Lang Dã Tiên thầm kêu khổ, chỉ vội triệu tập quân đội, đẫn quân ra ngoài thành nghênh địch. Tuy quân Khuyển Nhung dũng mãnh dị thường, lại qua huấn luyện, nhưng do quân tâm vừa loạn, lại vội vàng nghênh chiến, tất nhiên không có cách nào chống cự, cuối cùng bại trận lui vào trong thành, cố thủ không ra. Do Hạp Sơn thành hết sức kiên cố, quân chủ lực Khuyển Nhung không thương tổn bao nhiêu, quân Thương tuy thắng, nhưng nếu muốn một trận công phá thành trì thì xem ra rất khó. Mà Trương Tử Tinh không muốn đại quân thương vong quá lớn, nên không cố công.
Còn Băng Tuyết với khả năng biến hóa của mình, muốn thoát ra ngoài thành Hạp Sơn, thực dễ như trở bàn tay.
Tuy trận dạ chiến này coi như toàn thắng, nhưng tâm tình Trương Tử Tinh càng thêm trầm trọng, chính vì tin tình báo Băng Tuyết truyền lại: thánh nhân, sắp tới rồi!
Thánh nhân tuyệt không thể địch nổi, nhưng với tình thế bây giờ, không thể không địch, biết lấy ai ra đánh với thánh nhân bây giờ? Chỉ có thánh nhân mà thôi.
Trương Tử Tinh ngẫm nghĩ cả đêm, cuối cùng làm ra quyết định.
Ngày hôm sau, Lang Dã Tiên đang tăng cường giới bị trong Hạp Sơn thành, bỗng nhận được một tin tức bất ngờ: địch quân đêm qua thắng trận lại không hề tới công thành hay khiêu chiến, toàn bộ ngược lại rút lui về thành Tây Kỳ.
Lang Dã Tiên và Bất Động đạo nhân đều thấy bất ngờ, nhưng bất kể thế nào, nguy cơ của thành Hạp Sơn cũng tạm thời được giải trừ.
Trong hành cung nơi Tây Kỳ, Đát Kỷ vẫn như cũ đang ngủ, còn Trương Tử Tinh đang ở trong chánh điện cùng Khổng Tuyên, Viên Hồng khẩn trương thương nghị, bố trị sự vụ, bỗng có nội thị vào báo: "ngoài có một nữ đạo, tự xưng là Kim ngao đảo Hạm Chi Tiên, muốn Bệ hạ cho quốc sư ra gặp". "Hạm Chi Tiên tại sao lại tới?", Trương Tử Tinh ngạc nhiên, nhìn Viên Hồng đang cười trộm, lập tức trừng mắt nhìn hắn, Viên Hồng cười hắc hắc, biết ý kéo Khổng Tuyên tránh đi.
Trương Tử Tinh chuẩn bị một lát, cho nội thị gọi Hạm Chi Tiên vào điện.
Hạm Chi Tiên bước vào đại điện, trông thấy Thiên tử tựa hồ đứng ở một chỗ mông lung, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra thân ảnh, không thể nhìn rõ diện mạo, tưởng đây là pháp bảo phòng thích khách gì đó, cũng không để ý, đứng từ xa chắp tay thi lễ: "bần đạo tham kiến Bệ hạ".
Trương Tử Tinh đã lâu không gặp mặt Hạm Chi Tiên, tuy đều có thư đi tin lại, nhưng nay gặp lại khuôn mặt kiều diễm kia, trong lòng khó tránh chút kích động, nói: "đạo nhân là tiên nữ Kim ngao đảo, lần này sao lại tới đây?"
Hạm Chi Tiên đáp: "Bần đạo cùng Quốc sư Tiêu Dao tử là chỗ quen biết, biết quốc sư theo Bệ ha chinh Tây, đặc biệt tới tương trợ, xin hỏi quốc sư giờ ở đâu? Bần đạo muốn gặp hắn một phen".
Thì ra Hạm Chi Tiên là lo lắng "Tiêu Dao tử" này chinh Tây có nguy hiểm, cố ý tới giúp hắn. Trương Tử Tinh trong lòng nổi một vùng ấm áp, hạ lệnh tả hữu lui xuống, đóng chặt cửa điện.
Hạm Chi Tiên nhíu mày, thấy hành động lui người đóng cửa này thầm cảnh giác: nghe nói Thiên tử sủng ái Đát Kỷ, dần hoang phế triều chính, đam mê nữ sắc, chẳng nhẽ nổi ý tà với mình? Hừ, bổn tiên tử cũng không phải loại phàm tục nữ tử mặc ngươi bày bãi, nếu dám có tà tâm, cho dù Thiên tử cũng phải cho ngươi biết tay.
Tại lúc Hạm Chi Tiên ngầm vận lực lượng, chuẩn bị ra tay thì thanh âm Thiên tử bỗng trở nên hết sức quen tai: "Từ lúc chưa tay, lúc nào cũng muốn tương phùng, từ khi trở lại, trong mộng cũng nỡ nàng..., không phải bảo nàng ở lại Kim ngao đảo chờ ta sao? Vì sao tới đấy này làm gì?"
Hạm Chi Tiên chỉ thấy trong đầu "oanh" một tiếng, gần như không thể tin nổi tai mình. Lúc này liền thấy Thiên tử từ trong mông lung bước ra, đi tới bên người mình, lực lượng vốn đang đề tụ sớm đã triệt tiêu từ lúc nào, vì câu đầu tiên đó, chính là câu trong thơ Tiêu Dao tử gửi cho mình trước lúc Tây chinh.
Đúng thế, chính là khuôn mặt đầy chí khí anh vũ này!, tuy lúc trước trên Kim ngao đảo chỉ thấy qua một lần, song lại khiến nàng nhớ kỹ trong tim, khó trách hắn nói có rất nhiều bí mật cùng nỗi khổ riêng, thì ra hắn lại chính là...
"Có phải định đập vỡ cái mặt ta không?", Trương Tử Tinh thấy nàng ngây ra không nói, khởi động Siêu Não, đầu đội ma khải, khuôn mặt lại biến thành gã nam tử bình phàm có vết sẹo kia, cười khổ nói: "Hạm Chi, khuôn mặt này xem không vừa mắt sao?"
Hạm Chi Tiên ngẩng đầu, lộ vẻ u oán: "Bệ hạ, người có cả thiên hạ trong tay, hậu cung phi tần vô số, sao còn phải khổ muốn người thô lậu nơi hải ngoại như ta? Ta liền trở lại Kim ngao đảo, không gặp gỡ ngươi nữa!".
Trương Tử Tinh khôi phục chân diện mạo, đưa tay nắm chặt tay Hạm Chi Tiên, không nói nửa câu ôm chặt lấy nàng. Hạm Chi đầu tiên là kinh hãi, quên sạch cái gì đạo thuật pháp lực, chỉ liều mạng gắng vùng vẫy.
"Hạm Chi, nàng mà đi thì ta cả đời này đều ăn ngủ không yên, rơi vào trong thống khổ muôn phần..., ta đã nói rõ trong thư, lần này chinh Tây trở lại, sẽ nói hết chân tướng cho nàng, xin nàng chấp nhận làm đạo lữ của ta, không ngờ nàng lại lặn lội tới Tây Kỳ, ta vừa kinh ngạc, lại vừa hoan hỉ".
Hạm Chi Tiên cảm giác khí tức nam nhân mãnh liệt trên người hắn, tựa như quen thuộc, không khỏi nhớ tới hai lần bị hắn ôm, nhất là lần thứ hai hắn liều mạng cứu nàng trước Âm dương kính, trong lòng mềm nhũn, không vùng vẫy nữa. Vốn nàng đã có tình ý với Tiêu Dao tử, sau vài đợt thư qua tin tới, càng xác định tâm ý của hắn, cả trái tim đã sớm trao cho nam tử này, tuy hôm nay có chút kinh hãi, nhưng càng là vui sướng trong lòng.
"Ngươi không phải có rất nhiều phi tử sao? Còn có cái gì Diễm phi Đát Kỷ, ngươi vì ả mà hoang phế chánh sự, cơ hồ cả giang sơn cũng không cần, vì sao còn muốn loại tục phấn như ta?", Hạm Chi Tiên nhẹ nhàng dựa vào vai hắn thì thầm nói một câu.
Trương Tử Tinh cảm giác được thân thể nảy nở dụ nhân của nàng, trái tim không khỏi đập nhanh, nói: "ta cộng chỉ có sáu vị phi tử, Hoàng hậu và Dương phi từ lúc Thọ Vương đã lấy, Hoàng phi là tiên đế ban cho, Nguyệt phi lần Đông chinh có được, Duệ Phi là con gái thừa tướng, cũng là tri kỉ của ta. Tuy lấy mấy nàng trong đó có chút yếu tố chính trị, nhưng ta đều lấy chân tình đối đãi, thành thực yêu thương. Đối với ta, bọn họ không phải cái gì phi tử, mà là thê tử của ta, ta cũng không phải thiên tử, mà là phu quân của bọn họ. Đã là vợ ta, tất là trân bảo ta nâng niu nhất trên đời, như nay ta không chỉ cần nàng làm song tu đạo lữ của ta, cũng muốn nàng làm thê tử của ta, thê tử theo ta suốt cuộc đời, suốt kiếp không lìa xa".
Hạm Chi Tiên từng nghe Thải Vân Tiên Tử cùng Vân nói qua Tiêu Dao tử đã có vài vị song tu đạo lữ, hôm nay mới hiểu được chân ý trong đó, khuôn mặt không khỏi đỏ bừng. Nàng tuy trong lòng đã nguôi nguôi, nhưng vẫn sẵng giọng nói: "thế còn Đát Kỷ kia? Ngươi không phải rất sủng ái nàng sao, vì sao không đề cập tới?"
"Đát Kỷ? nói cho nàng biết, ta có thể vì nàng, vì những thê tử khác mà bỏ giang sơn, nhưng không bao gồm Đát Kỷ trong đó", Trương Tử Tinh có chút tiếc nuối đẩy nàng rang, kéo tay nàng tới tẩm cung: "nàng nhìn xem, kia là Đát Kỷ".
Hạm Chi Tiên nhìn lại, trên giường chỉ có một nữ tử đang ngủ, tử tế ngắm nhìn, không khỏi thầm khen: Diễm phi Đát Kỷ quả nhiên danh bất hư truyền, ngay lúc ngủ cũng mỹ lệ như vậy, nếu so tư sắc, chính mình cũng không thể bằng. Nhưng Hạm Chi Tiên không phải phàm nhân, lập tức phát hiện ra trên người Đát Kỷ tựa như có pháp lực ba động, buột miệng hỏi: "chẳng nhẽ là pháp bảo nào khiến nàng ngủ mê?"
Trương Tử Tinh gật đầu, dẫn Hạm Chi Tiên ra ngoài, đem nguyên nhân sâu xa nói ra một lượt. Hạm Chi Tiên trong lòng kinh hãi, giờ mới minh bạch vì sao Thiên tử cố ý tỏ ra hồ đồ, thì ra là muốn mê hoặc thánh nhân, lại dùng thân phận Tiêu Dao tử rời cung ra ngoài, bày mưu tính kế khắp nơi.
"Hạm Chi, sát kiếp này hết sức nguy hiểm, tiền đồ chưa rõ, ta cũng không biết mình cuối cùng có thể may mắn sống sót hay không", Trương Tử Tinh nhìn vào mắt nàng, nắm chặt đôi tay nhỏ bé: "không biết...nàng có muốn cùng ta đối diện hết thảy?"
Hạm Chi Tiên chỉ cảm thấy trăm nghìn năm qua, trái tim chưa từng nhảy mạnh thế này, dù có tu vi nghìn năm cũng không cách nào áp chế, khuôn mặt tràn đầy xấu hổ, cúi gằm mặt xuống, cuối cùng gật đầu hai cái rất nhẹ, không để ý thì không thể nào nhận ra.
Trương Tử Tinh mừng rỡ, "thừa cơ" ôm chặt nàng vào lòng, do quan hệ giữa hai người giờ đã rõ ràng, Hạm Chi Tiên không tránh né nữa, mà thập phần ôn nhu ngả vào lòng hắn. Hai người ôm nhau một trận, thấp giọng buông lời tình thoại, rồi im lặng hưởng thụ nhu tình mật ý mới phát sinh.
Trương Tử Tinh tuy cao hứng, nhưng trong lòng thủy chung vẫn nhớ kỹ chuyện đại sự Tây phương giáo, lập tức yêu cầu Hạm Chi Tiên về Kim ngao đảo, chờ lần chinh tây này kết thúc sẽ lập tức lên đảo đón nàng về Triều Ca, hai tình hòa hợp.
Hạm Chi Tiên vốn là lo lắng an nguy của Tiêu Dao tử mà tới Tây Kỳ tương trợ, giờ biết thân phận hắn, càng không chịu đi. Trương Tử Tinh nghĩ tới lúc thánh nhân Tây phương giáo xuất hiện, sợ Hạm Chi Tiên gặp nguy, khuyên nhủ hồi lâu, rốt cuộc mới khiến nàng đáp ứng trở lại Kim ngao đảo.
Lúc ly biệt, Hạm Chi Tiên bỗng nhớ đến một chuyện, nói: "có một người gần đây thường hay lên Kim ngao đảo, người này rất đáng ghét, ta mấy lần muốn ra tay trị tội một phen".
Trương Tử Tinh hỏi nguyên do mới biết, có một tên nam tử tự xưng là Đông hải tán tiên, chạy lung tung khắp nơi nói là tìm người có duyên, ý muốn song tu, tại lúc thấy mỹ sắc của Hạm Chi Tiên, lập tức triển khai theo đuổi. Người này không giống loại đòi cướp như Hoan Hỉ Sứ Giả, hắn đều dụng thủ đoạn không ác ý, như tặng tiên hoa, tống lễ vật, lại lời ăn tiếng nói dễ nghe, cực kỳ quan tâm để ý, chỉ cần Hạm Chi Tiên lộ sắc giận là lập tức ly khai, không dây dưa ở lại.
Quần tiên Kim ngao đảo biết Hạm Chi Tiên chỉ có một mình Tiêu Dao tử trong lòng, có ý muốn xem náo nhiệt, không hề khuyên trở, có lúc còn cố ý lừa hắn bày trò xấu, cuối cùng người này ăn khổ không ít, cụp đuôi mà chạy, nhưng ngày hôm sau lại mặt dày lẽo đẽo theo đuôi.
Trương Tử Tinh biết mấy người "đạo hữu" kia đều là đồ rỗi việc, suốt ngày hô hô hi hi, chỉ muốn có chuyện xấu gì phát sinh xem náo nhiệt, loại như tên Đông hải tán tiên kia tất nhiên không thể bỏ qua. Tất nhiên, nếu là đại sự, mấy thiên quân này cũng tuyệt không hàm hồ.
Tại lúc hắn đang thầm chửi "chơi phải bạn xấu", thì Hạm Chi Tiên nói ra tên của gã nam tử đáng ghét kia, khiến người nào đó toát mồ hôi hột - Ngao Bính. Thì ra chính là Ngao Bính bị hắn thu làm ký danh đệ tử.
Trương Tử Tinh khóc cười không xong, nghịch đến nửa ngày, thì ra chính là hảo đồ đệ của hắn dám đi đánh chủ ý trên người sư mẫu!, phải biết, chiêu thức "cưa gái" của Ngao Bính đều là hắn truyền thụ, nhiệm vũ truy cầu nữ tiên cũng là hắn giao cho Ngao Bính, đây không phải là "nhân quả báo ứng" trong truyền thuyết hay sao?
Hạm Chi Tiên nghe xong chuyện này, cũng ngẩn ra không biết nói gì. Trương Tử Tinh nghiến răng nghiến lợi, lập tức viết một phong thư cho tên "đệ tử hỗn xược" kia, nói "Tiêu Dao tử" là huynh đệ của hắn, cũng là sư thúc của Ngao Bính, mà Hạm Chi Tiên là đạo lữ của Tiêu Dao Tử, mắng mỏ Ngao Bính một phen, bảo hắn đi tìm "mục tiêu" khác.
Hạm Chi Tiên nhìn thư hắn viết, che miệng mà cười. Trương Tử Tinh nhìn khuôn mặt vui vẻ mỹ lệ động người của nàng, nhịn không được bước tới, đặt một nụ hôn trên môi nàng. Hạm Chi Tiên tránh né không kịp, bị hắn ôm cứng, một phen môi lưỡi chiến đấu, dễ dàng bị hắn đoạt đi nụ hôn đầu.
Hôn xong, Hạm Chi Tiên ngay cả lỗ tai cũng đỏ bừng, giật lấy tín thư, vội vàng cưỡi gió bay đi.
Trương Tử Tinh nhớ lại dư hương vừa rồi, lại thấy tràn đầy động lực, đầu óc đang bất an vì chuyện thánh nhân cũng bình tĩnh lại phần nào. Hắn gọi Khổng Tuyên và Viên Hồng trở lại, dặn dò một phen, đặc biệt là Khổng Tuyên, nếu không cần thiết nhất định không được ra mặt. Dù sao, tình tiết Chuẩn Đề hàng phục Khổng Tuyên trong nguyên tác vẫn là chuyện hắn lo lắng nhất từ trước tới giờ. Giao phó mọi việc xong xuôi, hắn không cưỡi Long Mã, trực tiếp ngự độn quang bay lên trời.
Trên Tam Tiên Đảo, Bích Tiêu đang nằm trên giường, nhàn rỗi nghe âm nhạc kỳ diệu kia, một vẻ thư thái an nhàn. Từ lúc tên kia cáo biệt chinh Tây, hai người không liên lạc nữa, đối với Bích Tiêu đã quen lời ngon ngọt hàng ngày của hắn mà nói, sinh hoạt hàng ngày như thiếu đi thứ gì quan trọng, trong lòng trống rỗng, rất không thoải mái, làm gì cũng không có hứng thú, bao gồm cả tập quán tu luyện nhiều năm.
Vì sao sau khi nói chuyện cùng hắn, không thấy cái gì quan trọng nữa? Bích Tiêu thầm than một tiếng, tắt tiếng nhạc đi, tay ngọc hươ một cái, thiết bị truyền âm đã rơi trên chiếc bàn trước mặt.
Một giọng nói vang lên ngoài cửa: "muội muội, sao em lại biến thành bộ dạng thế này? Ngay tu luyện cũng không tĩnh tâm được là sao?"
Bích Tiêu nhắm mắt cũng biết đây là đại tỷ Vân Tiêu. Tuy trên Vân Tiêu còn có ca ca Triệu Công Minh, nhưng Bích Tiêu vẫn thích gọi Vân Tiêu là đại tỷ, còn Triệu Công Minh là đại huynh, dần dần Quỳnh Tiêu cũng theo nàng gọi thế, khiến Vân Tiêu chả biết nói sao.
Bích Tiêu chuyển mình đứng dậy, nhìn Vân Tiêu một cái nói: "đại tỷ, muội tự có chủ ý, không cần lo lắng đâu".
Vân Tiêu lắc đầu nói: "chúng ta là chị em ruột, ở Tam Tiên đảo này đã vạn năm, nói riêng về tình ý, còn thân thiết hơn đại huynh nơi La Phù động, tỷ sao có thể nhìn em suy sụp thế này được?"
Bích Tiêu lộ thần sắc kỳ quái: "sao lại gọi là suy sụp? bất quá là có chút tâm sự mà thôi".
Vân Tiêu than nói: "năm xưa sư tôn từng nói, ba tỷ muội ta đều có tình kiếp, nếu không cách nào vượt qua được, cả đời khó thành đại đạo, chẳng nhẽ em đã quên rồi sao?"
"Muội làm sao quên chứ?", Bích Tiêu ngồi xuống, đối diện với Vân Tiêu hỏi: "đại tỷ định đối phó với kiếp này thế nào?"
Vân Tiên không hề suy nghĩ đáp: "thanh tâm quả dục, không dính vào thế tục, như nước trong đá sâu, trong như minh kính, coi như dòng nước qua thân, không hề nhiễm bụi trần".
Bích Tiêu lắc đầu: "cho dù tỷ cố gắng giữ tâm ý, kệ nước chảy qua thân, nhưng rốt cuộc là không dám đối diện, vẫn là tránh né mà thôi. Đã là số kiếp, liền không cách nào tránh được, không bằng chủ động đối diện, có lẽ còn có thể ngộ đạo trong kiếp vận".
Vân Tiêu không ngờ Bích Tiêu trả lời như vậy, lập tức trầm mặc, rất lâu, mới hỏi một câu: "nếu là không ngộ thì sao?"
"Không ngộ không sao cả", Bích Tiêu mỉm cười: "chỉ cần không hối hận là được".
Vân Tiêu trong lòng run lên, chưa kịp trả lời, bỗng máy đàm thoại bị Bích Tiêu đặt trên bàn bỗng vang lên một trận âm thanh êm tai, Bích Tiêu phấn chấn tinh thần, cả người lập tức hoạt bát hẳn lên.
@by txiuqw4