sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 18

Không thể tin nổi! Tôi đã phải nói chuyện với con ma suốt từ nãy đến giờ trong khi ông anh trai lớn tuổi hơn ngồi co rúm một góc nhà. Và giờ lại đòi đưa ra thỏa thuận!

Anh Steve sắp làm hỏng mọi thứ. Chúng tôi sẽ không bao giờ sống sót ra khỏi đây.

Tôi gườm mắt nhìn anh Steve.

— Chúng tao không phải thỏa…

Anh Steve liền ngắt lời tôi.

— Chúng tao sẽ giúp mày với một điều kiện. – Anh ấy dõng dạc nói. – Mày phải giúp chúng tao dọa hai đứa con gái.

— Và chúng mày sẽ làm cho xong ngôi nhà, mà không trì hoãn? – Con ma hỏi.

— Phải. – Tôi háo hức đáp.

— Thế thì tao sẽ giúp. – Con ma đồng ý.

— Thỏa thuận xong. – Anh Steve nói nhanh.

— Kế hoạch sẽ là…

Tuần lễ sau đó, ngày nào tôi và anh Steve cũng ra chỗ cái cây để dựng nốt ngôi nhà.

Anh Steve không đọc một cuốn tranh truyện cười nào nữa.

Anh ấy cũng không quay về nửa chừng một lần nào để lấy bánh pho mát.

Thậm chí tôi cũng không còn phải hối lộ anh ấy bánh nhân lạc nữa.

Hôm nay là thứ bảy, và chúng tôi đã gần xong việc. Ngôi nhà cây trông khá khác thường.

— Anh Steve, em cần thêm đinh. – Tôi gọi to từ trên mái nhà.

— Đây Dylan. Bắt lấy! – Anh Steve tung một nắm đinh lên chỗ tôi. Chúng bay vọt qua mái nhà và rơi xuống đất. Anh ấy lại trở về với con người ngày xưa rồi!

— Sao anh phải xử sự ngớ ngẩn như thế? – Tôi bực tức hỏi.

— Dylan, cậu bé của tôi, anh không đủ kiên nhẫn đợi đến lúc làm xong nữa. Đến lúc đó anh sẽ không còn phải thấy cái mặt em!

— Chúng ta vẫn ngủ chung phòng mà. – Tôi ngạc nhiên nói.

— Không còn lâu nữa đâu. – Anh Steve đáp.

— Tại sao? – Tôi càng ngạc nhiên. – Anh sắp đi đâu à?

— Không phải. – Anh ấy trả lời. – Mà là em.

— Em không nghĩ thế anh Steve.

— Ôi, đúng đấy, em đấy. Đó là một phần trong thỏa thuận của anh với con ma. Em sẽ chuyển đến ở ngôi nhà cây. Corey cần ai đó tiếp quản ngôi nhà cây bị ma ám. Anh đã bảo nó là em có thể làm việc ấy. Em thích ma thế cơ mà, nên anh nghĩ ngay là em sẽ chẳng ngại ngần gì khi làm một con ma.

— Làm sao anh có thể đối xử với em như thế? – Tôi la lên. – Em sẽ không làm đâu!

— Thỏa thuận là thỏa thuận, Dylan, cậu bé của tôi. – Steve nói tỉnh bơ. Rồi anh ấy bắt đầu cười. – Cậu bé, em tin tất cả mọi chuyện!

Suýt nữa tôi liệng cái búa xuống đầu anh Steve nhưng tôi kịp dừng lại vì nghe thấy có tiếng nói bên dưới.

Giọng con gái.

Betsy và Kate.

— Chúng đến đây rồi. – Tôi nói thầm với Steve.

— Anh biết thể nào chúng cũng đến mà. – Steve thì thào lại.

— A! – Kate thốt lên khi bọn chúng đến sát gốc cây sồi. – Ngôi nhà cây sắp xong rồi còn gì!

— Phải, trò đùa ngu ngốc của bọn cậu chẳng có tác dụng gì đâu. – Tôi cố ghìm giọng bảo chúng.

Kate và Betsy chậm rãi đi lại quanh ngôi nhà cây xem xét, nghiêng ngó.

— Trông có vẻ được. – Cuối cùng Kate cũng buông một lời khen. – Tớ dám cá là nó giống y như lần đầu được dựng.

Betsy gật dầu.

— Không tồi đâu. – Nó nói. – Nhưng may cho các cậu là không bị sao.

Tôi há miệng định bảo chúng im đi. Nhưng Kate đã không để tôi kịp nói.

— Có lẽ mấy câu chuyện rùng rợn chúng ta nghe được không có thật. Có lẽ chỉ do ai đó cố lừa mình. – Kate nói.

Ừ. Đúng. Phải, tôi thầm mỉa mai.

— Nghe này. – Anh Steve lên tiếng. – Sao cả bốn chúng ta không thử bắt tay làm bạn từ bây giờ? Tối nay chúng ta sẽ cùng tổ chức một bữa tiệc tại đây. Để chào mừng ngôi nhà cây hoàn tất. Các cậu đến chứ?

Kate và Betsy không trả lời ngay. Kate bắt đầu nhâm nhấm đuôi tóc.

— Được rồi. – Cuối cùng cô chị Betsy cũng đồng ý.

— Tuyệt. – Anh Steve reo. – Chúng ta sẽ gặp lại lúc trời tốỉ! Sẽ rất vui đấy!

Hai đứa con gái bỏ đi.

Anh Steve và tôi đóng nốt mấy cái đinh vào mái nhà. Rồi chúng tôi trèo xuống đất ngắm nghía ngôi nhà từ mọi phía.

Ngôi nhà cây trông thực sự khác lạ!

Chúng tôi lao về nhà, ăn vội cơm tối và chuẩn bị những thứ đồ cho buổi tiệc – bánh kẹo, nước sô đa, và vài thứ nữa.

Trời vừa tối chúng tôi liền đi ngay vào rừng. Tôi đã quá quen với sự tĩnh lặng nơi đây. Rừng phố Fear không còn làm tôi sợ nữa.

Anh Steve và tôi trèo lên thang và bày sẵn mọi thứ.

Anh Steve ngoạm một miếng bánh pho mát rồi bước lại cửa sổ ngôi nhà.

— Chúng đến rồi! – Anh ấy thì thào.

Chúng tôi nghe tiếng hai con bé leo lên thang. Anh Steve ra đỡ cửa cho chúng.

— Vào đi. – Anh ấy mời.

Betsy ló đầu vào trước. Tiếp đến là Kate.

— Các cậu thấy sao? – Tôi hỏi khi thấy hai đứa mải quan sát tầng một ngôi nhà.

Betsy không đáp. Còn Kate thì trố mắt ra như thể sắp lồi ra khỏi mặt.

— Chà! Nó thực sự trở nên rất tuyệt. – Cuối cùng cũng được một lời nhận xét.

Và đúng lúc đó chúng tôi nghe thấy.

Một tiếng rên khe khẽ.

— C… cái gì thế? – Kate hỏi giọng hơi run run.

— Chắc là gió thôi. – Anh Steve đáp.

Rồi lại nữa.

Lần này to hơn. Và đáng sợ hơn. Gần như một tiếng rên la.

Betsy tóm chặt tay Kate.

— Chúng ta về thôi. – Nó tuyên bố.

Nó lại gần cửa, cúi xuống và cầm nắm đấm.

Nhưng nó chưa kịp đẩy lên thì một cơn gió lạnh buốt đã thổi lộng vào ngôi nhà làm mọi thứ bốc lên không trung.

Bánh quy bay vòng vòng căn phòng. Những cốc sô đa thì bay vọt lên tạt nước ra tung tóe đầy tường.

Steve và tôi phải chống tay xuống sàn cho khỏi bị cuốn bay lên.

Những ngón tay của Kate đột nhiên trắng bệch khi nó cố bám chặt nắm đấm cửa. Mắt nó mở to đầy kinh hoàng.

Đúng lúc đó, Corey nhảy vọt đến, bay xuyên qua vòm cửa. Cậu ta thét lên một tiếng đáng sợ chưa từng thấy.

Hai đứa con gái cũng ngửa đầu ra sau mà hét.

Thân hình Corey kéo giãn ra dài gấp đôi bình thường. Nó đã thực sự lấy lại sức mạnh, bởi chúng tôi đã hoàn thiện ngôi nhà.

Con ma vung tay lên điên cuồng khiến luồng khí lạnh tuôn ra ào ạt. Cặp mắt nó lóe sáng như hai cục than đỏ. Rồi nó há hốc miệng ra để lộ hai hàm răng đen sì hôi thối.

Anh Steve phá lên cười như người điên. Kế hoạch của anh ấy đã thành công, hai đứa con gái đã bị hoảng sợ tột độ.

Tôi đứng nhìn hai đứa con gái tiếp tục gào thét, la rú. Chúng không ngưng hét được nữa rồi.

Nhưng chợt tôi cũng phát hiện ra một cái gì đó.

Một điều khiến tôi nghẹt thở.

Điều khiến tim tôi tưởng như ngừng đập.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx