sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 2

Cuối cùng trang trại cũng rõ dần trước mắt chúng tôi. Tôi sướng đến phát điên. Dù bây giờ trang trại không còn đẹp và giữ được cái dáng vẻ ngày trước, tôi vẫn cảm thấy yêu thích nó.

Tôi yêu cái kho nhỏ có mùi cỏ khô ngai ngái chất đầy bên trong. Tôi yêu những tiếng kêu của đàn bò đang thong dong trên đồng cỏ. Tôi yêu những bông ngô vàng óng ả đang phất phơ trước gió như những làn sóng biển dập dềnh không dứt.

Vâng, tôi yêu. Tôi yêu cả những câu chuyện ma quái hoang đường mà ông nội vẫn kể cho chúng tôi nghe vào tối tối trước lò sưởi.

Và điều mà tôi thích nhất vẫn là được nhìn thấy gương mặt rạng rỡ của ông bà nội khi thấy chúng tôi đến thăm…

Tôi nhảy vội xuống xe rồi chạy ào vào cổng trang trại. Cuối cùng tôi cũng sắp sửa được gặp họ.

Bà nội tôi bước ra đầu tiên. Bà dang tay mở cửa. Ông nội tôi bước ngay sau. Ông vội vã đi về phía tôi với một nụ cười rạng rỡ.

Tôi nhận ra ngay rằng ông đi tập tễnh và khó nhọc hơn năm ngoái. Ông không thể đi vững nếu thiếu chiếc gậy trên tay. Tuy nhiên, cảm xúc của buổi gặp gỡ đã làm tôi nhanh chóng quên đi chi tiết này.

— Thật là vui được gặp lại các cháu! Lâu quá rồi, lâu quá rồi! – Bà nội nhắc đi nhắc lại.

Tiếp sau đó là những lời bình phẩm quen thuộc sau lâu ngày không gặp, nào là chúng tôi đã lớn cả rồi, nào là chẳng đứa nào còn cái vẻ trẻ con nữa…

— Từ năm ngoái tới giờ ta đã lắp truyền hình cáp cho ông bà chưa ạ? – Mark vừa hỏi vừa thả ba lô xuống đất.

— Truyền hình cáp hả? – Ông nội nhíu mày hỏi lại. – Chắc chắn là chưa! Hiện giờ ông bà xem được ba kênh. Như thế là quá đủ rồi.

— Thế thì còn nói chuyện gì nữa. – Mark làu nhàu, vẻ thất vọng.

Chú Henry bước đi trước chúng tôi, mỗi tay xách một chiếc va ly.

— Chắc các cháu đã đói meo rồi! – Bà nội nói. – Bà đã chuẩn bị món xúp và bánh xăng đuých, chúng ta có thể ăn tạm. Chiều tối nay sẽ có món gà tơ ăn với ngô. Năm nay ngô rất mềm, rồi các cháu sẽ thích cho mà xem.

Lúc bước vào nhà, tôi mới có dịp ngắm lại ông bà nội. Họ già đi rất nhiều. Cả hai đều có vẻ chậm chạp hơn so với những gì tôi còn nhớ được về họ trong ký ức. Ông nội bước tập tễnh kinh khủng. Tất cả đều không giấu được cái vẻ mệt mỏi.

Bà nội người béo tròn nhưng vẫn là nhỏ. Bà có một gương mặt vui vẻ, viền quanh là mái tóc quăn màu hung đỏ. Một màu hung đỏ khó có thể tưởng tượng nổi. Bà đeo một cặp kính mắt vuông, trông đã quá lỗi thời. Đặc biệt là bà rất thích mặc váy rộng. Chưa bao giờ tôi thấy bà mặc quần âu hay quần áo lao động cả.

Ông nội tôi là một người cao lớn, vai rộng. Mẹ tôi kể ngày xưa, ông là một người rất đẹp trai. “Đẹp như một diễn viên điện ảnh ấy”.

Còn bây giờ, tóc ông đã bạc trắng như cước, và ông vẫn rất chịu khó chải chuốt. Khi đôi mắt xanh của ông nhìn tôi, tôi không sao nhịn được cười.

Bữa ăn diễn ra thật vui vẻ. Chúng tôi ngồi vây quanh chiếc bàn lớn đặt bên trong bếp. Ánh nắng vàng lung linh chiếu qua ô cửa mở. Bên ngoài ô cửa sổ là nhà kho, và phía sau đó là cánh đồng ngô ngút ngàn đến vô tận.

Suốt bữa tối, ông bà đặt ra cho chúng tôi hàng ngàn câu hỏi. Tôi kể chuyện trường lớp, về đội tuyển bóng rổ đang chuẩn bị cho giải vô địch của tôi cho ông bà nghe. Thằng Mark huyên thuyên kể về chiếc ô tô mà ba tôi mới mua, về cả bộ râu không cạo của ba tôi.

Trong suốt bữa ăn, tôi không thể không quan sát ông bà nội được. Khó khăn lắm tôi mới nhận ra được chính xác những nét thay đổi của họ sau một năm xa cách. Họ có vẻ yếu ớt quá, chậm chạp quá! Nhưng tôi phải tự nhủ rằng ai cũng phả thế. Già nua là điều không thể tránh khỏi.

— Chốc nữa, chú Henry sẽ chỉ cho các cháu xem mấy hình người nộm, – bà tôi nói. – Có phải thế không anh Henry?

Ông nội chợt đưa tay gãi sồn sột lên cổ như thể muốn bảo bà rằng tốt nhất là nên đổi sang chủ đề khác.

Lạ thật!

— Chính chú đã làm ra cái lũ ngoáo ộp ấy đấy. – Henry nói với vẻ tự hào. Đôi mắt tròn lá táo của chú nhìn thẳng vào tôi, trước khi nói tiếp:

— Sách đấy! Chính sách đã chỉ cho chú cách làm như thế nào.

— Mark này, chuyện học đàn ghi ta của cháu đến đâu rồi. – Ông hỏi.

Rõ ràng là ông không muốn chúng tôi nói tới chuyện người nộm của Henry.

— Cũng tốt thôi ông ạ, – Mark nhấm nhẳn trả lời, miệng ních đầy khoai tây rán. – Nhưng bây giờ cháu toàn chơi ghi ta điện.

— Ý cháu muốn nói là để chơi cây đàn ấy thì phải cắm điện như cắm bàn là chứ gì? – Henry hỏi.

Rồi ông cười phá lên vì cho rằng mình vừa nói một câu rất hay.

Bà nội tôi nói với Mark:

— Thật là đáng tiếc là cháu đã không mang theo cây đàn ấy.

— Phải nói là may mắn mới đúng chứ ạ! – Tôi giễu cợt cậu em.

— Cháu tin chắc rằng nếu đàn bò nhà mình bà nghe thấy tiếng đàn của Mark thì thế nào sữa của chúng cũng sẽ bị chua loét cho mà xem.

— Sữa của chúng đã chua sẵn rồi. – Ông nội vừa lẩm bẩm vừa thở dài.

Henry trợn mắt lên nói:

— Hỏng rồi! Khi sữa bò bị chua, thì đó sẽ là một điềm gở đấy.

Bà nội đặt tay lên vai Henry trấn an:

— Bình tĩnh đi nào! Ông Georges chỉ đùa thôi mà.

— Bọn nhóc này, bây giờ ta đã ăn xong rồi, các cháu có muốn đi dạo quanh trang trại một vòng cùng chú Henry không? – Ông nội gợi ý. – Ông rất muốn dẫn tụi bay đi, nhưng hiềm một nỗi là chân ông… Nói chung là lúc này cẳng chân ông không ổn.

Bà nội đứng dây đi rửa bát đĩa. Henry ra hiệu cho chúng tôi đi theo ra cửa sau. Bên ngoài, thảm cỏ đã được cắt phẳng tắp. Không khí thoang thoảng mùi thơm ngai ngái.

Chúng tôi đi qua một đoạn đường khá dài mới tới được nhà kho. Lớp vôi quét bên ngoài tường kho đã tróc ra từng mảng. Nhìn qua cánh cửa mở, người ra có thể dễ dàng nhận thấy hàng đống cỏ khô chất đầy trong kho. Khá xa bên phải là ngôi nhà nhỏ, nơi Henry sống cùng câu con trai Stanley.

— Chú Henry, Stanley đâu rồi? – Tôi hỏi. – Tại sao chú không cho nó tới ăn cơm cùng mọi người.

— Nó lên thành phố cùng với con ngựa nhỏ rồi. – Henry bình thản trả lời.

Mark và tôi đưa mắt nhìn nhau. Không hiểu thằng bé đó có con ngựa nhỏ từ khi nào vậy? Rõ ràng Henry là một người rất khó lường.

Cuối cùng thì tôi cũng phát hiện ra những con ngoáo ộp mà bà nội Miriam đã nói tới trong bữa cơm.

Chúng đứng đó, cao lừng lững trên đám bông ngô, vẻ mặt dữ tợn. Ông mặt trời vẫn đỏ gay gắt. Tôi phải che tay lên trán để trông cho rõ hơn.

— Nhưng… Có tới hàng chục con! – Tôi thốt lên. – Năm ngoái chỉ có mỗi một mống. Sao năm nay lại nhiều thế, chú Henry?

Henry không trả lời. Hình như ông không nghe tôi nói. Thân cứng đờ, đôi chân gầy nhún nhảy, hai tay thọc túi quần, ông bước đi như một hình nộm.

Mark bắt đầu cảm thấy sốt ruột:

— Bọn cháu đã thuộc cái trang trại này như lòng bàn tay rồi! Việc gì ta cứ phải đi lòng vòng như vậy?

— Tắt ngay cái băng rè ấy đi. – Henry trả lời. – Cháu thừa biết rằng chúng ta thường lượn một vòng xung quanh trang trại mỗi khi các cháu về đây. Đó là một truyền thống mà.

Mark bĩu môi. Nó thực sự là một thằng lười chảy thây. Nó chẳng muốn làm cái gì cho ra hồn cả!

Henry tách khỏi con đường và đi sâu vào trong ruộng ngô. Những ngọn bông ngô óng ả che lấp cả đầu ông.

Henry kiễng chân vặt một bắp ngô.

— Xem này, nó cũng kha khá rồi đấy. – Ông vừa nói vừa cười.

Sau khi cẩn thân bóc lớp bẹ bọc bên ngoài ra, ông chìa tay đưa cho tôi bắp ngô.

Tôi kêu rú lên sợ hãi. Kinh khủng quá!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx