sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 2 - Lá Thư Quốc Tế

Rồi với nét mặt hân hoan, tôi đưa tay lôi lá thơ của cậu Hải Minh mới nhận được hồi sáng, bóc phong bì.

Cất giọng trang nghiêm, tôi hỏi Trí:

- Lá thơ này từ tiểu quốc Ca-sa-bỉ-ba bên Trung Đông gởi về. Như vậy gọi là “quốc tế” được chưa?

“Sếp” tôi vẫn thản nhiên:

- Được chớ! Được chớ! Chắc thơ cậu Hải Minh của Chiêm hả? Nhưng

chắc gì đã đem lại cho hãng mình một việc gì đó để làm.

Trí làm ra bộ dửng dưng bình tĩnh như không, nhưng tôi biết rõ là óc hiếu kỳ của anh đã bị kích động. Vả lại, từ xưa đến nay anh vẫn hết sức kính phục cậu Hải Minh tôi, coi cậu như là thần tượng.

Cắm đầu chăm chú đọc lá thơ. Mới hết đoạn đầu, niềm hân hoan đã như một giòng nước mát chạy luồn dọc theo xương sống lưng. Tia nhìn bắt dính vào những dòng chữ tiếp theo, khi đọc hết, tôi nhìn Trí mỉm nụ cười chiến thắng. Tôi hắng giọng trịnh trọng bảo bạn:

- Chà! Chúng mình nắm trong tay một vụ áp-phe quốc tế quan trọng lắm Trí ơi! Nghe đây này!

Và tôi đọc:

Cháu Chiêm yêu quý của cậu.

Từ nơi sa mạc xa xôi nóng bỏng cậu viết những dòng này gởi về thăm cháu. Nóng bỏng? Đúng đó, nóng bỏng! Đọc hết lá thơ này cháu sẽ hiểu được cái hình dung từ “nóng bỏng” cậu viết đây theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Đúng như thế. Ở đây sa mạc nóng bỏng, mà hiện thời không khí cũng đang nóng bỏng luôn.

À, thế nào chàng Thám Tử Tài “Trí” của chúng ta ra làm sao? Mạnh khỏe không? Ông giám đốc hãng “Sê Tê Hai” có bị vò đầu bứt tai vì công việc bề bộn nữa không đó. Cậu mong rằng “quý hãng” hồi này được rảnh việc đôi chút, hai anh em Chiêm, Trí được khỏe khoắn vài phần. Vì cậu đang có một việc khẩn cấp cần phải có sự tiếp tay của hai anh em đây.

Nơi cậu ở hiện đang có nhiều sự việc kỳ quái lắm Chiêm à. Cũng chưa nói được đích thực là biến cố gì sẽ xảy ra nhưng cậu chắc chắn là hiện đang có nhiều sự việc ghê gớm đang âm thầm nảy nở, sửa soạn tại tiểu quốc Ca-sa-bỉ-ba này đây.

Mà theo ý cậu nghĩ thì phần lớn những việc khó hiểu đó, những bài toán đố hóc búa đó, lại có thể tìm ra lời giải đáp tại… Saigon, trong hiện tại mà có thể trong cả tương lai nữa. Vậy việc cần là, cậu cháu mình phải lẹ tay lên một chút vì thời gian cấp bách lắm rồi…

Chợt đưa mắt, tôi thấy Trí liếc nhanh lên mặt đồng hồ tay. Tôi lại đọc tiếp:

Đây, câu chuyện đầu đuôi như thế này: Qua các báo chí, cậu chắc hai anh em cũng đã biết được sơ qua tin tức,nhưng chắc không ai để ý.

Để cậu thuật lại tường tận cho rõ ràng gốc ngọn:

Khi vị tiểu vương nhân đức, Hà Kim băng hà, (cái chết đột ngột của nhà vua hiện đang bị dư luận xì xào bán tán dữ lắm) người anh em cùng cha khác mẹ của vua Hà Kim tên Rả Bây, nguyên là một vị tướng lãnh trong quân đội, đã đem quân về kinh thành. Nói là để dự tang lễ vương huynh, nhưng thực ra, chưa đầy nửa ngày, Rả Bây đã ngang nhiên chiếm đoạt ngai vàng. Và dùng những biện pháp sắt máu để tiêu diệt bất cứ tổ chức nào, bất cứ ai, ra mặt hay ngấm ngầm chống đối ông ta. Thế rồi, bao nhiêu binh quyền, bao nhiêu kho tàng nơi cung điện, Rả Bây thâu tóm lấy hết. Đồng thời ban bố một chính sách cai trị con dân bằng một bàn tay hung bạo, bất nhân, tàn nhẫn chẳng biết nhân đạo là gì.

Đông cung Hoàng Thái Tử chính thật tên là Hà Lam, con trai duy nhất của vị minh quân Hà Kim thì hiện tại lại đang theo học đại học Luật Khoa tại Anh quốc, để bảo toàn an ninh cho Thái tử, tránh con mắt dòm ngó của bè lũ tặc thần. Khi vua cha băng hà một cách rất bí mật, Thái Tử Hà Lam cũng biết tin, nhờ sự liên lạc của người trung tín, nhưng không thể nào lên đường về kế vị được. Tụi phiến loạn Rả Bây đã chặn hết các ngả. Nhiều vị trung thần đã tìm hết cách để đưa Thái Tử hồi loan, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là công dã tràng xe cát.

Hiện nay cậu lại phải tiếp tục lái phi cơ riêng cho tên bạo chúa Rả Bây. Không nói thì Chiêm Trí cũng dư hiểu là cậu Hải Minh chỉ “bằng mặt chớ chẳng bằng lòng”. Rả Bây có vẻ tin dùng cậu lắm và cất nhắc cậu lên một chức vụ khá cao. Ở chức này cậu xét thấy có thể phò tá Thái Tử Hà Lam một cách hữu hiệu để lấy lại ngai vàng cho hợp với lòng trời và đúng với nguyện vọng của muôn người dân lương thiện của tiểu quốc hiền hoà Ca-sa-bỉ-ba.

Lễ đăng quang, ngày chính thức bước lên ngôi báu của tân vương tàn bạo Rả Bây sắp tới nơi rồi. Có lẽ Chiêm và Trí cũng biết đại khái lễ đăng quang, bất cứ ở dâu, là một ngày trọng đại như thế nào. Xem chừng thì địa vị Rả Bây có mòi vững chắc lắm rồi. Và cậu nghĩ rằng Thái Tử Hà Lam khó có hy vọng dành giật, đòi lại được ngôi báu từ tay tên bạo chúa. Muộn mất rồi…

Đột nhiên “sếp” CT1 giơ tay ra ý bảo tôi tạm ngưng đọc. Hai cánh tay anh đưa lên đỡ lấy vầng trán rộng:

- Chiêm à! Nếu mình nhớ không lầm thì vua Hà Kim mới mất được đâu chừng gần năm tháng thì phải. Và theo đúng tục lệ tại các tiểu vương quốc xứ Ả Rập, thì kể từ ngày vua cũ băng hà đến ngày đăng quang kế vị ngai vàng của vua mới phải chờ một thời gian là sáu tháng. Đúng rồi! Sáu tháng để con dân của cả nước để quốc tang. Rồi, đúng rồi…! Đọc tiếp đi, Chiêm!

Trước khi đọc tiếp tôi nhẩm tính lẹ trong đầu thì thấy rằng chỉ còn ba, cùng lắm là bốn tuần lễ nữa là tới ngày đăng quang. Liếc nhanh nét mặt Trí, tôi biết là anh cũng đã nhận ra như thế rồi. Yên chí, tôi lại cất cao giọng:

… Thế rồi, vì lý do an ninh của bản thân Thái Tử Hà Lam và cũng theo lời di ngôn của phụ vương, các vị trung thần đã quyết định cho Thái Tử rời khỏi Anh quốc để qua… Saigòn tiếp tục việc học tại Văn Khoa Đại Học, chờ thời cơ thuận lợi sẽ ngự giá hồi loan đòi lại ngai vàng từ tay tên vua bạo ngược…

Tôi thoáng thấy Trí nhướng cao đôi chân mày, và đoán ra lý do của cử chỉ đó: Đại Học Văn Khoa Saigon! Nơi ông Bích Tâm, ba Trí đang dạy học.

Theo tin tức nhận được từ Anh Quốc, cậu cho rằng Thái Tử Hà Lam đã tới Saigòn cùng thời gian với lá thư này. Nhưng mối lo của cậu không phải là ở chỗ đó. Mà là ở cái điều này: Hai nhân vật thân tín, bè đảng của Rả Bây cũng vừa mới rời khỏi vương quốc. Một vị quan đại thần trong triều, rất thân với cậu, ngầm cho cậu biết là hai tên đó có giấy thông hành qua Việt Nam. Còn qua để làm gì và ở tại đâu thì chưa biết. Có thể là Saigòn, mà cũng có thể là ở Cần Thơ, Huế, Đà Nẳng, biết đâu, phải không, Chiêm? Nhưng có một điểm cậu cháu mình có thể tin chắc được là bè lũ Rả Bây, dù có dò ra tung tích Thái Tử Hà Lam thì cũng không dám ra tay hạ độc thủ đâu. Chúng nó chỉ nhằm làm sao triệt lộ của người, ngăn cản không cho Thái Tử về được Ca-Sa quốc vào ngày Rả Bây làm lễ đăng quang mà thôi.

Và việc quan trọng cậu trông nhờ ở hai anh em là điều này: hãy mở to mắt, nhìn cho tinh, lắng tai nghe thật kỹ để làm sao biết được sự hiện diện của hai tên lạ mặt đó tại Saigòn. Biết được rồi, cấp tốc tìm biết công việc của tụi nó là làm cái gì ở đó. Một đứa tên là Kha Bỉ, gầy cao, tướng đi lom khom, cái đầu chè bè ra như cái bánh tráng, mặt dài kiểu lưỡi cầy và nhất là hàm răng thì giống hệt hàm răng ngựa. Hắn ưa mặc một bộ đồ đen.

Tên thứ hai thấp lùn, mập, bụng bự lắm, tên là Du Đả. Mặt y tròn như cái bánh Trung Thu cậu cháu mình vẫn ăn đó, và có điểm này đặc biệt dễ nhận này, Chiêm! Bộ râu hình tay lái xe đạp trông dị hợm không thể tả mà nó lại lấy làm hãnh diện vô cùng, hay đưa tay vuốt vuốt hoài đó.

Nhớ nghe! Hai anh em phải thính tai, tinh mắt để ý nghe! Cho cậu biết tin ngay nếu bất chợt được điểm gì liên hệ tới hai tên Kha Bỉ, Du Đả đó nghe! Chớ dại dột mà chường mặt ra đương đầu với chúng nó nghe. Chỉ nhận xét và nghe ngóng thôi nhé!

Chúc hai anh em may mắn!

Thân yêu, cậu Hải Minh!

Dứt lời tôi làm ra vẻ trịnh trọng, cẩn thận gấp lá thơ của cậu Hải Minh cho vào phong bì, nét mặt nghiêm nghiêm ra cái điều ta đây đã đem lại cho hãng một mối hàng quan trọng vào bực nhất, từ xưa tới nay chưa từng có. Và có ý chờ đợi “sếp” nồng nhiệt ban lời khen tặng hay ít nhất cũng là một vài cái vỗ vai thân mật, coi vị phụ tá của mình như một nhân vật ngang tài, mặc dầu tôi biết cái lối diễn tả tư tưởng một cách ầm ĩ ra mặt như thế vốn không phải là sở trường của Trí.

Nhưng ác quá, thay vì thế, Trí lại quay lưng từ từ cởi bỏ chiếc áo choàng trắng anh thường mặc mỗi khi làm việc trong phòng thí nghiệm. Rồi tiến lại phía cửa sổ, anh im lặng đứng suy nghĩ cái gì đó một lúc khá lâu. Tôi cay đắng trong lòng mà nhớ ra rằng những giây phút đó, Trí rất ghét những nguời khác quấy rộn. Mãi sau, “sếp” mới quay lại, giọng anh nghiêm trọng:

-CT3! Nếu hai tên tay sai của Rả Bây đã đặt chân lên đất nước Việt nam rồi thì thể nào chúng cũng phải mò tới thăm đồng bào của chúng tại đây.

- Chắc phải thế chứ! À, nhưng nội Đô Thành Saigòn - Chợ Lớn này làm gì có ngoại kiều quê ở Ca-sa-bỉ-ba!

CT1 hỏi vặn:

- Lầm! Chiêm lầm rồi Chiêm ơi! Vậy theo ý Chiêm thì tay đầu bếp nhà bà Lan Anh là người gì vậy?

- Anh muốn nói cái tay đầu bếp người Chà Và đó hả?

- Tay nấu bếp đó không phải là người Chà Và! Hắn là người Ả-rập quê quán ở Ca-Sa quốc đấy. Bà Huỳnh Lan Anh nghiện món ăn Ả-rập nên đã đem hắn từ Ca-sa-bỉ-ba sang đây đó!

Bất giác toàn thân tôi nhè nhẹ run lên. Vậy ra tay nhà bếp nhà bà Lan Anh quê quán ở Ca-sa quốc. Cái tên to lớn như ông hộ pháp đã một lần làm tôi hoảng sợ hết hồn. Chân tay tôi lại càng run khi nghe “sếp” thản nhiên nói tiếp:

- Này CT3! Chúng ta sẽ tới nhà bà Lan Anh để… tăng thêm tình giao hảo với con dân Ca-sa-bỉ-ba quốc nghe!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx