- Tài nguyên trong tất cả năm bộ, phàm là Mạnh đại sư cần đến, tất cả đều được đưa đến, cùng những bộ lạc khác khai chiến, tất cả thu hoạch, chia làm sáu phần, ngũ bộ chúng ta cùng Mạnh đại sư, mỗi bên được một phần!
Thanh âm tộc công Ô Đạt bộ, bỗng nhiên truyền ra, chỉ là một câu như vậy, lập tức đã hình thành tiếng nổ vang, trực tiếp nổ tung ở trong đầu óc Cổ Lạp.
Loại ưu việt này, nhìn như hư ảo, nhưng trên thực tế thì có ý nghĩa vô cùng chân thực, vượt xa tất cả những điều trước đó. Đây là thành ý lớn nhất của liên minh ngũ bộ, nguyện ý cùng Mạnh Hạo chia sẻ thu hoạch trong tương lai.
Nhưng đồng dạng, đây cũng là đem Mạnh Hạo cùng ngũ bộ bọn họ, nghiêm mật, buộc chặt cùng một chỗ.
- Mặt khác, nếu Mạnh đại sư đáp ứng đảm nhiệm chức đại trưởng lão, thì tất cả đồ ăn cần đến hằng ngày của ba vạn dị yêu của Mạnh đại sư, đều do ngũ bộ ta toàn lực gánh vác!
Tộc công Ô Đạt bộ, nói ra một cái đại giới cuối cùng của năm bộ bọn họ sau lần thương nghị này.
Cổ Lạp đã không biết nên nói gì nữa rồi, đồ ăn của ba vạn dị yêu, có thể trong mấy ngày ngắn ngủn, ăn sạch tất cả mãnh thú của một phiến sơn mạch. Đây cũng không phải là con số nhỏ, đối với bất kỳ một Tư Long nào mà nói, sau khi số lượng dị yêu gia tăng, là thực lực gia tăng, nhưng cũng lại là tiêu hao lượng lớn tài phú.
Cho nên thường thường, Đại Tư Long đều là phụ thuộc vào các đại bộ lạc, mỗi bên đều có được thứ mình cần.
Cổ Lạp theo bản năng quay đầu, đưa mắt nhìn sương đen phía sau, giờ phút này những tộc trưởng tế tự của ngũ bộ cũng đều ngóng nhìn sương đen, chờ đợi đáp án của Mạnh Hạo trong sương mù.
- Cuối cùng, để biểu thị thành ý, nếu Mạnh đại sư ra tay, giúp liên minh ngũ bộ ta có thể chống đỡ qua một năm, thì danh ngạch duy nhất lên tiên cầu, chúng ta nguyện ý đưa cho Mạnh đại sư!
Nói chuyện, không còn là tộc công Ô Đạt bộ nữa, mà là tộc công Ô Binh Bộ, là cường giả đệ nhất, người duy nhất trong năm bộ có tu vi đạt đến Nguyên Anh trung kỳ.
Lão vừa dứt lời, sương mù bỗng nhiên quay cuồng, nhanh chóng co rút lại, tất cả dị yêu bốn phía con nào con nấy đều nhanh chóng trở lại trong sương mù, co rút lại theo. Cũng chỉ là thời gian mấy hơi thở, tất cả sương mù nơi đây, toàn bộ tiêu tán, thậm chí ngay cả yêu đàn, cũng đều biến mất vô ảnh.
Duy chỉ có một thân ảnh cất bước đi tới, đã trở thành điểm ngưng tụ ánh mắt của mọi người nơi đây.
Đó là Mạnh Hạo, một thân trường bào màu đen, mái tóc dài phiêu diêu, hai mắt lạnh lùng Trên làn da bị lộ ra của hắn, có thể nhìn thấy vô số đồ đằng rậm rạp, thậm chí ở trên gương mặt Mạnh Hạo, cũng có tồn tại đồ đằng. Những đồ đằng này, đều là từng con dị yêu kia.
Hai vạn dị yêu, toàn bộ hóa thành đồ đằng, khắc ở trên người Mạnh Hạo, khiến cho hơi thở Mạnh Hạo đã tràn ngập sự quỷ dị, thậm chí còn có một cỗ khí tức hoang dã hung tàn, ở trên người hắn khuếch trương tản ra.
Giờ phút này nếu có một số người Nam Vực quen biết Mạnh Hạo đến nơi đây, nhất định cũng rất khó nhận ra thân phận Mạnh Hạo. Bởi vì một khắc này Mạnh Hạo, vô luận là nhìn như thế nào, đều là cường giả Tây Mạc!
Loại cường đại này, không phải Nguyên Anh, nhưng lại có thể chém giết Nguyên Anh sơ kỳ!
- Mạnh mỗ năm đó chịu ân của Ô Đạt bộ, đạt được đồ đằng Thanh Mộc, đây là ân thứ nhất.
- Rồi sau đó trong Ô Thần đại bộ, được nước Tạo Hóa trì, giúp mộc thuộc tính viên mãn, đây là ân thứ hai!
- Trong thánh địa, ngẫu nhiên gặp Ô Thần, lấy được đồ đằng thuộc tính kim, đây là ân thứ ba.
- Mạnh mỗ làm việc, ân oán rõ ràng, các ngươi đối với ta, thử cũng tốt, khi đối địch thì mặc kệ cũng tốt, liên quan đến an nguy của bộ tộc, tình thế bất đắc dĩ, việc này Mạnh mỗ có thể lý giải.
- Linh thạch của các ngươi, ta không cần, dị yêu của các ngươi, ta sẽ khống chế. Số lượng quả thực có không ít, nhưng sau trận chiến này, nếu ngũ bộ còn tồn tại, những dị yêu này Mạnh mỗ trả lại cho các ngươi.
- Thân phận cũng tốt, cái khác cũng thế, trận chiến này... Mạnh mỗ, sẽ cùng chư vị đạo hữu sóng vai. Không vì cái gì khác, chỉ vì tam ân! Cho nên... không cần dò xét nữa, cũng đừng để sự việc hôm qua phát sinh thêm lần nữa. Nếu không thì thật sự đành phải ân đoạn nghĩa tuyệt.
Thanh âm Mạnh Hạo đã tràn ngập cảm giác kỳ dị, giống như có vô số mãnh thú mơ hồ, đang cùng nhau gầm nhẹ rít gào.
Nói xong, hắn hướng về nhóm người ngũ bộ, ôm quyền cúi đầu thật sâu.
Người ngũ bộ, một đám trầm mặc, kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo, dần dần trên mặt đều xuất hiện vẻ xấu hổ. Giờ phút này bọn họ sao có thể không rõ, hết thảy những chuyện này, đều là một cái cảnh cáo của Mạnh Hạo, thực sự không phải là muốn đại giới chân chính gì cả, cái hắn muốn, là một thái độ mà thôi.
Ta là báo ân, giúp các ngươi, các ngươi không cần trả giá thật nhiều, nhưng... phải tôn trọng ta!
Đây chính là cái Mạnh Hạo muốn, cho nên, lúc trước hắn không có ra mặt, mà là để cho Cổ Lạp ứng đối.
- Mặt khác, đối với Đạp Tiên kiều mà tộc trưởng Ô Binh bộ nói, Mạnh mỗ xin lắng tai nghe.
Đối mặt với Mạnh Hạo toàn thân đã tràn ngập đồ đằng, phát ra hơi thở cường giả, nghe lời nói rất là chân thành của Mạnh Hạo, tộc trưởng Ô Binh bộ chậm rãi mở miệng.
- Đạp Tiêu kiều là một mảnh phế tích, trong truyền thuyết. Thời viễn cổ, vùng đất Tây Mạc, có chín cây cầu, ai là người xây dựng nên, đã không thể biết được. Nghe đồn, dường như giữa thiên địa, có tinh không chi thổ tự mình ngưng tụ, tự nhiên dựng lên.
- Những cây cầu này là cầu thành tiên, bước lên ba cầu, có được tiên thân, bước lên sáu cầu, có được tiên hồn, bước lên cả chín cầu, lập tức thành tiên!
Tộc trưởng Ô Binh bộ nhìn Mạnh Hạo, thanh âm quanh quẩn.
- Nghe nói cầu kết nối với tinh không, một bên cầu tồn tại một ngọn núi, một phiến hải... Đáng tiếc, cầu này bị thiên địa đại kiếp nạn. Trời cao không vui, buông xuống lôi đình diệt thế, nổ vang chín trăm ba mươi bảy năm, cuối cùng đánh sập được cầu này, hóa thành một giới, giới ấy... hậu thế gọi là, Khư Kiều giới!
- Trong Khư Kiều giới có hài cốt tiên kiều, cũng có tiên thổ tồn tại. Loại tiên thổ này ẩn chứa tiên khí, tiên khí này đối với tu sĩ chúng ta mà nói, là vật bổ hiếm có, nó vượt qua tất cả đan dược, trong thế gian chỉ có cực phẩm linh thạch, mới có thể so sánh với nó.
- Mặt khác, bên trong phế tích của Khư Kiều giới còn tồn tại rất nhiều tiên pháp thần thông, còn có một số vật từ thời viễn cổ đến nay đã bị diệt tuyệt. Có thể xưng là một trong hai đại bảo địa của Tây Mạc ta!
Vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn thế, không hề có biến hóa, bình tĩnh mà nghe.
- Khư Kiều giới, mỗi ngàn năm mở ra một lần, mỗi lần mở ra, toàn bộ Mặc Thổ, Nam Vực cũng tốt, Bắc Mạc cũng thế, cho dù là Đông Thổ, cũng đều không thể bước vào!
- Chỉ có tu sĩ Tây Mạc có được lực lượng đồ đằng, mới có thể đi vào giới ấy, thu hoạch tạo hóa!
@by txiuqw4