sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 12

Ngay phía dưới tôi là một cái mũ màu đen. Và dưới cái mũ ấy là một cái áo măng tô cũng màu đen.

Đó chính là một hình nhân. Nó đứng ngay bên cửa nhà kho, như đang đứng gác.

Khi nghe thấy tiếng kêu của tôi, chân tay nó bắt đầu cử động.

Tôi há hốc mồm ra nhìn. Hình nhân chân thấp chân cao, tay thả dọc theo người, đang chạy về phía cánh đồng ngô.

Tôi đưa tay dụi mắt. Lúc này tôi chỉ biết nhìn. Không còn sự lựa chọn nào khác!

Tay chân ướt đầm mồ hôi, tôi bám vào sợi dây rồi thả người xuống. Sợi dây lơ lửng, lắc lư dọc theo mặt tường.

— Aaaaaa!

Tôi rơi bịch xuống đất. Sợi dây thô ráp đã làm sầy da tay tôi.

Chẳng kịp nghĩ ngợi, tôi vội vàng đuổi theo hình nhân đang chạy về phía đồng ngô. Tôi muốn bắt lấy nó, muốn nhìn thấy nó tận nơi. Cần phải xem đó có đúng là một hình nộm bằng rơm bằng rạ nhưng lại có thể bước đi được hay không.

Tôi chạy hộc tốc về hướng hình nhân, không còn biết sợ là gì nữa.

Lúc lượn qua góc nhà kho, tôi bất ngờ húc phải Slanley!

— Ấy…!

Cả hai chúng tôi ngạc nhiên nhìn nhau.

Tôi đẩy vội nó sang một bên. Đằng sau Stanley, con ngoáo ộp đã biến mất.

— Cháy nhà ở đâu hả? – Stanley càu nhàu. – Suýt nữa thì cậu húc tớ ngã bẹp xuống đất còn gì!

Thằng bé vẫn mặc chiếc quần bò cáu bẩn và chiếc áo phông nhàu nát màu tím muôn thuở của nó. Chiếc áo bẩn ấy làm nó đã gầy lại càng gầy hơn.

— Con… con ngoáo ộp! – Tôi nói lắp bắp.

Nhưng cũng chính cái khoảnh khắc này, đầu óc tôi đã hiểu ra tất cả.

Chẳng có hình nhân nào cả!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx