Vương Ma đánh giá Dương Tiễn một chút, gật đầu: " Bần đạo cũng từng được nghe danh Ngọc Tuyền Sơn Kim Hà Động Ngọc Đỉnh chân nhân, không nghĩ tới đệ tử cũng thật danh bất hư truyền, đã tới chân tiên cảnh giới, so với cái loại sư thúc vô năng này mạnh hơn gấp trăm lần. Bất quá, cùng với bần đạo vẫn còn cách xa, trở về gọi sư phụ ngươi tới phân cao thấp với ta! "
Dương Tiễn cũng không nói nhiều, tay phải khe khẽ mở ra, trên tay có thêm một thanh binh khí, đây là hắn do cơ duyên xảo hợp mà có được, thanh thần binh này gọi Tam Tiên Lưỡng Nhận.
Vương Ma lời này là nhắc nhở Lý Hưng Phách, Dương Tiễn đã tới chân tiên cảnh giới, không thể quá mức khinh thị. Bên này Khương Thượng vừa nghe " Sư điệt " đã tới chân tiên, liên tưởng đến tu vi của mình, khong khỏi vừa xấu hổ vừa mắc cỡ.
Lý Hưng Phách cùng Vương Ma là huynh đệ nhiều năm, như thế nào không biết tâm ý của hắn, thấy Dương Tiễn không đáp, cười nói: " Cũng được, xem ngươi có pháp bảo gì! "
Lời này ý là bất luận có pháp bảo nào, Dương Tiễn cũng không phải đối thủ.
Dương Tiễn khoát tay nắm tại giữa Tam Tiên Lưỡng Nhận, nhảy lên cao mấy trượng, hướng đầu kích về hướng Lý Hưng Phách đánh tới. Lý Hưng Phách thấy hắn thế tới hung mãnh, dung trường kiếm đón đỡ. Dương Tiễn võ nghệ không hề dưới Hoàng Phi Hổ, hơn nữa Tam Tiên Lưỡng Nhận kích cực kỳ lợi hại, mang theo một cỗ duệ khí rất mạnh đánh tới trường kiếm của Lý Hưng Phách, bảo kiếm của Lý Hưng Phách vậy mà không chịu nổi, bị chấn gãy làm hai đoạn.
Lý Hưng Phách kinh hãi, vội vàng từ trong túi pháp bảo xuất ra một viên Phách Địa Châu, đánh tới Dương Tiễn.
Dương Tiễn không tránh không né, đợi viên châu bay đến giữa đỉnh đầu trực tiếp đánh vào làm cho hoa lửa văng tung tóe, nhưng không hề có chuyện gì xảy ra. Lý Hưng Phách không ngờ Dương Tiễn loiẹ hại như thế, đang muốn đọn thổ chạy trốn, nhưng lại chậm một bước. Bị Dương Tiễn vượt qua, Tam Tiên Lưỡng Nhận vung lên, đã đem đầu lâu Lý Hưng Phách tước xuống.
Chuyện xảy ra đột nhiên, Vương Sâm cùng Cao Hữu Kiền đều không thể nghĩ tới Lý Hưng Phách pahỉ chết trên tay một tiểu bối, vừa sợ vừa giận, đều cầm kiếm đánh tới. Dương Tiễn mở ra con mắt thứ ba, thần quang chiếu rọi, cười lạnh nói: " Bốn người các ngươi, bất quá chỉ là chân tiên trung giai đỉnh mà thôi, sao có thể là đối thủ của ta? Vậy mà còn dõng dạc nói muốn đấu với sư tôn của ta. "
Ba người thấy Dương Tiễn chỉ là chân tiên hạ giai, vậy mà có thể nói chính xác cảnh giới của ba người họ thì lòng kinh ngạc càng sâu, trong tay cũng không ngưng nghỉ chút nào, Khai Thiên Châu, Phách Địa Châu đều hướng đến Dương Tiễn đánh tới.
Dương Tiễn nắm Tam Tiêm Lưỡng Nhận trong tay trực tiếp hướng tới hạt châu của Vương Ma, đánh cho tóe lửa, hoàn toàn không thèm để ý tới. Vương Ma thấy Dương Tiễn lợi hại như thế, tâm sinh ra ý thối lui. Đột nhiên cảm giác được tọa kỵ của mình có chút không ổn, tại phía sau đột nhiên có một trận đau nhức truyền đến. Một con chó ngao to lớn, toàn thân đen nhánh vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng, một ngụm cắn vào cổ.
Con chó ngao này lợi hại vô cùng, ngay cả tiên thể cũng không ngăn được. Đương lúc Vương Ma giãy dụa, bên này Dương Tiễn đã tới, Tam Tiêm Lưỡng Nhận lập tức đâm xuyên vào, lấy đi thủ cấp. Cao Kiền cùng Dương Sâm thấy Dương Tiễn sát hại hai đạo hữu, liền liều mình đánh tới. Dương Tiễn không hề nao núng, chỉ vài chiêu đã cắt bỏ cánh tay phải của Cao Kiền xuống. Đau đớn làm cho Cao Kiền tỉnh lại, tự biết mình không phải đối thủ của Dương Tiễn, hướng Dương Sâm hô một tiếng. Dương Sâm đem tạo kỵ Toan Nghê thả ra, đánh về phía Dương Tiễn, ý đồ từ phía ngoài đánh tới, mượn cơ hội bỏ chạy. Ngay lúc này con chó ngao đen nhánh kia lại xuất hiện, đem Toan Nghê so với mình còn lớn hơn nhiều đánh gục xuống cắn xé.
Cao Kiền cùng Dương Sâm vội vàng chia nhau bỏ chạy. Dương Tiễn xuất ra một cái kim hoàn ( vòng vàng ), nhanh chóng đem kim hoàn đánh vào lưng Dương Sâm hất hắn ngã xuống đất, tiến lên kết liễu tính mạng, nhưng Cao Kiền cụt tay cũng đã độn thổ mà chạy. Mà bên kia Toan Nghê đã bị con chó ngao hung ác cắn đút yết hầu, biến thành một cỗ thi thể.
Khương Tử Nha thấy Dương Tiễn cường hãn như thế, giết được cả tam tiên thì vô cùng mừng rỡ, vội vàng chỉ huy toàn quân toàn diện công kích.
Sùng Hầu Hổ thấy Cửu đảo Tứ thánh bại vong, tự nhiên không dám đối địch, một đường đầu khôi khí giáp, lại quay về trong thành, cố thủ không ra. Mà Sùng Hắc Hổ nhìn thấy Tây Kỳ có dị nhân như thế, cũng thầm nhủ may mắn tự mình không có tùy tiện ra tay. Dương Tiễn có thực như thế, nếu đưa Nhất Chủy Thần Ưng ra nhất định cũng sẽ bị vặt sạch lông, nếu mà chuẩn bị không tốt còn có họa sát thân.
Sau khi Tây Kỳ đại thắng, Khương Tử Nha đối với thực lực của Dương Tiễn tất nhiên khen không dứt miệng. Dương Tiễn xuất ra ngọc đỉnh chân nhân tặng cho, đem đan dược ra chữa khỏi cho Hoàng Phi Hổ. Hoàng Phi Hổ tạ ơn Dương Tiễn. Dương Tiễn nói mình phụng mệnh xuống núi, đầu nhập dưới trướng Khương Tử Nha. Khương Tử Nha có thêm một thủ hạ cường đại tất nhiên là vui mừng. Cơ Phát cũng thập phần cao hứng, thứ nhất đại thắng Sùng Hầu Hổ, thứ hai theo như lời Khương Tử Nha nói, tiên nhân Xiển Giáo sẽ lục tục tới đây tương trợ. Đến lức đó bên người mình sẽ có không ít tiên nhân, lo gì đại sự không thành? "
Kinh qua chuyện này, Cơ Phát không còn hoài nghi Hoàng Phi Hổ. Vốn hắn vẫn lo lắng Hoàng Phi Hổ địa vị vốn cao quý, vị tất đã cam lòng chịu nghe lệnh của mình, hôm nay thấy hắn liều mạng như thế, tất nhiên không còn nghi ngờ.
So với Cơ Phát tâm tình đang tốt, Sùng Hầu Hổ lại rất ảo não. Hắn hối hận ba ngày trước không nhanh chóng quyết định, thuyết phục tứ thánh lập tức công kích, kết quả là hôm nay đại bại. Sùng Hắc Hổ cũng biết tình thế khẩn cấp, nhíu mày không nói gì.
Mai Đức tiến lên nói: " Đại vương, Tây Kỳ thê mạnh, lại được dị nhân tương trợ, quân ta chỉ sợ không thể địch lại. Hôm nay Bắc Cương truyền tin về, Văn thái sư giằng co với Quỷ Phương không thôi, lại không nghe Triều Ca hồi âm. Như mạt tướng xem, không nên liều mạng đánh bừa, trước hãy tạm thời nghị hòa đã. "
" Nghị hòa? " Sùng Hầu Hổ tự biết địch mạnh ta yếu, không thể địch lại được, lập tức lộ ra vẻ do dự: " Cơ Phát suất lĩnh đại quân tới, dã tâm không nhỏ, làm sao chịu bỏ qua? "
" Mạt tướng có một kế, có thể giải nguy, chỉ bất quá... "
Sùng Hầu Hổ vội vàng thúc giục hán mau nói, Mai Đức nói: " Cơ Phát lấy lý do báo thù để khởi binh, vậy đại vương hãy hứa hẹn vài thứ có lợi để hòa giải ân oán, hoãn lại chiến sự. Được nghe đại vương dưới trướng có một vị nữ nhi, thập phần xinh đẹp. Mà Cơ Phát đến nay vẫn chưa có chính phi, đại vương có thể hứa gả nữ nhi cho hắn, hóa chiến sự thành việc vui, không chỉ có khả năng khiến cho Cơ Phát phải lui binh, lại có thể giao hảo với Tây Kỳ, miễn đi binh đao. "
Sùng Hầu Hổ vừa nghe xong, lúc này mừng rỡ, đứng dậy nói: " Kế thật hay, quá mức tuyệt diệu, ta nguyện đi một chuyến, khuyên Cơ Phát ngừng xuất binh.
Trong doanh trịa Tây Kỳ, Cơ Phát đang cùng Khương Tử Nha chờ đợi, thương nghị xem như thế nào công hạ Sùng thành. Chợt có báo Tào Châu Hầu Sùng Hắc Hổ cầu kiến. Cơ Phát nghe thấy tên Sùng Hắc Hổ liền mời vào.
Sừng Hắc Hổ cùng Cơ Phát hành lễ gặp mặt, hành lễ xong liền nói rõ ý tới. Cơ Phát không nghĩ tới Sùng thành lại làm ra chiêu này, ánh mắt dò hỏi Khương Tử Nha. Khương Tử Nha cũng cảm thấy ngoài ý muốn, không nhịn được phải trầm ngâm. Cơ Phát cho bày tiệc rượu để cho đệ đệ là Cơ Đán tiếp Sùng Hắc Hổ uống rượu, mình thì cùng Khương Tử Nha khẩn cấp thương lượng chuyện này.
Khương Tử Nha nghe khẩu khí của Cơ Phát muốn liên hợp cùng Sùng Hầu Hổ, tương lai cùng mưu sự đại kế, lắc đầu nói: " Đại vương vạn vạn lần không thể. Đại vương là vì lấy lòng dân mà khởi binh, nếu bây giờ vì việc chung thân mà ngưng chiến, không phải thất tín khắp thiên hạ sao? Huống chi Sùng Hầu Hổ là kẻ bội tín, năm đó vu cho Ngạc Sùng Vũ là phản loạn, trong chuyện này đã có mật báo về cái chết của Sùng Ngác Vũ. Đại vương tuyệt không thể dẫm vào vết xe đổ đó được! "
Khương Tử Nha nói xong, Cơ Phát cẩn thận suy nghĩ, gật đầu hướng Khương Tử Nha hành lễ nói: " Nếu không có tướng phụ nhắc nhở, cô vương suýt nữa đã phạm phải sai lầm, sau này còn xin tướng phụ chỉ điểm cho nhiều hơn. "
Khương Tử Nha thấy Cơ Phát thân là Tây Bá Hầu nhưng với mình vẫn cung kính hữu lễ, trong lòng thỏa mãn, nói: " Sùng thành kiên thủ không chịu ra, nếu là cường công, cũng có thể công hạ nhưng quân ta cũng sẽ tổn thương không nhẹ. Huống hồ đối với người dân Sùng thành cũng sẽ có tổn thương, ảnh hưởng đến danh tiếng chúng ta. Ta có một kế, nếu thành công, thì không chỉ Sùng thành mà ngay cả Bắc địa đều nằm trong tay của đại vương. "
Cơ Phát nghe vậy, vội hỏi kế ra sao, Khương Tử Nha ghé tai nói nhỏ vài câu, Cơ Phát nét mặt vui mừng, cuống quýt gật đầu.
Sùng Hắc Hổ mặc dù không dám hỏi, chỉ cùng Cơ Đán uống rượu nhưng không che dấu được vẻ buồn rầu. Đột nhiên Lữ Vọng đeo mặt nạ xuất hiện trước mắt hắn.
Sùng Hắc Hổ tâm tình như kẻ thiếu nợ, nói: " Lữ thừa tướng có gì chỉ giáo? "
Khương Tử Nha tự mình rót đầy ly rượu cho hắn, nói: " Được nghe quân hầu là người nhân nghĩa lại lão luyện, cai quản Tào Châu nhiều năm mà quân dân không bất kính. Vì sao hôm nay lại hồ đồ, đến đây giúp Bắc Bá Hầu làm điều sai trái? "
Sùng Hắc Hổ đã nghe ra thâm ý trong câu nói của Lữ Vọng. Vốn hắn thấy Tây Kỳ thế mạnh, đã sớm sinh ra ý thối lui, lần này tự mình tới doanh trại Tây Kỳ nghị hòa, cũng có ý riêng. Lập tức đáp: " Ta cùng Sùng Hầu Hổ là thân huynh đệ, hôm nay huynh trưởng gặp nạn, như thế nào có thể ngồi nhìn? "
Khương Tử Nha lắc đầu nói: " Lệnh huynh thân là một trong tứ đại chư hầu, mê hoặc thiên tử, bạo ngược vạn dân; giả thiên tử chi mệnh, xao cốt bác tủy, tẫn dân lực, phì nhuận tư gia, hãm, vùi lấp quân bất nghĩa, nhẫn tâm tang tiết ( giả mệnh Thiên tử ra lệnh, đập xương bóc tủy, dốc kiệt sức người dân, làm đầy tài sản riêng, vùi lấp người nhân nghĩa, nhẫn tâm thiêu đốt điều tốt đẹp ). Hôm nay lại sát hại huynh đệ của chủ công ta, có thể nói là tích ác như núi, làm cho người và thần đều giận dữ, làm cho chư hầu đều ghét bỏ! Lấy quân lực của chủ công ta đi chinh phạt kẻ vô đạo, muốn công hạ Sùng thành dễ như trở bàn tay. Lúc thành phá chính là lúc ngọc đá cùng vỡ, cả nhà gặp họa. Lữ Vọng biết quân hầu do tích được nhân hiền, mới lập được gia tộc như bây giờ, cho nên không đành lòng thấy quân hầu bị tru diệt! "
Sùng Hắc Hổ nghe được Đại Hãn ( không hỉu nổi >*< ), mồ hôi đầm đìa, vội vàng bái lạy, hành lễ nói: " Mong thừa tướng cứu ta một mạng! "
Khương Tử Nha vừa thấy Sùng Hắc Hổ nhuyễn xuống, dưới mặt nạ không khỏi lộ sắc mặt vui mừng, đỡ hắn đứng lên, nói: " Kế hôm nay, quân hầu chỉ có tương kế tựu kế, phối hợp quân ta bắt giữ phản nghịch, lấy ơn thiên hạ để thanh tẩy một thân trong sạch, phân rõ ngọc và đá. "
Sùng Hắc Hổ lộ ra vẻ do dự: " Hầu Hổ là thân huynh đệ của ta, ta nếu hại hắn không phải bất nhân bất nghĩa saon? Sau khi trở về với đất cũng không có mặt mũi mà gặp lại phụ mẫu nữa... "
Khương Tử Nha thờ dài nói: " Quân hầu sai rồi! Hành động này không phải là bất nghĩa, mà là đại nghĩa! Trước có tội với tổ tông, sau đắc tội khắp thiên hạ, làm cho ngàn vạn dân chúng nghiến răng! Cho dù phải mang tội bất hiếu với tổ tông, không thể nhìn mặt cha mẹ dưới Minh Tuyền, nhưng dù sao cũng đã lưu lại được Sùng Thị nhất mạch, miễn cho bị diệt sạch cả tông tộc. "
Sùng Hắc Hổ suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng lộ ra vẻ kiên quyết, thấy vậy Khương Tử Nha âm thầm gật đầu.
Sau khi đã có chủ ý, Sùng Hắc Hổ quay về Sùng thành, nói rằng Cơ Phát đồng ý đám hỏi này. Sùng Hầu Hổ vui mừng, trọng thưởng cho Mai Đức, lại tạ ơn Sùng HCắ Hổ. Đêm đó Sùng Hầu Hổ, Sùng Ứng Bưu cùng Sùng Hắc Hổ trong điện cùng tiệc tùng cho đến lúc say túy lúy, bất tỉnh nhân sự.
Đợi đến lcú Sùng Hầu Hổ thanh tỉnh lại thì kinh hãi phát hiện, mình cùng con trai Sùng Ứng Bưu đã bị trói lại. Mà trên Ngân An điện, Cơ Phát đang ngồi ngay ngắn tại chủ vị, Bàng Hữu, Lữ Vọng đang nhìn Nam Cung Thích, Dương Tiễn đứng chờ một bên, mà đệ đệ Sùng Hắc Hổ cư nhiên cũng đứng trong đám người đó, tất cả đều lăm lăm cầm vũ khí trong tay.
Sùng Hầu Hổ cũng không phải kẻ ngốc, nhất thời hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, quả thực không thể tin vào mắt mình, kêu lên với Sùng Hắc Hổ: " Hiền đệ, như thế nào lại như vậy? "
Sùng Hắc Hổ cắn răng nói: " Huynh trưởng! Ngươi tự cho mình là thần, không tu nhân đức, giết hại dân chúng, ác quán thiên hạ ( đại khái là ác danh khắp thiên hạ ). Tứ phương chư hầu muốn đồng tâm diệt Sùng thị chúng ta. Ta dù có phải chịu tội với cha mẹ, với tổ tông, cũng phải làm yên oán giận của thiên hạ, miễn đi họa diệt tộc. "
Sùng Ứng Bưu cũng đã tỉnh lại, há mồm mắng to: " Sùng Hắc Hổ, ngươi bán huynh cầu vinh, ngươi không bằng cả heo chó! "
Sùng Hắc Hổ không có gì để bào chữa, im lặng không nói: " Sùng Hầu Hổ hướng ánh mắt tới Cơ Phát, nói: " CƠ hiền chất, ngươi ta đều là tứ đại chư hầu, khuyển tử quả thật ngày trước đã phạm sai lầm, nhưng hôm nay ta với hiền chất đã có ước hẹn làm đám hỏi. Sao hiền chất đột nhiên nuốt lời? "
Khương Tử Nha đứng ở một bên quát: " Sùng Hầu Hổ! Ngươi làm điều ác khắp nơi, giết hại dân chúng Bắc Địa, Đại vương ta sao có thể cùng ngươi ước hẹn đám hỏi? Đây chẳng qua chỉ là kế mê hoặc mà thôi. Hôm nay ngươi tự phạm vào trời tru, còn có điều gì muốn nói sao? "
Sùng Hầu Hổ yên lặng không nói gì, chỉ đem ánh mắt nhìn về phía Sùng Hắc Hổ, còn Sùng Ứng Bưu thì mắng to không ngừng, Sùng Hắc Hổ không dám nhìn ánh mắt huynh trưởng, cúi đầu xuống. Khương Tử Nha lúc này ra lệnh, đem phụ tử Sùng Hầu Hổ đem đi chém đầu thị chúng. Không lâu sau, hai cái thủ cấp đã mang lên.
Quân sĩ lại giải nguyên phối của Sùng Hầu Hổ là Lý Thị và nữ nhi lên điện. Cơ phát thấy nữ hi của SÙng Hầu Hổ quả nhiên dung mạo xinh đẹp thướt tha, có thể nói là quốc sắc thiên hương, phong tư đáng thương gây cho người khác cảm giác yêu thương, so với thiếp của mình là Nhất Kiền thì hơn xa, liên tưởng đến đám hỏi của hai nhà không khỏi có chút động lòng. Khương Tử Nha nhìn thấy scắ mặt của Cơ Phát, không khỏi nhíu mày, nói: " Trừ ác tận gốc, đại vương không thể do dự. "
Sùng Hắc Hổ nghe khẩu khí của " Lữ Vọng " dường như ngay cả hai nàng cũng không buông tha, không nhịn được nói một câu: " Gia huynh làm ác cùng với nguyên phối vô can, huống chi nữ nhi còn nhỏ sao có thể làm điều ác? Xin đại vương khai ân. "
Cơ Phát càng xem sắc đẹp của Sùng Địa, càng có cảm giác khó dứt bỏ được, chỉ thấy Khương Tử Nha cố ý ho khan một tiếng, sau mặt nạ ánh mắt có thâm ý. Cơ Phát đột nhiên bừng tỉnh, cũng không nghe lời cầu khẩn của Sùng Hắc Hổ, cắn răng ra lệnh đem Lý thị và nữ nhi đi chém đầu. Lý thị và Sùng Địa vừa nghe mệnh lệnh này lập tức ngã ra đất bất tỉnh.
Khương Tử Nha thấy CƠ Phát có thể vươt qua cám dỗ của nữ sắc, quả nhiên là người có thể làm đại sự, khẽ gật đầu, vuốt cằm, trong mắtDương Tiễn cũng lộ ra vẻ tán thưởng. Cơ Phát điều chỉnh tâm tình, không suy nghĩ nhiều việc vừa xong, cùng mọi người thảo luận làm sao xử trí việc Sùng thành.
Nhưng vào lúc này, chợt có binh lính báo lại, Đại thương Bắc phạt thống soái Văn thái sư dẫn binh mã đang nhanh chóng hướng Sùng thành mà đến! Cả người Cơ Phát thất kinh, Văn Trọng sao lại có thể tới đây?
@by txiuqw4