Phi khuềnh khoàng một chân trên băng ghế dài, một chân chấm đất, hai tay chống nạnh mang cái dáng điệu hách dịch của một người lớn, nhìn Tâm đang lui cui cạnh chỗ Ly Ly cuộn tròn ba mớ dây điện vào cái ống sắt. Trong khi Ly Ly cầm ly nước cam trên tay, miệng chúm chím cái ống hút như đang cười với Tâm. Phi bỗng dưng giận ngang sương, đôi mắt thằng nhỏ khó chịu thấy rõ, Phi cộc cằn:
- Ði chỗ khác mà làm nhỏ.
Ðang lum khum cuộn dây điện, Tâm ngẩng lên:
- Chỉ còn ba mớ dây điện này nữa là xong.
- Ðem lại chỗ khác mà quấn vô.
- Sẵn ở đây thời làm luôn chớ đem đi đâu?
Tâm thật thà, những sợi dây điện nằm dài trên nền xi măng, nó đẩy cái ống sắt theo đường dây quấn vô, thời làm sao bảo nó đem đi chỗ khác được. Nhưng Phi khác! Nghe thằng nhỏ nói vậy, sẵn ghét, Phi nói như hét vào mặt Tâm:
- Nhưng mày đem đi chỗ khác quấn không được sao?!
- Nặng thấy mồ làm sao khiêng đi?
Không thèm nói nữa, Tâm cắm cúi làm phận sự. Ðứng cạnh đó Ly Ly buông ống hút ra khỏi môi. Con nhỏ không hiểu sao khi không Phi không ưa Tâm, lại còn bày đặt biểu này biểu nọ thấy ghét! Ly Ly đưa mắt ngó Phi:
- Làm gì mà anh lớn lối quá vậy?
- Kêu nó lại dằng kia làm chứ có gì!
Con nhỏ Ly nhún vai, nguýt dài:
- Người ta làm ở đây mà kêu đi chỗ khác, khó nghe quá!
Quấn xong những sợi dây diện, Tâm lăng những ống sắt sắp vào một chỗ, đứng dậy phủi tay. Nghe Ly nói, Tâm tưởng như mình đang uống một ly bước lạnh trong lúc đang khát. Thằng Phi dù có gay gắt với nó như vậy cũng không thấm thía gì hết! Ánh nắng dù có trải dài nhưng chỉ cần một bóng mát là đủ.
Phi và Ly Ly đang cãi nhau thời ông quảng lý Tài đi ngang, ông rất cưng chiều hai đứa dù chúng nó có làm gì trái đi nữa. Ông dừng lại nhìn Ly Ly:
- Gì đó cháu?
Con nhỏ mím môi:
- Có gì đâu!
- Sao mấy cháu cãi nhau om sòm vậy?
Phi được dịp chen vào:
- Tui kêu thằng ở đợ này đi chỗ khác, ở đây rộn chuyện, vậy mà Ly Ly còn bênh nó nữa.
Ly Ly như dẫm phải ổ kiến lửa:
- Tui bênh hồi nào?
- Chứ hồi nãy Ly nói gì?
- Không phải sao? Khi không người ta đang làm đây, lại bắt người ta đem đi chỗ khác. Tui thấy gì không phải là nói, chứ không bênh ai hết á!
Ông quản lý Tài đã hiểu tại sao hai đứa nhỏ cải nhau, ông đưa mắt nhìn Tâm trừng trừng. Hai lồng mày ông co lại như hai con sâu rọm đang bò xích lại. Ông làm mặt hiền với Ly Ly và Phi bao nhiêu, thời trái lại với Tâm, gương mặt ông càng dữ dằn.
Tâm nãy giờ đứng lớ quớ nghe mọi người nói về mình và bắt gạp khuôn mặt ông quản lý, Tâm ớn quá! Phải chi lúc nãy đừng nói gì với thằng Phi hết, thì đâu có chuyện gì xảy ra.
Ông quản lý gắt giọng:
- Mày không biết lo thủ phận, có ngày tao đuổi không cho làm nữa à.
Tâm xuội lơ:
- Tui đâu có gây gì với anh này.
Ðược trớn, cái mặt Phi khinh khỉnh trông như đang đóng vai một tên ăn cướp, một tên chuyên môn bắt cóc con nít, có bộ mặt tự đắc sau khi đã được một số tiền chuộc lớn. Phi ngó Tâm nói với ông quản lý:
- Thôi tha cho nó lần đầu đi bác.
Ông quản lý gật gù:
- Mày nghe chưa nhỏ? Thôi đi kiếm chỗ khác chơi mày.
Tâm bỏ đi lại một góc cuối căn nhà, chỗ đặt mấy giàn đèn đóm.
Con nhỏ Ly đứng nhìn theo, con nhỏ nghĩ bác quản lý chèn ép Tâm quá! Và nhất là thằng Phi ỷ mình được mọi ngưi nể nang, rồi ta đây này nọ. Bỗng dưng Ly Ly thấy không còn một chút cảm tình nào với Phi hết. Cầm ly nước trên tay lành lạnh, giọng Ly ri ri:
- Người ta làm việc đàng hoàng, mình không ưa người ta rồi muốn đuổi, thì đuổi sao? Ðâu bất công quá như vậy được?
Ông quản lý cười hề hề:
- Bác dọa nó vậy mà, để lần sau nó khỏi làm phiền hai cháu nữa.
- Tui đâu có thấy làm phiền gì? Có ai thấy mới nói vậy chứ?
Thấy con nhỏ có cái giọng khó chịu với bác quản lý và mình hoài, Phi dễ dãi như muốn vuốt giận cơn bực tức nơi Ly Ly xuống.
- Chỉ có cái thằng sai việc vặt mà Ly Ly cứ cự nự hoài hà.
Con nhỏ Ly vẫn còn tức bực:
- Tui cự nự ai? Thấy người ta có vẻ phách lối quá! Không ưa thì nói vậy hà.
Ông quản lý hơi nhột, gặp mấy đứa nhỏ khác mà có cái giọng đó chắc ông đã la hét om sòm rồi. Nhưng với Ly Ly là ông phải hiền và ngọt sớt:
- Ðứa nào bác cũng thương hết, với thằng Tâm cũng vậy. Nhưng bác phải làm bộ nạt nộ để cho nó làm. Chứ mấy cháu như con bác, có gì để bác ghét đâu.
Thấy Ly Ly không nói gì, ông quản lý đã biết vuốt được con bé không còn cự nự nữa, ông quày quả bỏ đi. Ly nhìn theo, con nhỏ nhún vai mỉm cười. Làm như thế không phải Ly tỏ thái độ khinh ông quản lý. Nhưng Ly muốn cho Phi biết những câu gài, xuối giục của Phi với ông quản lý không có ký lô nào hết! Phi có tài thật, nhưng không thể dựa vào cái tài của mình để hại người khác.
Phi thấy quê quê làm sao! Hơi xốn xang khi bắt gặp cái nhún vai, cái cười đầy mỉa mai. Bỗng dưng Phi nhận thấy bọn con gái có những ích kỷ vặt, những chanh chua làm người khác khó chịu. Nguyên nhân cũng tại cái thằng sai vặt hết. Cái mặt Tâm hiện dần, hiện dần thật lớn trong đầu óc Phi. Thằng nhỏ rách rưới, thằng nhỏ ở đợ ăn mày. Hình như thằng nhỏ còn cười khi dể Phi nữa. Ghét quá! Ghét quá!! Nhưng ghét Tâm bao nhiêu, Phi chỉ để trong bụng. Nó nghĩ có một dịp nào đó sẽ quánh cho thằng nhỏ biết tay.
Con nhỏ Ly không nói chuyện với Phi nữa, bỏ đi. Cái bóng nhỏ nhắn khuất hẳn sau phim trường. Bàn chân Phi xoay xoay trên nềm xi măng như dồn những tức bực xuống nền xi măng, nhưng nền xi măng vẫn trơ trơ và cứng ngắt. Ðúng lúc đó con Tom Tom của chú mập ngửi hơi người quen đi tới, nó quanh quẩn ngoắc đuôi chồm lên chân Phi. Thật vô phước cho Tom Tom! Sẵn cơn tức bực, Phi đá một cái thật mạnh: << b?h >> ngay bụng Tom Tom. Chú chó kêu ẳng ẳng bỏ chạy một mạch đến một chỗ thật xa, ngồi chồm hổm đưa hai mắt nâu tròn vo nhìn Phi không một chút giận hờn. Cái đuôi ngắn ngủn còn vẫy vẫy...
Ngồi một mình dưới mấy giàn đèn, Tâm không chú ý đến Ly Ly như mấy phút trước nữa! Thằng Phi sẽ tức nó, sẽ nói với ông quản lý tống khứ nó ra khỏi phim trường, vì Tâm không có tài gì để mọi người nể nang. Hãng phim này kiếm những thằng như Phi rất khó và Ly Ly càng quí giá hơn! Chứ kiếm những thằng sai vặt như Tâm thì quá dễ dàng. Hiểu như thế, nên Tâm phải thủ phận mình như ông quản lý nói mà hay.
Không việc gì làm, Tâm ngó ra sân. Con chó Tom Tom của chú mập đang đứng vẫy vẫy đuôi ở đó, Tâm đưa tay tróc tróc:
- Chít... chít Tom Tom.
Chú chó như hiểu tiếng kêu của Tâm, thong thả đi tới bên cạnh.
Tâm đưa tay vuốt vuốt dưới cổ bắt nó quì mọp xuống bên cạnh. Tom Tom ngoan ngoãn mọp xuống ngã đầu lên bắp đùi của Tâm với tiếng kêu nho nhỏ trong miệng. Tâm cười cười:
- Chứ bộ thằng Phi khi nãy đá mày hả Tom Tom?
-!!!
- Nó lối quá hén Tom?! Lần sau mày đừng thèm quấn quýt nó nữa, mày sẽ hưởng thêm vài cái đá nữa cho xem.
Mãi nói chuyện với chú chó, Tâm không để ý Ly Ly đang đứng nhìn mình. Như muốn phá Tâm. Ly Ly ngồi thụp xuống mỉm cười với Tom Tom, đưa ngón tay nhỏ nhắn ra ngoắc ngoắc. Ðang ở trong Tâm, chú chó bỗng vùng dậy bỏ chạy về chỗ Ly Ly. Tâm bỡ ngỡ nhìn theo. Tiếng Ly Ly trong thật là trong:
- Tom Tom mến Ly hơn!
Cười buồn hiu, Tâm nhìn Ly Ly chạy vòng vòng sân trống. Chú Tom Tom đuổi theo. Bao giờ Tom Tom cũng đuổi kịp và chạy quá Ly Ly một khoảng xa. Ngang chỗ Tâm ngồi, Ly Ly và Tom Tom dừng lại. Ly mỉm cười:
- Sao buồn vậy?
- Buồn gì?
Thằng nhỏ chi mà hà tiện lời nói quá! Ly Ly cười xòa ngồi xuống thềm tam cấp cạnh đó. Hai tay ôm choàng lấy Tom Tom, nói:
- Anh có giận ông quản lý và thằng Phi không?
- Không.
Dù nói không nhưng Tâm vẫn thấy cái mặt thằng Phi hếch hếch đáng ghét! Thằng Phi xất xược, thằng Phi ỷ mình được mọi ngưi mến mộ rồi khinh người. Còn ông quản lý đối với ai ai cũng hách dịch được hết! Hai bộ lông mày của ông như hai con sâu rọm, còn bộ ria mép đáng ghét của ông giống cái gì nhỉ? À giống mấy thằng cha nịnh thần, phản vua trong những phim chà-và Ấn Ðộ xem thấy mà ghét. Tâm hỏi lại:
- Còn Ly?
- Ly hả? Thằng Phi khinh người quá! Cô của Ly thường nói:
Con người ta có lúc vầy lúc khác. Mình đừng thấy người ta khổ sở mà đâm ra cho là xấu. Trong sự nghèo khổ thường có những tâm hồn thật đẹp. Nên Ly không bao giờ dám khinh người! Cô của Ly nói đó là một tính xấu nên tránh.
Tiếng của Ly nói mát rượi như những cọng cỏ non cầm trên tay, mát như con đường có nhiều tàng cây chạy dài rợp xanh, những ngọn úp vào nhau thành một mái nhà được lợp bằng cây lá. Tâm nghĩ những lời Ly Ly nói như an ủi riêng cho mình. Ly Ly là ánh sáng của một vì sao, ánh sáng thanh nhẹ nhàng rạng rỡ giữa bầu trời đen kịt. Vì sao của Ly Ly dù thật cao nhưng sáng rỡ! Tâm nhìn mông lung ra xa:
- Ly như một ngôi sao giữa đêm.
Con nhỏ e thẹn một chút. Bờ môi mím lại không còn cười, nhưng đôi mắt đang cười. Ðôi mắt tròn vo và những hàng lông mi chớp chớp, giống như đôi mắt của một con búp bê đắt tiền bày bán trong những tủ kính sang trọng ngoài phố.
Ly Ly hai tay chạm vào nhau, đôi mắt nhìn xuống nền xi măng nhỏ giọng:
- Ly đâu có xứng đáng làm một ngôi sao!
- Tại Ly nói vậy chứ, người ngoài nhìn vào mới thấy.
- Thấy sao?
Tâm lúng túng, không biết phải trả lời sao cho suông, Tâm nói đại:
- Thì thấy Ly như Tâm nói vậy?!
Ðang nói chuyện với Ly Ly, Tâm bỗng nghe tiếng ông quản lý gọi bên ngoài vang vang. Tâm đứng lên bước đi. Ngồi ôm chú chó Tom Tom, Ly ngó theo:
- Réo gì mà réo dữ vậy hổng biết nữa?!
Một thoáng Tâm đã có mặt. Ông quản lý vừa thấy mặt Tâm đã phát sùng, ông cau có:
- Muốn nghỉ ở đây hay sao mà chơi hoài vậy mày?
- Tôi làm xong hết rồi.
- Chứ bộ hết việc cho mày làm rồi sao?
- Ðâu có ai kêu tôi làm việc gì đâu?
Nghe Tâm trả lời như vậy, ông quản lý càng gay gắt:
- Chà, coi bộ mày ngon dữ. Biểu mày làm, mày trả lời đong đỏng như xếp tao không bằng! Tháng sau không lên lương mày nữa.
Tâm nghe nói, mặt xuội lơ! Mới hôm nào đây, ông quản lý hứa tăng lương cho nó. Tâm đã mừng và nghĩ thật nhiều cho số tiền thêm đó: Mỗi tháng dành dụm một chút, lâu lâu về thăm nhà chú thiếm, sẽ mua quà cho mấy đứa em. Thiếm của Tâm sẽ mừng không còn bảo nó là thằng ăn hại nữa! Chú cũng như thế, không còn nói cái mặt thằng chi mà cù lần. Bây giờ ông quản lý không tăng lương nữa! Bao nhiêu dự tính như ngọn đèn pha sáng lóe trong đầu Tâm bỗng tắt tối thui. Ngọn đèn chi mà leo lét, muốn tắt khi nào thì tắt! Chắc hãy còn lâu lắm Tâm mới về thăm mấy đứa em và mua quà cho chúng.
Ông quản lý:
- Còn đứng đó hả mày? Mày phụ với ông Tư khiêng mấy tấm "phông", mấy bàn ghế ra xe.
Tâm buồn buồn hỏi:
- Chứ bộ không quay ở trong phim trường này nữa hả?
- Ra Vũng Tàu.
Quày quả bỏ đi. Không hiểu sao ông quản lý gọi Tâm lại:
- Nè nhỏ, nói với mày vậy chứ hỏng xuống lương đâu. Ðừng làm cái mặt như bánh bò thiu trông khó coi nghe mày.
Khuôn mặt Tâm vui vui trở lại. Hăng hái Tâm phụ với bác Tư khiêng ghế, khiêng mấy tấng phông ra xe. Tâm thấy mình lanh lẹ như cái thoi dệt cửi.
Ông Tư khiêng một đầu tấm phông, nhìn Tâm, cười cười đôi má hóp run run:
- Chà, coi bộ hôm nay mày làm ngon dữ đa.
- Ông quản lý hứa đầu tháng lên lương mà bác.
Ông Tư nghi ngờ:
- Hay ông ấy hứa đại với mày để làm cho hăng.
Không nghĩ như ông Tư, Tâm thật dạ:
- Hỏng có đâu bác! Ông quản lý coi vậy chứ tốt lắm à.
- Ừ, ông tốt quá! Ở đây ai cũng biết danh hết!
Thấy ông Tư vẫn có cái gì mỉa mai nghi ngờ. Ðể tấm phông lên xe, Tâm phủi tay:
- Thiệt mà bác.
- Ối, bây giờ người lớn ưa xí gạt con nít lắm mày ơi. Họ hứa một đàng, nhưng làm một nẻo.
- Hỏng lý ổng đi xí gạt tôi?
- Làm sao biết được mày!
Ông Tư nói gì thì nói, Tâm vẫn tin ông quản lý không gạt nó.
Tại ông Tư người lớn nên hay nghi ngờ. Tâm xoay qua nhìn ông Tư:
- Ông quản lý có nói lên lương cho bác không?
- Không nghe ông nói gì hết.
- Vậy chỉ có một mình tôi được lên lương sao cà?
Ông Tư cười hả hả bỏ đi. Tâm dựa lưng vào cạnh cửa xe cam Nhông, không thèm nghĩ đến tăng lương hay không tăng lương của ông quản lý nữa. Ngày mai, ngày mốt hãng phim sẽ ra Vũng Tàu quay, Tâm sẽ có dịp được hưởng gió mát lồng lộng của biển, vui đùa chạy dài trên bãi cát. Không biết ngoài đó có giống Nha Trang mà một lần Tâm đã đi không? Chắc nó cũng có những bãi cát, những ghềnh đá, ngọn hải đăng cao và những chiếc tàu chiến đậu ngoài khơi?
Ðang đứng, Tâm thấy bà chủ hãng phim và Ly đi ra. Mọi lần Tâm để ý có thằng Phi về một lượt, chắc thằng nhỏ đã về trước rồi! Ngang Tâm, Ly Ly dừng lại, bờ môi con nhỏ nở ra như nụ hồng nhiều cánh:
- Ðứng làm gì vậy?
- Ðợi ông quản lý có sai việc gì nữa hôn!
Xoay qua người cô đang đứng bên cạnh, Ly nói:
- Tâm làm siêng lắm cô.
Nghe con nhỏ nói vậy, Tâm mát rượi như có ngọn gió biển đang thổi qua chỗ nó đứng. Tâm không nói gì hết, chỉ đưa mắt nhìn bà chủ. Bà nhìn nó cười thật hiền, cái cười mang theo tình thương của một người mẹ thường âu yếm bên mấy đứa con. Bất cứ người mẹ nào Tâm gặp cũng có cái cười như thế.
Tiếng nhỏ Ly Ly trong veo:
- Thôi Ly về nghe.
- Ừ! Ly về.
Tâm khoanh tay đứng nhìn theo bước chân Ly Ly rộn ràng bên người cô ra chiếc xe hơi nhà đậu bên ngoài. Chiếc xe chở Ly Ly lao vút đi. Tâm vui vui bắt gặp con nhỏ Ly Ly quay lại sau kính xe mỉm cười.
@by txiuqw4