Kịch tình tiếp theo rất giống trong sách, Tống Dị Nhân biết Khương Tử Nha chỉ lên núi theo hầu, liền chả buồn nghe tới đạo thuật của hắn.
Nhưng Tống Dị Nhân là người thích nói nghĩa khí, lấy cớ lo "kế tục hậu đại", khuyên Khương Tử Nha kết hôn. Khương Tử Nha định từ chối, song lại nhớ Nguyên Thủy Thiên Tôn từng nói hắn không có tiên duyên, chỉ có thể hưởng nhân gian phú quý, do dự một hồi, cuối cùng đáp ứng.
Đằng nữ tất nhiên là vị Mã gia trang hoàng hoa khuê nữ 68 tuổi (ta lạnh!), hôn sự khá thuận lợi, không bao lâu Mã thị liền tới ở chung, cho vị Khương Tử Nha 72 tuổi hưởng một hồi tư vị tân lang. Trương Tử Tinh không quan tâm dò xét "năng lực" động phòng của Khương Tử Nha thế nào, chỉ phân phó Thiên Ảnh bảo trì giám thị, chú ý không bạo lộ tung tích là được. Vì án theo tình tiết, sau khi Khương Tử Nha thành hôn, còn phải trải qua một tràng sinh hoạt khốn khổ.
Trong sách, Khương Tử Nha cực kỳ xui xẻo, làm gì hỏng đó, tựa như bị lão thiên đùa cợt, thẳng cho tới lúc làm thầy tướng mới thành danh, thiêu chết Tỳ Bà Tinh mới vào triều làm quan, bắt đầu cuộc đời phú quý. Nhưng Trương Tử Tinh lại có tính toán của mình: nếu ngươi đã rơi vào tay ta, vậy để ta làm "lão thiên" a, lúc đấy sẽ để ngươi phát huy "tác dụng", trải qua mưa gió mới biết cuộc đời tươi đẹp, cho nên trước mắt cho ngươi nếm một chút mưa gió a...
Khả năng là vẫn chưa bén mùi, sau khi Khương Tử Nha thành thân, cả ngày vẫn nhớ nhung Côn Lôn, nghĩ đến mình tiên đạo bất thành, sầu lo không vui. Mã thị thực rất khó chịu, khuyên hắn lo kế sinh nhai, đỡ phải nhờ vả Tống Dị Nhân. Khương Tử Nha tự thị mình có vài phần đạo thuật, đâu coi lời nói đàn bà ra gì, nghe đến khó chịu, phu thê hai người khó tránh chút cãi vã cả ngày.
Rốt cục Khương Tử Nha bị Mã thị lải nhải, bực tức vô cùng, lập tức định thi triển vài món đạo thuật cho phu nhân xem, đâu biết lúc này thời gian linh phù của Nữ Oa vẫn chưa hết hiệu lực, Khương Tử Nha thành con khỉ bày trò cũng không múa may được gì.
Lúc hắn xuống Côn Lôn, từng thi thổ độn tới Triều Ca, nhưng không biết vì sao nửa đường pháp lực biến mất, chỉ đành dùng chút tiền còm dành dụm thuê xe tới Tống gia trang, lúc đó còn tưởng mình hạ sơn thần tỉnh hoảng hốt, như hôm nay thử, không ngờ vẫn không thi triển được! Khương Tử Nha tưởng Nguyên Thủy Thiên Tôn không chỉ đuổi hắn xuống núi, còn dùng thần thông đoạt đi 40 năm đạo pháp của hắn, càng nghĩ càng thương tâm, liền ôm mặt khóc ròng một trận.
Mã thị thấy hắn khóc lóc, còn tưởng hắn "biểu diễn" không thành, xấu hổ mà khóc, trong lòng càng thêm bực tức, nhưng dù sao cũng là chồng mình, không tiện nói nhiều, đành an ủi một trận, khuyên hắn tính đường khác làm ăn. Lúc này Khương Tử Nha không dám chậm trễ, thành thật nghe lời phu nhân. Đáng tiếc, hắn trừ việc làm tạp dịch, không biết làm chi, chỉ biết đan gầu gai, Mã thị cũng không khó chịu, bảo hắn ra sau vườn chặt trúc, đan ít gầu gai ra Triều Ca bán kiếm tiền.
Đâu biết thị tập Triều Ca sớm bị Phú Quý Thương Hào thao túng, mấy ngày trước đã bán ra lượng lớn gầu gai, khiến thị trường đạt tới mức bão hòa. Khương Tử Nha không rõ chuyện này, lại không có kinh nghiệm, ngay việc cần mở mồm rao bán cũng không biết, chỉ ngốc ngốc đứng bên sạp hàng. Suốt cả ngày, ngay một người đến hỏi cũng không có, vừa đói vừa khát, chỉ đành xách gánh trở về. Một đoạn đường hơn 70 dặm, đầu gối mỏi tới mềm nhũn, Khương Tử Nha không khỏi tự trào: mình thế nào cũng là tu vi Hóa Anh kỳ, không ngờ lại có ngày yếu ớt thế này.
Năm xưa lúc Nguyên Thủy Thiên Tôn thu hắn lên Côn Lôn, từng tính ra hắn là người đại thiên mệnh, có thể trợ giúp khí vận Xiển Giáo, cho nên đặc biệt thi ăn, trợ giúp tu luyện, mỗi ngày không tiếc linh dược trân quý cho hắn phục dụng, lại dặn dò môn nhân tận tâm chỉ điểm, thậm chí còn thi triển bí thuật, giảm thời gian hắn cần tu luyện, 40 năm công sức bằng người thường tu luyện hơn 400 năm. Tưởng rằng bét ra cũng thành một Chân tiên, ngờ đâu Tử Nha tư chất thật kém kinh người, trong điều kiện thuận lợi như vậy, không ngờ luyện tới chết cũng không đạt tới Luyện Hư Kỳ, ngay cả 12 kim tiên vốn quan hệ tốt với Khương Tử Nha, cũng không khỏi lắc đầu cảm thán, tỏ vẻ "khâm phục" chứ đằng nói tới những môn nhân đố kỵ khác. Khương Tử Nha cũng biết phận mình, hết sức hổ thẹn, nhưng may là Nguyên Thủy Thiên Tôn tựa hồ không hề có ý trách cứ hắn bao giờ.
Sự thật, Khương Tử Nha có thể tới vu vi Hóa Anh kỳ, không chỉ là dựa vào linh dược, còn nhờ Ngọc Thanh tiên quyết tự động vận hành hấp nạp tiên khí, nếu không sợ rằng giờ hắn vẫn ở Trúc Cơ kỳ khóc lóc a. Đáng tiếc là lực lượng của hắn chủ yếu dựa vào linh dược trợ giúp, lại thêm tâm cảnh không sao bằng được, cho nên thân thể bán tiên kia chỉ coi là miễn cưỡng, dù sao nếu không dựa vào thân thể bán tiên này, đoạn đường 70 dặm sợ còn không đi được một nửa. So tương quan, chút đạo thuật hắn khổ cung tu luyện còn có vài phần đáng xem, tiếc rằng, ngay chỗ "sở trường" này cũng bị Nữ Oa thi thuật tạm khóa pháp lực.
Lần bán hàng thất bại này khiến Khương Tử Nha chán nản không thôi, nhưng không đi hỏi mình sao ngốc vậy, mà lại trở về trách Mã thị dốt nát. Mã thị cũng không phải là đèn dầu sắp cạn, biết nam nhân của mình vô dụng, lại còn giở mặt trách cứ lão bà, hai người lại ầm ỹ một trận. Tống Dị Nhân nghe tin tới khuyên bảo, biết đầu đuôi liền giúp cho lúa mì, bảo Mã thị xay ra đem bán. Khương Tử Nha đáp ứng, tạ ơn nghĩa huynh, vài ngày sau lại vác mặt lê tới Triều Ca bán hàng.
Vốn trong tình tiết, Trụ Vương vô đạo, thường phải lo lắng truyện 400 chư hầu Đông, Nam nên Võ Thành Vương ngày ngày thao luyện binh mã, đốc lính đi tuần quanh Triều Ca vài lần. Nhưng bây Hoàng Phi Hổ ở Đông Hải xa xôi, Trương Tử Tinh cũng không định bắt chước trong sách, biết chuyện Khương Tử Nha vào chợ, liền ngầm chuẩn bị. Khương Tử Nha vừa ló mặt tới Triều Ca liền "đụng ngay" lúc thiên tử tự thân đi tuần, đóng chặt cửa thành, trọng binh trấn thủ, không cho ra vào.
Khương Tử Nha vuốt mặt, cẩn thận đứng chờ nửa ngày vẫn không vào được Triều Ca, trong lòng nóng nảy, mà cư dân xung quanh ngày hôm qua đã sớm biết tin, không có mấy người quanh quẩn ở ngoài thành, ngẫu nhiên có người mua bột cũng chỉ lèo tèo vài người. Lúc này trời đột nhiên hàng mưa, tiếng hoan hô vang dậy trong, ngoài thành, cảm ơn trời cao linh thiêng, phù hộ thiên tử, phù hộ Đại Thương. Chỉ có Khương Tử Nha khóc không ra nước mắt, vì bột mỳ đã bị nước mưa ngấm hết, không bán được nữa. Khương Tử Nha tất nhiên không biết trận mưa này do bàn tay người làm ra, chỉ oán phận mình xui xẻo, uể oải gánh hàng trở về.
Khương Tử Nha mặt như có tang trở về càng làm Mã thị tức giận, chửi rủa kinh người, hai người lại phát sinh một trận chửi bới đại quy mô, cơ hồ suýt động thủ. Tống Dị Nhân vội vàng can khuyên, mà cũng hết sức trượng nghĩa, an ủi Khương Tử Nha vài câu, cho hắn vài ngày sau tới những tửu điếm của Tống gia, mỗi hôm một nhà bán thử. Trương Tử Tinh biết tin này, không ngờ lại không định quấy nhiễu Khương Tử Nha nữa, vì lúc này phiền toái đã tìm tới trên đầu hắn.
Ngày này, Trương Tử Tinh được Chiêu Hiền Quán báo cáo, nói rằng có một nam tử họ Long đến đầu báo, tinh thông đạo thuật, có thể sử dụng. Trương Tử Tinh nghe tin, đầu tiên là nghĩ tới một vấn đề khác: đạo thuật? người này lại có thể tri triển đạo thuật? chẳng nhẽ lại là một vị huyền tiên? Hắn suy tư một lát mới minh bạch, thì ra linh phù của Nữ Oa đã sớm hết hiệu lực. Trương Tử Tinh có ý muốn xem vị nam tử họ Long này, Cát Lập là đệ tử Văn Trọng, ánh mắt tinh nhanh, làm việc hiệu quả, được hắn đánh giá là "tinh thông đạo thuật", hẳn người này cũng không phải loại xoàng xĩnh.
Nam tử này tự xưng là Long Ứng, thân hình cao ráo, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, là một gã mỹ nam tử khó gặp. Nhưng Long Ứng yết kiến Trương Tử Tinh, không hề có vẻ xin thu nạp, mà lại lộ ra vẻ bi phẫn, tùy tiện thi lễ: "Bệ hạ, xin thứ cho tội nói dối của tiểu dân Long Ứng, tiểu dân lần này tới không phải vì chiêu hiền, mà có yếu ự muốn hỏi".
Cát Lập đứng một bên thấy hắn trở giọng như vậy, tức thì kinh hãi, Trương Tử Tinh tỏ ý cho hắn yên tâm: "Long tiên sinh, có chuyện gì không ngại nói thẳng".
Long Ứng cũng không vòng vo, hỏi: "Mấy ngày nay bệ hạ tuyên cáo thiên hạ, nói rằng đã diệt trừ Hạn thần, không biết lời này thực hư ra sao?"
Trương Tử Tinh không nghĩ hắn hỏi việc này, trả lời: "Hạn Bạt là gốc tai họa, gây ra đại hạn khắp thiên hạ, dân không sống nổi. Giờ đã bị tiên nhân tru diệt, vạn dân đều hoan hô mừng rỡ, quả nhân đã cáo khắp thiên hạ, chẳng lẽ còn khi man bách tính? Long tiên sinh vì sao hỏi vậy?"
"Uy đức của bệ hạ, bốn biển đều phục, tiểu dân sao dám nghi ngờ?", Long Ứng nghe xong tựa hồ hết sức kích động, nửa ngày mới bình tĩnh lại hỏi: "xin hỏi bệ hạ, là vị tiên nhân nào xuất thủ giết Hạn Bạt?"
"Cái này...Long tiên sinh vì sao hỏi vậy?", Trương Tử Tinh thấy dị trạng của hắn, trong lòng kỳ quái, vì sao tên Long Ứng này lại quan tâm tới chuyện Nữ Bạt như vậy?
Long Ứng trịnh trọng hành lễ: "chuyện này quan hệ rất lớn tới Long Ứng, xin bệ hạ nói rõ, Long Ứng tất ngày sau báo đáp!"
Long Ứng, Long Ứng, cái tên này sao nghe thấy quen quen...Trương Tử Tinh đột nhiên tỉnh ra: chẳng lẽ là Ứng Long thuộc hạ Hoàng Đế năm xưa? Nghĩ tới đây, hắn không khỏi động tâm, tử tế nhìn gã Long Ứng này. Tuy không cảm giác được cảnh giới cụ thể của Long Ứng, nhưng Trương Tử Tinh có thể khẳng định được, tu vi của Long Ứng tuyệt không dưới Nữ Bạt.
Nếu lúc này linh phù của Nữ Oa còn có hiệu lực, Trương Tử Tinh tất sẽ không sợ tên Ứng Long này, thậm chí còn có lòng tin bắt sống hắn. Vấn đề là giờ linh phù đã hết hiệu lực, chỉ bằng lực lượng bản thân, dù dựa vào Siêu Não và vài kiện pháp bảo, sợ rằng cũng không phải đối thủ của tên kim tiên này. Mà trợ thủ lớn nhất Khổng Tuyên lúc này lại đi xa chưa về, không thể trực tiếp đối kháng, chỉ có thể dùng trí ứng phó.
Trương Tử Tinh cho Long Ứng ngồi, lại đuổi tả hữu lui xuống, trực tiếp hỏi: "Long tiên sinh, người ngay không nói lời gian dối, quả nhân cũng thông đạo thuật, thấy tiên sinh cũng không phải người phàm, chẳng nhẽ là Vũ thần Ứng Long cuộc chiến Xi Vưu năm đó?"
Long Ứng khẽ run, cẩn thận nhìn Trương Tử Tinh một phen, nói: "Ánh mắt Bệ hạ quả nhiên lợi hại, Ứng Long thực là có ẩn tình, chứ không muốn giấu diếm thân phận, mong bệ hạ hiểu được".
@by txiuqw4