sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 16 - Chứng Minh

Thiệt may! Vừa bước vào phòng biên tập của nhật báo Chuông Vàng tôi đã gặp được ngay anh Trung đang lúi húi ở bàn giấy.

Gặp tôi, anh ngẩng lên cười vui:

- Chờ anh một chút, chú Chiêm, sửa qua cái này chút xíu thôi!

Tôi ngồi xuống chiếc ghế dựa bên bàn, đưa mắt ngó anh đánh tanh tách lên cái máy chữ cũ mèm. Chưa đầy một phút sau, anh đã quay trục máy chữ, tháo xấp giấy trắng chi chít chữ ra. Rồi, cầm một mẩu bút chì, anh vừa đọc vừa sửa lại một vài chữ gì trong đó. Đọan, anh chạy vút qua phòng bên, "nạp bài" cho ông chủ bút. chớp mắt, anh đã trở lại:

- Rồi, Chiêm! Bây giờ anh có thể xoa tay chuyện trò với chú được rồi! Sao, có chuyện gì đó?

- Trí muốn gặp anh gấp lắm, anh Trung! Trí bảo em tới nhắc anh đến hội kiến tại... Ty Cảnh Sát!

- Thì đến chớ "sợ" gì!... À, nhưng có việc gì đó, Chiêm?

- Chúng em đã tìm ra bằng cớ chứng minh bác tài Phối vô tội trong vụ đụng xe bỏ chạy bữa Chúa nhật vừa qua đó anh Trung!

- Vậy hả? Trời ơi! Tuyệt quá! Nói rõ anh nghe cho thú vị chút đi.

Ấy, nguy quá! Đến đây thì tôi lại "bí" rồi. Trí đã nói ra miệng là chính tôi đã đích thân gỡ tội cho bác Phối nhưng ác cái anh lại chưa giải thích rõ cho nghe đầu đuôi xuôi ngược việc gỡ tội ấy ra sao, thành ra tôi chẳng hiểu gì hết trơn. Không lẽ lại nói huỵch toẹt ra cho anh Trung biết sự thực là như thế thì còn gì là danh dự của Phụ Tá Giám Đốc hãng Trinh thám tư CT2 nữa. Bí quá, tôi đành phải làm bộ bí mật, khẽ rỉ tai anh:

- Thôi! để chờ gặp Trí đã rồi anh sẽ biết hết mà! Nói trước nó mất hay đi, anh Trung! À, gọi điện thọai cho Trí được không anh?

- Được chứ!

Trí cho biết là mười phút nữa, anh em sẽ gặp nhau tại chỗ đã nói. Chờ anh Trung xin phép xong, hai anh em nhẩy lên xe đạp, đạp bon bon.

Ty Cảnh Sát ở không xa lắm nên anh Trung và tôi tới nơi thì Trí còn chưa đến.

Chưa đầy phút sau đã thấy anh xuất hiện. Mớ tóc bồng bềnh rung rung theo nhịp lao nhanh của chiếc xe đạp. Một gói gì cồm cộm buộc ở "poọc-ba-ga" phía sau.

Sau khi chào anh Trung, Trí liền "thuyết trình" một bài ngăn ngắn kể lại các việc mới xẩy ra. Và cho anh Trung biết lý lịch đích thực của nạn nhân trong vụ đụng xe giả tạo. Tôi nói thêm:

- Một nạn nhân rất đặc biệt, từ xưa tới nay chưa từng thấy, anh Trung ạ! Cả một chiếc xe to tướng lao vào người mà hắn ta không bị mảy may thương tích, ngoài một hai vết trầy trụa nhẹ như mèo cào. Có thể nói là một tay nhào lộn hát xiệc trứ danh đó anh!... Về sau còn gặp lại tên Du Đả này mấy lần, đặc biệc là bữa tại hầm đá trong núi Voi.

Anh Trung nhìn tôi:

- Hay, hay lắm! Nhung anh muốn hỏi: Căn cứ vào cái gì mà Chiêm bảo rằng người lái xe bữa đó đúng là tên kia, lão Kha Bỉ?

Tôi liếc nhanh mắt cho Trí như ngầm bảo anh trả lời dùm. Trí hiểu ý nói ngay:

- Dễ ợt! Điều đó dễ ợt! Đễ em chứng minh cho anh Trung nghe! Chắc như cua gạch và chính xác như hai với hai là bốn, không còn nghi ngờ vào đâu được.

Anh Trung thích thú:

- Rồi! Anh sẵn sàng nghe đây! Trí kể đi!

Trí hắng giọng:

- Này nhé! Khi tai nạn vừa xẩy ra xong, vị phụ tá của em đây đã theo sát chiếc xe Jeep cảnh sát về tới tận biệt thự Huỳnh Lan Anh. Tới nơi, bất ngờ Chiêm lượm được một chiếc mũ "kết" tài xế ai để rớt ngay tại lối đi. Đây cái mũ "kết" này đây...

Dứt lời, Trí mở bọc giấy dầu gài ỏ poọc-ba-ga xe đạp, lôi ra chiếc mũ kết mà tôi đã trao cho anh bữa trước.

-... Em tự đặt một câu hỏi như thế này: tại sao chiếc mũ "kết" này lại nằm vạ vật ở ngay lối đi trong biệt thự? Theo ý em thì người đội mũ này lỡ làm rớt chưa kịp lượm lên đã co giò chạy lánh mặt vì nghe tiếng bước chân ở trong nhà đi ra. Sau đó, tên gian nghĩa là tên chủ mưu làm hại bác Phối, nhận thấy rằng cái mũ để thất lạc đó sẽ có thể hướng dẫn được cuộc điều tra truy tầm của Cảnh Sát.

Anh Trung:

- Hướng dẫn thế nào?

- Có hai cách! Đây, anh Trung coi này!

Trí lật ngữa chiếc mũ "kết"

- Anh có nhận thấy trên băng dạ này chất gì đo đỏ không? Lúc đầu Chiêm cho là máu, nhưng khi nhìn thấy, em nghi ngay là một thứ thuốc nhuộm. Về sau phân tích kỹ thì quả đúng là thuốc nhuộm thật.

Anh Trung móc vội sổ tay và bút "bic"

- Ấy, chậm chút xíu, Trí, nói chầm chậm một chút!

Trí liền kể lại rành mạch khi ở biệt thự ra tôi đã bị liệng đá tấn công như thế nào. Nhất là tên gian đột kích hụt tôi ra làm sao để cướp lại chiếc mũ "kết" tài xế. Rồi Trí lại tự nêu một câu hỏi để bài "thuyết trình" được thêm vẽ đậm đà:

- Mà tại sao nó lại tha thiết đến cái mũ tài xế của bác Phối như vậy chứ?

Anh Trung cũng tròn mắt:

- Ừ, không hiểu tại sao nó cứ đuổi riết Chiêm để chiếm lại bằng được cái mũ cũ rích đó?

Trí nhẹ nhàng cho tay vào túi lôi ra một gói giấy nhỏ. Gói giấy mở ra! Bên trong có hai sợi tóc màu hung và hai sợi tóc màu đen nhánh. Anh trịnh trọng tuyên bố;

- Vị phụ tá của em đây đã phải vào sanh ra tử mới lấy được bốn sợi tóc này đó, anh Trung!

Tôi hỏi ngay:

- Lạ! Tôi đem về cho anh bốn sợi tóc hung đỏ cả kia mà. Sao đây lại chỉ có hai đen hai đỏ là thế nào?

Trí:

- Đúng! Hai đỏ hai đen! Hai sợi được tôi đem đi phân tích theo phương pháp hóa học đã mất hẳn màu hung đỏ. Như vậy rõ ràng là mấy sợi tóc này đã bị nhuộm. Tiếp đó, tôi lại lấy chất đỏ dính ở vòng da nón "kết" đem phân tích, té ra cùng một chất với thuốc nhuộm ở mấy sợi tóc... Như vậy chứng tỏ rằng người đội cái mũ này mới nhuộm tóc. Và y đã chọn màu hung đỏ để ngụy trang mái tóc mẹ đẻ vốn đen nhánh của y.

Ký ức tôi tự động hình dung lại mớ tóc của Kha Bỉ đồng màu với tóc kẻ chăn trâu chăn bò không đội nón.

Trí tiếp tục:

- Vậy là tên Kha Bỉ, bữa đó mới nhuộm tóc xong, lấy trộm cái mũ "kết" của bác Phối chụp vào đầu. Và chính hắn đã ngồi tại ghế tài xế chiếc Rolls Royce lúc gây tai nạn, rồi lái vọt đi luôn bất chấp đèn đỏ.

Anh Trung nét mặt trầm tư, lim dim đôi mắt, gật gật cái đầu:

- Hừ! Hừ! Giả thuyết của Trí tuyệt tác thật. Nhưng liệu đã đủ để thuyết phục mấy ông Cảnh Sát chưa?

"Sếp" tôi lại mỉm cười đắc thắng:

- Đâu đã hết, anh Trung! Chiêm mới chỉ phát giác ra vết thuốc đỏ. Còn em, sau khi lục xét tỉ mỉ, em lại vớ thêm được cái này nữa. Cũng tuyệt tác lắm!

Cầm lại chiếc mũ "kết" từ tay anh Trung, Trí lật vòng da, lôi ra một băng giấy xếp nếp. Không nói chắc anh em chúng ta ai nấy đều biết rằng, khi vớ được cái mũ nào đó, của ai, không cần biết, người ta thường hay lót thêm giấy vào phía trong cái vành da để đội cho nó khỏi sụp xuống tầm mắt nếu cái mũ "mượn khín" ấy quá rộng.

Tiếng Trí:

- Anh em mình đều biết rằng bác Phối có một cái đầu to quá khổ. Mà cái tên mượn khín mũ của bác thì đầu lại nhỏ hơn nhiều.

Anh Trung thắc mắc:

- Cũng nhiều người đầu nhỏ hơn đầu bác Phối chứ, cứ gì...

Trí vẫn thản nhiên:

- Em cũng biết thế! Nhưng xin anh ngó dùm em vào tờ giấy xếp nếp này chút xíu coi, anh Trung!

Tôi và anh Trung cùng cúi xuống, chăm chú nhìn. Bất giác, tôi lẩm bẩm:

- À, à... đúng là bảng kê ngày giờ các chuyến bay, à đúng rồi!

- Anh Trung và Chiêm nhìn kỹ xem ngoài những con số chỉ ngày giờ, còn có những chữ chú thích. Chữ chú thich đó là ngôn ngữ nước nào vậy?

Anh Trung reo lên:

- Trời đất! Chữ Ả Rập!

Trí thêm:

- Anh ngó xuống dưới coi tên hãng máy bay viết bằng tiếng Anh nè!

- Trung đông - Li Ban – Việt Nam.

Trí giải thích:

- Thấy chưa? Đường bay Trung Đông-LiBan-Việt Nam đi qua Ca-sa-bỉ-ba quốc. Vậy, theo anh, thì ai là kẻ vừa mới từ Ca-sa quốc qua Việt Nam?

Tôi reo lên:

- Kha Bỉ và Du Dả!

"Sếp" tôi nhìn anh Trung:

- Vậy vây giờ, đã đủ bằng cớ để gỡ tội cho bác Phối chua, anh Trung?

Anh Trung cười thú vị:

- Theo ý anh thì dư rồi đó! Cảnh Sát chắc cũng chỉ cần có được chừng ấy bằng cớ mà thôi.

"Sếp" tôi dợm bước:

- Để coi ra sao!

Dứt lời anh xăm xăm bước vào cổng Trụ Sở Ty Cảnh Sát. Anh Trung và tôi theo bén gót.

Trước mặt ông Trưởng Ty Mạc Kính, Thẩm sát viên Báu, Phó Thẩm sát Viên Minh Khánh, Trí lại "bổn cũ soạn lại" bài thuyết trình y như đã nói trước mặt anh Trung và tôi... Ngoài ra, anh lại "đính kèm" thêm một điểm mà anh quên, hay cố tình quên không cho tôi và anh Trung biết:

- Mấy cuộc thí nghiệm tự tay tôi thực hiện đã được, đem đến nhờ vị Trưởng Phòng Thí Nghiệm Đại Học Khoa Học Saigon kiểm chứng tại. Giáo sư Hải Bằng đó, chắc ông Trưởng Ty cũng biết. Giáo sư Bằng lại cấp cả cho một giấy chứng nhận là điều nhận xét của tôi rất chính xác, đây, xin xuất trình quý ông coi.

Ba nhân viên công lực đứa mắt ngó Trí chăm chăm không nói một tiếng. Đột nhiên, ông Trưởng Ty Mạc Kính đứng dậy, trịnh trọng đưa bàn tay phải ra nắm chặc bàn tay Trí:

- Trí, khi nào đến tuổi, xin gia nhập Cảnh Sát, về đây làm việc với tụi anh cho vui nghe, Trí! Ngay từ giờ phút này em có thể báo tin mừng cho bác Phối là bác sẽ được trả lại bằng lái xe trong một thời hạn ngắn nhất. Tụi tôi phải mời hai tên Kha Bỉ và Du Đả đến hỏi chuyện mới được.

Ba anh em ở Ty Cảnh Sát bước ra, trong lòng vui sướng rộn ràng như được đi xem hội. Anh Trung, tâm lý chung của mọi phóng viên, vẫn còn có vẻ thòm thèm muốn lấy thêm tin tức. Trí vừa gác chân lên bàn đạp đã bị anh chận lại:

- Này, Trí! Hôm qua anh đã nói chuyện với Thái Tử Hà Lam. Anh đã hỏi ông tại sao hai tên Kha Bỉ và Du Đả lại qua Việt Nam? Mà chúng qua chỉ trước Thái tử có vài ngày tôi hà?

Trí cười mỉm, lắc đầu;

- Chịu! Giờ phút này, tụi em chưa thể tuyên bố hay giải đáp bất cứ thắc mắc gì của anh được. Chúng em còn đang cố gắng vén bức màn bí mật chưa xong đây, anh Trung!... Chút xíu nữa thôi! Vâng, chỉ còn một điểm chút xíu nữa phải giải quyết cho xong cái đã. Rồi thì... hạ hồi phân giải.

Một điểm chút xíu! Tôi tự nhủ: "Chút xíu! Hừ! Còn lâu nghe sếp. Ở đó mà chút xíu! Anh dám cả gan bảo công cuộc truy lùng cái ly báu đó là chút xíu. Thưa sếp, còn lâu lắm, sếp ơi!"


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx