sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 12

Tôi khuỵu gối, ngã vật xuống đất.

— Để tôi đi! – Tôi hét lên. – Tôi hứa sẽ không bén mảng đến chỗ nhà cây nữa! – Nhưng “con ma” vẫn túm tôi kéo lên.

— Các con làm gì ngoài này?

Bố.

— Chúng con đang cắm trại bên ngoài để rình bắt một con ma. – Tôi luống cuống giải thích. – Nó đuổi theo bọn con. Suýt nữa bọn con không chạy kịp.

— Có chuyện gì ngoài đấy thế? – Mẹ đứng ngay dưới ngọn đèn cửa hậu. Tôi trông rõ mẹ đang thắt dở đai lưng cái áo choàng ngủ màu hồng của mình.

— Vào nhà. – Bố ra lệnh cho chúng tôi. – Dylan và Steve ra ngoài rình ma. – Bố quay vào giải thích với mẹ.

Mẹ giữ cửa mở cho chúng tôi lách vào.

— Tại sao các con ra ngoài đêm hôm khuya khoắt thế này? – Giọng mẹ rõ ràng cáu thực sự.

— Tại sao phải chạy? – Bố cũng hỏi. – Chuyện gì xảy ra?

— Chẳng có gì đâu ạ. – Steve lầm bầm. Dường như anh ấy đã hoàn toàn trấn tĩnh.

— Không có gì xảy ra sao? – Tôi la lên lạc cả giọng. – Con ma ấy…

— Muộn rồi. – Bố cắt ngang. – Cả hai lên giường ngay. Chúng ta sẽ nói chuyện này sáng mai.

Steve và tôi nem nép đi lên gác về phòng mình.

— Anh định ám chỉ gì khi bảo chẳng có gì xảy ra hả? – Tôi hỏi ngay khi anh Steve vừa đóng sập cửa phòng.

— Ý anh là chẳng có gì xảy ra thật. – Steve thản nhiên đáp. – Em đã hoảng sợ nên chạy về nhà. Anh chỉ chạy theo em thôi.

— Ô, phải! – Tôi kêu lên. – Anh cũng sợ.

— Không, anh không sợ. – Steve đáp lại. – Chẳng có gì mà phải sợ cả.

— Thế tấm ván ban nãy thì sao? Anh cũng thấy nó rơi xuống mà.

— Ôi, dễ giải thích thôi. – Steve cười nói. – Một tấm ván gỗ của ngôi nhà mục nát rơi xuống. Một ngôi nhà cây bị bửa ra từng phần. Choáng thật!

— Không chỉ một tấm ván. – Tôi tức tối cãi. – Với lại nó không thể long ra được. Chính con ma đã làm nó bị bửa ra. Giống hệt những gì Betsy đã kể cho chúng ta nghe. Con ma không muốn chúng ta hoàn thiện ngôi nhà cây, thế nên nó đã phá hỏng ngôi nhà.

— Nghe anh này! – Steve chậm rãi nói. – Anh lớn hơn em. Anh biết nhiều hơn em. Không có cái gì có tên gọi là ma cả, Dylan. Không có ma! Không có ma!

— Anh cũng có biết chắc đâu!

Steve nhỏm phắt dậy. Anh ấy kéo ra đôi ủng cao cổ trên giá tủ và đi vào chân.

— Em làm anh phát điên. Chúng ta sẽ quay lại ngôi nhà cây. Ngay bây giờ.

— Hả?

— Em nghe rồi đây. – Steve mặc thêm một cái áo len nữa trùm ra ngoài cái đang mặc. – Chúng ta sẽ giải quyết vấn đề ma quỷ này ngay đêm nay. Chúng ta sẽ kiểm tra lại ngôi nhà cây ấy. Và em sẽ phải công nhận rằng không có cái gì gọi là ma hết.

Steve mở hé cửa phòng ra.

— Đi thôi. – Anh ấy thì thào.

Tôi đứng im không nhúc nhích.

Tôi chẳng cần thêm bằng chứng làm gì nữa. Tôi cũng chẳng thèm quan tâm anh Steve nghĩ gì.

Tôi thấy thế là quá đủ.

Ma có thật.

Và rất đáng sợ.

— Dylan! Đi nào!

Tôi lắc đầu từ chối

— A ha! Thế là công nhận rồi nhé! – Anh ấy reo lên.

Một nửa con người tôi muốn nhảy ngay lên giường và không bao giờ ra ngoài nữa. Nhưng nửa kia lại muốn bịt miệng cho Steve im đi.

Tôi không có sự lựa chọn nào khác. Tôi đành rón rén đi theo anh Steve.

— Sssssuỵt! – Steve ra hiệu khi chúng tôi sắp đi ngang cửa bếp. – Bố mẹ đang ở trong đó.

Chúng tôi đứng lại im như đóng băng.

— Em rất lo lắng về Dylan. – Tiếng mẹ nói. – Nó chỉ toàn nói chuyện ma. Nó không có những hứng thú khác nữa.

— Em phải trông thấy lúc nó lao vào sân cơ. Nhìn nó hoảng hốt thực sự. Có lẽ sự việc đêm nay là quá đủ để buộc nó phải thôi hẳn. – Bố đáp lại.

— Em hy vọng là thế. – Mẹ thở dài. – Sao anh không lên phòng kiểm tra chúng nó xem.

— Đi! – Steve thì thào. Anh ấy đẩy tôi lùi lại phía cầu thang.

Chúng tôi chui tọt vào phòng. Steve khẽ khàng đóng cửa lại. Tôi trèo vội lên tầng giường trên và chui vào trùm chăn kín đầu.

Tôi nghe tiếng chân bố bước lên thang gác. Ôi, không! Chúng tôi vẫn để đèn. Quá muộn không thể tắt kịp rồi.

Cửa phòng bật mở.

— Có lẽ chúng sợ hơn cả mình tưởng. – Bố lẩm bẩm. – Chúng còn để cả đèn.

Đúng lúc đó tôi chợt phát hiện một bên chân mình lộ ra ngoài chăn.

Và chân tôi vẫn đi giày. Nếu bố mà trông thấy thì sẽ lộ hết.

Bố đứng yên ngoài thềm cửa một lúc lâu. Tôi có nên rụt chân vào? Hay làm thế sẽ gây sự chú ý mất?

Tôi biết là mình sẽ chẳng nghĩ ra nổi lý do chính đáng nào thanh minh việc đi ngủ cả giày này.

Bố bước lui ra khỏi bậc cửa.

Hai mắt tôi bắt đầu giật giật. Vì hồi hộp.

Tôi đợi… và nghe thấy tiếng bố tắt đèn rồi sập cửa lại.

Xong!

— Hãy chờ thêm khoảng một tiếng nữa cho bố mẹ ngủ hẳn. – Steve thì thào. – Khi đó chúng ta sẽ quay lại chỗ cũ. Bởi vì đây là đêm cuối cùng em được phép lải nhải từ con ma!

Một giờ sau tôi đã có mặt dưới gốc cây sồi.

— Tiếp tục đi. – Steve ra lệnh. – Chúng ta sẽ kiểm tra từng li từng tí một. – Anh đẩy tôi về phía cái thang,

Tôi không nghe thấy bất cứ tiếng cọt kẹt nào. Cả tiếng đinh bửa cũng vậy. Dấu hiệu tốt đây, tôi thầm nhủ. Con ma có lẽ đã bỏ đi.

Bất chợt một chuyển động nhỏ ở góc xa phía chạc cây bên trên đập vào mắt tôi. Rồi tôi trông thấy một cái bóng di chuyển xuống chạc cây bên dưới.

Tôi cấu chặt lấy tay Steve.

— Oái! – Anh ấy kêu lên.

— Anh có trông thấy gì không? – Tôi ú ớ hỏi khẽ. – Nhìn kìa!

Steve ngước lên.

Cặp mắt anh ấy dán chặt vào ngôi nhà cây.

Nhắm thẳng vào con ma đang đứng đó chờ sẵn.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx