sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 24

Các người định làm gì ở đây thế này? – Mark gọi. Henry kêu rú lên một tiếng xé trời, mắt trợn tròn ra vì khiếp đảm.

— Khôôông!

— Ba ơi, đừng làm như vậy…! – Stanley kêu lên.

Quá muộn rồi. Henry vừa huơ huơ cuốn sách lên trên đầu vừa chạy bổ vào cánh đồng, miệng tiếp tục hú lên:

— Chúng vẫn đi được! Đám hình nộm vẫn đi được!

Mark lột cái túi vải ra khỏi đầu.

— Em có cảm giác như mọi chuyện đã hỏng cả rồi. – Thằng bé nói với tôi. – Thế nào, ta thôi không chơi nữa chứ! Có chuyện gì xảy ra thế?

Tôi chẳng có thời giờ để mà trả lời nó.

Stanley đã quay sang nhìn tôi, mặt buồn bã như đi đưa đám:

— Tuyệt đối phải dừng ngay lại!

Rồi nó cũng chạy bổ theo người cha lúc nãy đã mất hút trong cánh đồng ngô.

Cơn dị ứng của tôi lại bắt đầu. Tôi phải dụi mắt liên tục mới mong nhìn được rõ hơn. Mọi vật xung quanh tôi đang chìm dần trong một lớp sương mù xám xịt.

— Ái!

Trong lúc lùi lại, tôi đã giẫm phải một hòn sỏi nên ngã sóng xoài xuống đất. Đứng ngay sau tôi, Mark suýt nữa thì bị ngã lây.

Nó cúi xuống giúp tôi đứng dậy. Lưng và vai tôi đau ê ẩm.

— Họ định chạy đi đâu thế không biết? – Tôi lẩm bẩm.

— Chạy… ra đằng kia, em nghĩ là như vậy. – Mark ấp úng. – Chị có thể kể cho em biết chuyện gì vừa xảy ra không? Kể cho em đi!

— Chốc nữa! Bây giờ cần phải giữ chú Henry lại đã. Bằng mọi giá phải giữ chú ấy lại!

Giọng nói của Henry vang vút lên trên cánh đồng. Chắc là ông cũng chẳng chạy đi đâu xa lắm. Ông đang nói những lời gì rất quái gở, khiến hai chị em tôi rùng mình.

— Không… không hiểu ông ấy đọc thần chú hay làm gì không biết – Em tôi hỏi.

Tôi không trả lời mà lại đi vội về phía có tiếng nói. Việc này cũng chẳng có gì là khó khăn. Henry hú to đến nỗi cách đó cả chục cây số người ta cũng có thể nghe thấy.

Thế còn Stanley, nó đang làm gì mà không trấn an được ông già nó?

Tôi giương mắt ra nhìn. Thật khó mà phân biệt được cái gì cho ra hồn vào cái lúc sương đêm mờ mịt như thế này. Nhưng rồi cuối cùng tôi cũng tới được chỗ hai cha con Henry. Trước mặt họ là hai bóng hình nhân cao lừng lững trên hai cái cọc.

Henry đang dán mắt vào quyển sách, miệng lẩm bẩm niệm thần chú theo ngón tay trỏ di từng dòng trên trang sách. Còn Stanley thì đứng đực ra như bị đóng đinh xuống đất. Hình như cu cậu đang sợ khiếp vía trước hành động của người cha.

Đám hình nhân hoàn toàn đứng bất động, mắt vô hồn hiện lờ mờ dưới vành mũ đen. Mark chạy tới chỗ tôi đúng vào lúc Henry thôi niệm thần chú và gập cuốn sách lại.

— Có thế chứ. – Ông nói bằng một giọng đắc thắng. – Trong giây lát nữa, lũ chúng nó sẽ lại trở thành những mạng sống hết!

Stanley chợt động đậy như vừa thức tỉnh sau một giấc ngủ triền miên. Nó lắc lắc đầu, mắt chớp lia lịa. Tất cả chúng tôi đều đổ dồn mắt nhìn chằm chằm vào lũ hình nhân. Đám người rơm rạ này vẫn đứng im, không có bất cứ một dấu hiệu nào chứng tỏ là có sự sống, dù là nhỏ nhất.

Những đám mây to lớn thỉnh thoảng lại lượn lờ bay qua che khuất cả mặt trăng, tạo thành những mảng tối mảng sáng xen lẫn vào nhau trên cánh đồng ngô bát ngát. Tôi cố căng mắt ra nhìn.

Xung quanh chúng tôi là một bầu không khí im lặng nặng nề ngự trị. Âm thanh duy nhất mà tôi có thể nghe thấy lúc này là hơi thở dồn nén của chú Henry. Thỉnh thoảng ông lại nuốt nước bọt đánh ực một cái, vẻ hồi hộp, lo lắng khi phải chờ đợi đám hình nhân bắt đầu chuyển động.

Tôi không biết chúng tôi đã lo lắng đứng quan sát đám hình nhân đó được bao nhiêu lâu. Chỉ biết rằng từ bấy đến giờ vẫn chưa có chuyện gì xảy ra cả.

— Hỏng rồi, chắc là mình đã nhầm lẫn ở chỗ nào rồi, – Henry lẩm bẩm. – Mình đã đọc thần chú không chuẩn rồi.

Thấy thế, Stanley cười toe toét. Nó quay sang tôi:

— Câu thần chú không có tác dụng khỉ gì hết!

Tuy nhiên, khi nụ cười hớn hở của Stanley chưa kịp tắt, thì tôi đã chợt nghe thấy những tiếng động khô, lạnh rất đặc trưng của rơm rạ bất ngờ vang tới.

— Soạt, soạt, soạt.

Thế rồi những đôi vai cứng đờ của lũ hình nhân bắt đầu động đậy rất chậm, rất chậm. Tôi nhận thấy đôi mắt chúng chợt bừng sáng lên trên cái đầu đang lao về trước.

Tiếng rơm rạ lại kêu rít lên khi lũ người rơm rạ thoát ra khỏi cái cọc gỗ và bắt đầu chậm chạp kéo lê người trên mặt đất.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx