Hai tháng qua anh vẫn đến thăm bé Bo đều đặn nhưng chưa một lần chính thức đề cập chuyện của hai người. Hôm nay vừa đi công tác về anh lại phải đi dự tiệc, nhưng giữa chừng buổi tiệc, anh quyết định ra về sớm. Một tuần không gặp anh nhớ thằng Bo đến phát điên, hay nói đúng hơn nhớ hai mẹ con đến không chịu nổi. Nhưng vừa bước ra đến của, anh đã gặp Mỹ Phương, ánh mắt của cô làm anh thấy xốn xang. Không thể làm khác anh đành đưa cô về, cô có vẻ trầm lặng hơn trước nhưng cách nói chuyện thì trưởng thành hơn rất nhiều. Anh chợt thấy yên tâm cùng với cảm giác thật nhẹ lòng.
Khi anh đến nhà thì Tường Lam đi dự tiệc vẫn chưa về. Thấy anh, thằng bé từ lòng bà ngoại đã nhảy sang ngay cạnh ba nó. Gia Hưng đặt con ngồi vào lòng rồi chọc cho cu cậu cười hăng hắc. Bà Trọng nhìn hai cha con mỉm cười:
- Con uống cà phê nhé?
- Không cần đâu bác. Con vừa mới đi dự tiệc về mà.
Bà Trọng ngồi yên:
- Con đi công tác tốt chứ?
Gia Hưng mỉm cười gật đầu. Anh đã không còn thành kiến với bà Trọng nữa thậm chí là cả hai người. Bà Trọng có vẻ dần dừ rồi nói:
- Con định thế nào với mẹ con con Lam? Bác thấy hai đứa nên giải quyết sớm mọi chuyện đi.
Gia Hưng đặt thằng Bo ngồi xuống bên cạnh. Bà Trọng nói tiếp giọng nhẹ nhàng:
- Bác biết con không hài lòng tính cách quá mạnh mẽ của con Lam. Đàn ông nào cũng thích sự dịu dàng ở người phụ nữ của mình. Con Lam nó chỉ cố tỏ ra cứng rắn chứ không mạnh mẽ như con nghĩ đâu. Tính cách đó của nó là do một phần nặng trên vai nó về trách nhiệm gánh vác sự nghiệp gia đình. Thế nên dù thế nào Lam nó cũng không cho phép mình yếu đuối hay gục ngã, nếu nó càng đấu tranh cứng rắn thì càng đau khổ nhiều hơn. Bác rất đau lòng khi con mình sống như thế. Lam nó rất yêu con nhưng lại không vượt qua được ý nghĩ sợ con xem thường nó và gia đình.
Gia Hưng ngồi yên lắng nghe, cảm giác nhoi nhói khi nghĩ đến Tường Lam. Chắc cô chưa một lần sống hạnh phúc cho riêng mình. Vây quanh cô luôn là những trách nhiệm và nghĩa vụ, cô đã đánh đổi quá nhiều để có được địa vị ngày hôm nay. Từ lâu anh đã nhận ra cô như một đứa trẻ con được trưởng thành quá sớm, bởi vậy trong tính cách của cô xen lẫn cả sự nông nổi, khờ khạo trong lớp vỏ ngoài cứng rắn.
- Con không chối mình đã từng có ý nghĩ đó. Nhưng chính Tường Lam đã làm thay đổi mọi thứ trong con và nhất là tình thương của hai bác đối với mẹ con Tường Lam. Con đã hiểu và học được rất nhiều điều. Bây giờ đối với con đây đã thật sự là một gia đình.
Bà Trọng có vẻ rất xúc động khi nghe anh nói. Lặng người một lúc, bà mới lên tiếng:
- Cảm ơn con. Bây giờ hai bác chỉ mong hai đứa sống hạnh phúc là mãn nguyện rồi.
Gia Hưng mỉm cười không nói gì. Đúng là mọi việc sẽ nhẹ nhàng hơn nếu người ta chịu mở lòng với nhau. Tường Lam của anh, anh ước chi được nhìn thấy cô khóc thật to và nép vào lòng anh ngoan ngoãn để anh có thể dỗ dành, che chở.
Một lúc sau thì bà Trọng về phòng nghỉ, anh là nói với bà sẽ đợi Tường Lam về. Gia Hưng ẵm con về phòng để dỗ cho thằng bé ngủ. Chỉ một lát nó đã ngủ ngon lành trong lòng anh. Đặt con nằm lại ngay ngắn, anh nhẹ nhàng gỡ chai sữa đặt lên bàn và ngồi nhìn thằng bé thật lâu. Căn phòng của hai mẹ con lúc nào cũng ngăn nắp, điều đó chứng tỏ Tường Lam chăm sóc con mình rất chu đáo. Anh nhìn tấm ảnh thật lớn của hai mẹ con được treo trên đầu giường mà nao lòng. Gia Hưng không tìm thấy một chút hình ảnh nào của anh trong căn phòng này. Một ý nghĩ trẻ con chợt thoáng qua, anh mở ví lấy hình anh và cô chụp chung lúc mới quen nhau rồi đặt lên bàn. Để xem cô sẽ xử lý thế nào với tấm hình này?
Gia Hưng khép nhẹ cửa phòng và trở xuống phòng khách, đã hơn mười giờ mà cô vẫn chưa về. Anh đốt cho mình điếu thuốc rồi bước đến ghế đá trước sân ngồi đợi. Sự chờ đợi không biết đến bao lâu thì anh đã nghe tiếng xe quen thuộc dừng lại nơi cổng. Ánh đèn xe soi sáng cả một khoảng sân. Gia Hưng phải đưa tay che mắt vì chói, anh nhận ra Tường Lam không về một mình, dáng vẻ cô nghiêng ngả theo vòng tay của một người đàn ông lạ. Một cảm giác giận dữ phừng lên làm mờ cả tâm trí, không cần suy nghĩ, anh vội bước đến mở cổng, đôi mắt tóe lửa nhìn cả hai.
- Sao lại là anh? Vú đâu?
Gia Hưng nhìn như muốn giết chết cô, người đàn ông lạ có vẻ ngần ngừ:
- Xin lỗi, anh là gì của Lam?
Gia Hưng nói rắn đanh, mắt vẫn không rời cô.
- Hãy hỏi cô ấy khi nào cô ấy tỉnh táo.
Thấy có vẻ căng thẳng, anh ta khẽ mỉm cười:
- Không ngờ hôm nay Lam uống nhiều quá. Cô ấy có vẻ say nên tôi phải đưa về.
Không dằn được Gia Hưng bước đến đỡ người cô:
- Cảm ơn anh.
Nhưng Tường Lam đã hất tay anh ra:
- Anh làm gì vậy? Không được đụng vào người tôi!
Đợi người đàn ông đó đi xong, không nói không rằng anh kéo cô đến ngồi xuống ghế đá trước sân. Sau khi đã chạy xe vào và khóa cổng lại, anh quay qua cô đang ngồi gục nơi ghế đá:
- Không ngờ em cũng đổ đốn như vậy?
Tường Lam đưa tay xoa nhẹ thái dương:
- Tôi không muốn gặp anh. Làm ơn biến đi giùm!
Gia Hưng nhìn cô tóe lửa. Cách nói chuyện khiến anh phải kềm lắm mới không tát cho cô một bạt tai. Uống cho say thế này để cho một người đàn ông lạ đưa về nhà thì thật quá quắc!
- Nếu không sợ làm hai bác thức giấc, tôi đã cho em một trận nên thân rồi. Thật không biết suy nghĩ!
Tường Lam ngước lên nhìn anh, đôi mắt đầy phẫn nộ chứ không lờ đờ như anh nghĩ:
- Đã xem thường tôi như thế thì anh đến đây làm gì? Sao anh không đường đường chính chính nói ra suy nghĩ thật của mình đi? Đâu ai bắt anh phải sống giả dối như vậy.
Gia Hưng nói một cách kềm chế:
- Cô có biết mình nói gì không? Tôi thật sự thấy hết kiên nhẫn với cô rồi.
Tường Lam chợt đứng lên đối diện với anh, cười nhẹ tênh:
- Vậy thì chấm dứt ở đây đi! Anh không là gì cả để tôi phải đau khổ, níu kéo. Tầm thường thôi!
Vừa dứt câu, cô đã lãnh trọn cái tát tóe lửa từ Gia Hưng, cả người Tường Lam ngã ngồi trên ghế đá.
- Tôi đã lầm khi nghĩ mình có thể khuất phục được cô. Cô đã đi quá sức chịu đựng của tôi rồi. Cô không đáng để cho tôi luyến tiếc nữa.
Gia Hưng quay người đi thật nhanh ra cổng. Nhưng ra đến xe, anh lại không dằn lòng được vì cảm giác không yên tâm khi nhớ lại hình ảnh của cô lúc nãy. Dần dừ một lúc, anh lại quay trở vào. Tường Lam vẫn gục đầu trong tay im lìm, đôi vai cô hơi rung, từng tiếng nấc thật nhỏ như xoáy mạnh vào tim Gia Hưng. Anh bước đến nắm nhẹ vai cô:
- Lam!
Cô hất tay anh ra, giọng tức tưởi:
- Anh đi đi. Mặc kệ tôi!
Gia Hưng nhìn cô im lìm. Cuối cùng anh nói cương quyết:
- Khóc như thế đủ rồi. Vào nhà đi hay muốn tôi ẵm vào. Khuya lắm rồi cô không thấy sao?
Vẫn không nghe cô trả lời. Không cần suy nghĩ, anh bước đến bồng xốc cô lên đi vào nhà. Tường Lam vừa khóc vừa đấm túi bụi vào người anh:
- Anh đi chưa! Nếu không, tôi sẽ giết chết anh đó.
Gia Hưng giận dữ quát nhỏ:
- Cô nói một tiếng nữa tôi sẽ quăng cô xuống đất ngay. Cô muốn đánh thức hết mọi người không?
Tường Lam quắc mắc nhìn anh nhưng cũng không dám phản ứng mạnh nữa:
- Anh thả tôi xuống! Không được chạm vào người tôi!
Gia Hưng thầm buồn cười. Anh không nói gì, ẵm thẳng cô lên lầu đi về phòng. Chợt anh nghe rát buốt bên vai, không ngờ Tường Lam hung dữ như vậy. Anh cố nén đau mặc tình cô đang cố gắng cắn cho anh thật đau để thoát ra. Gia Hưng ẵm cô vào căn phòng bên cạnh chứ không vào phòng cô, anh sợ làm thằng Bo thức giấc. Đặt mạnh cô xuống giường cũng là lúc bờ vai anh tươm máu:
- Càng ngày tôi càng thất vọng về em. Người phụ nữ có quá nhiều tính xấu.
Tường Lam đỏ mặt bừng mặt không biết vì rượu hay vì bị xúc phạm. Cô hét nhỏ:
- Anh ra khỏi nhà tôi ngay!
Gia Hưng không nói gì bước đến bàn tìm bông gòn:
- Tủ thuốc ở đâu vậy?
Cô chấp chới mắt rồi gắt giọng:
- Bên phòng tôi.
Gia Hưng bước qua phòng bên cạnh. Một lúc sau, anh đã trở lại, một tay giữ chặt vết thương trên vai rồi nói:
- Em có vẻ chưa say lắm. Vậy thì ngồi yên nghe tôi nói đây.
Không biết vì xốn xang bởi sự hung dữ của mình hay xót xa bởi vết thương mình đã...cắn quá mạnh mà Tường Lam không phản ứng gay gắt nữa. Cô ngồi yên và quay nhìn nơi khác.
- Tôi sẽ nói nhanh và ra về để cho em nghỉ ngơi. Vì vậy hãy khiên nhẫn một chút đi.
- Giả dối.
Gia Hưng nhìn cô lạnh lùng:
- Đây là lần thứ hai em mắng tôi như thế. Nếu em không giải thích rõ ràng thì tôi sẽ không để yên đâu. Đừng ăn nói tùy tiện như vậy.
Tường Lam quay lại nhìn anh, đôi môi hồng mím lại một cách giận dữ:
- Tôi không cần thứ trách nhiệm giả dối của anh. Hãy cứ thẳng thắn với tình cảm của anh đi, để người khác còn tôn trọng. Đừng lén lút như thế hèn lắm.
Gia Hưng như cố dằn:
- Nếu em còn úp úp mở mở một cách hồ đồ thì đừng trách tôi. Có nói rõ ràng không?
Tường Lam đứng bật dậy như mất hết tự chủ:
- Anh xéo đi với cô Mỹ Phương gì đó của anh đi, tôi không muốn thấy mặt anh nữa. Tôi không ngờ sau khi đã đi với cô ta xong, anh còn đủ bình thản để đến đây như không có chuyện gì. Tôi cấm anh xem tôi như một con ngốc, anh nghe rõ chưa?
Sững sờ mất mây giây, Gia Hưng mới bàng hoàng hiểu ra nguyên nhân mọi chuyện. Thì ra Tường Lam cũng có mặt ở buối đó. Nhìn gương mặt đằng đằng sát khí của cô mà chợt thấy....hạnh phúc. Anh chợt mỉm cười một mình và thấy hối hận quay quắt vì cái tát của mình lúc nãy:
- Em ghen đủ chưa? Đúng là hồ đồ!
- Anh nói gì?
Gia Hưng bình thản nhìn thẳng vào mắt cô:
- Không ngờ em yêu anh đến....mờ lý trí như vậy. Tỉnh táo một chút để suy nghĩ đi cô bé. Anh lười phải giải thích với em rồi.
Tường Lam đỏ bưng mặt, cô quắc mắt định nói nhưng anh đã nghiêm nghị tiếp lời:
- Với anh tình cảm đối với em là duy nhất. Rất buồn khi đến giờ em vẫn không tin vào điều đó. Anh chợt nhận ra những việc làm từ trước đến nay của anh thật vô nghĩa. Anh đã mệt mỏi rồi Lam ạ. Anh sẽ tôn trọng quyết định của em. Anh về đây!
Gia Hưng quay người bước nhanh ra khỏi phòng, thái độ thật dứt khoát như lời anh vừa nói. Một nỗi cồn cào làm quặn thắt trái tim Tường Lam nhưng cô chỉ ngồi yên chứ không phản ứng gì. Anh chợt dừng lại nơi cửa:
- Anh không yên lòng chút nào khi để con sống bên cạnh em. Nếu em dạy dỗ nó theo cách nãy giờ em đã làm với anh thì thật không chấp nhận được.
Tường Lam chớp mắt bối rối. Như không thấy thái độ của cô, anh nói tiếp:
- Đã đến lúc em nên học sự dịu dàng đi. Nếu không, anh sẽ không để thằng Bo ở bên cạnh em nữa.
- Anh dám....
Gia Hưng nhìn thẳng vào cô một cách cứng rắn:
- Đừng thách thức anh. Anh không nói suông đâu.
Nói xong, không nhìn đến cô lần nào nữa, anh quay người đi xuống cầu thang. Gia Hưng chợt mỉm cười một mình khi thấy sức mạnh lời nói của mình đã có một chút tác dụng. Vừa chững chạc, bản lĩnh, vừa nông nổi, trẻ con. Không hiểu sao anh lại điên đảo vì cô đến thế.
Một tuần nữa trôi qua, anh cố dằn lòng không tìm đến Tường Lam dù anh nhớ hai mẹ con phát điên. Vết thương trên vai anh vẫn còn nhoi nhói, mỗi lần nhìn đến nó là buốt cả lòng anh.
Chiều, anh đang ở công ty thì điện thoại reo. Tiếng Bí Bo ngọng nghịu thật dễ thương:
- Ba...ăn....cơm.
Gia Hưng bật cười:
- Bí Bo của ba đang làm gì vậy?
Mấy giây sau, thằng bé mới trả lời:
- Chơi.
Gia Hưng thấy lòng thật ấm áp:
- Mẹ con đâu?
- Mẹ...bệnh.
Gia Hưng định nói nhưng tiếng bà Trọng đã vang lên:
- Chiều nay con rảnh ghé nhà ăn cơm nhé. Thằng Bo có vẻ nhớ ba lắm.
- Dạ, chiều con sẽ đến.
Gia Hưng gác máy, lòng như lửa đốt khi nhớ đến giọng nói của thằng Bo nói là mẹ bệnh. Không biết cô ở nhà hay vẫn đi làm. Lúc nãy anh định hỏi bà Trọng nhưng không hiểu sao lại im lặng. Cuối cùng cũng đợi được hết giờ làm việc để anh có thể đến nhà Tường Lam. Vừa bước vào phòng khách thằng bé đã lao vào ôm cổ anh:
- Ba về.
Gia Hưng hôn đánh chụt vào má nó. Anh bày mấy món đồ chơi vừa mới mua trước mặt thằng bé.
- Mấy ngày nay Bo có ngoan không?
- Bo....ngoan...lắm.
Gia Hưng bật cười, anh đặt thằng bé xuống để chào ông bà Trọng.
- Con từ công ty đến hả?
- Dạ.
Ông Trọng mỉm cười nhìn anh:
- Nghe nói con mở chi nhánh ở Cần Thơ. Công việc tiến triển thế nào?
- Cũng tốt bác ạ. Cần Thơ cũng đang phát triển, mặt bằng ở đó cũng không đắt lắm.
- Ừm! Nó là trung tâm của miền Tây mà. Nhất là khi cầu Cần Thơ xây xong thì sẽ thu hút được nhiều công ty đầu tư ngay.
Gia Hưng cười nhẹ:
- Vâng.
Ông Trọng nhìn anh một lúc rồi nói:
- Con đừng gọi bác nữa. Dù thế nào cũng không ai gọi ông bà ngoại của con là bác bao giờ.
Gia Hưng khẽ cười nhẹ nhàng:
- Dạ. Con sẽ nghe lời ba.
Rồi như không dằn lòng được nữa, anh liền hỏi:
- Con nghe bé Bo nói Lam bệnh, có đúng không ạ?
Bà Trọng vừa mang ra hai ly cà phê liền nói:
- Mấy ngày nay không biết nó làm gì mà lại thức khuya. Mới sáng sớm đã sốt cao. Đang nằm trên phòng chứ đâu có đi làm nổi.
Gia Hưng nhẹ giọng:
- Con xin phép lên thăm cô ấy một lát.
- Ừ! Nó vừa uống thuốc xong chắc chưa ngủ đâu.
Thấy vẻ nôn nóng của anh, ông bà Trọng kín đáo đưa mắt nhìn nhau. Đúng là lúc nãy bà đã cố ý để cho thằng Bo nói chuyện điện thoại với anh. Bà muốn mọi chuyện mau kết thúc trong tốt đẹp để cháu bà có thể sống bên cạnh cả cha lẫn mẹ nó. Lần đầu tiên bà thấy bất lực vì tính bướng bỉnh của Tường Lam. Mấy ngày nay dù ngốc đến mấy cũng nhận ra thái độ mong chờ Gia Hưng của cô, thấy con gái héo hắt, bà cũng đau lòng nhưng phải công nhận Gia Hưng làm vậy là đúng. Đến giờ, bà cũng không ngờ Gia Hưng mới chính là người làm con gái bà thay đổi và cũng chỉ có anh mới khiến Tường Lam suy sụp yếu đuối như vậy.
Gia Hưng mở cửa phòng bước vào. Tường Lam đang nằm nhắm mắt trên giường, cô vẫn chưa hay sự có mặt của anh. Gia Hưng đứng yên nhìn cô. Mới một tuần không gặp mà cô đã xanh xao thế này. Anh chợt thấy mình hơi ác khi chơi trò tung hứng gây hoang mang cho cô. Đúng là ngốc! Anh làm sao có thể vứt bỏ hai mẹ con cô, cuộc đời của anh đã đặt trọn vào tay cô từ lâu rồi. Gia Hưng thầm hài lòng khi nhìn thấy tấm hình mà mình để lại đã được cô lồng vào khung kính và đặt trang trọng ở bàn làm việc, bên cạnh lọ thủy tinh có ngôi sao mà anh đã xếp tặng cô vào lần sinh nhật mấy năm về trước. Không dằn lòng được, anh bước đến ngồi xuống giường cạnh cô, đưa tay sờ nhẹ lên trán Tường Lam cũng là lúc cô mở mắt ra:
- Vẫn còn nóng lắm. Em thấy trong người sao rồi?
Tường Lam chớp mắt yếu đuối, đôi mắt rưng rưng của cô làm anh cứ nhìn như thôi miên:
- Anh đến đây làm gì?
Vẫn không rời gương mặt cô, giọng anh thật tỉnh:
- Thăm thằng Bo. Anh nhớ nó muốn phát điên.
Cô cố ngồi dậy để đẩy anh ra nhưng hình như không đủ sức. Gia Hưng nhói cả lòng.
- Tôi mệt lắm, anh ra ngoài chơi với bé Bo đi, đừng làm phiền tôi.
Gia Hưng bình thản đứng lên:
- Vậy em nghĩ ngơi cho khoẻ. Tôi ra ngoài đây.
Vừa dợm bước thì Tường Lam đã bật khóc. Cô cố ngồi lên và nghẹn giọng nói lớn:
- Anh đi đi! Nếu anh bước ra khỏi cánh cửa này thì đừng bao giờ gặp mặt tôi nữa.
Gia Hưng lắc đầu chịu thua, quay lại:
- Cả cái cách yếu đuối của em cũng khác người. Thử nói một câu dịu dàng để giữ anh lại xem sao?
Cô nói trong tiếng nấc:
- Anh đừng mơ!
Gia Hưng quay lại ngồi xuống cạnh cô. Nâng mặt cô lên đối diện với mình. Anh nói cứng rắn:
- Chỉ cần em nói không cần anh, anh sẽ đi ngay. Nếu em thấy mình đủ bản lĩnh thì nói đi.
Tường Lam chớp mắt, hít mũi. Cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt thật sắc của Gia Hưng. Rồi như không chịu nổi, cô khóc nấc lên:
- Em ghét anh lắm!
Gia Hưng hơi nhắm mắt rồi không thể cứng rắn nữa, anh siết cô vào lòng thật chặt:
- Bờ vai anh lúc nào cũng dành cho em, hãy dựa vào anh bất cứ lúc nào em muốn. Từ bây giờ anh muốn em sống thật với cảm xúc của mình chứ đừng cố gắng kiên cường nữa. Hãy để anh che chở cho hai mẹ con và em hãy sống thật bình yên trong vòng tay anh đi.
Tường Lam cứ khóc như chưa bao giờ được khóc, cô cứ im lặng và thút thít trong lòng anh từng hồi. Chưa bao giờ anh thấy Tường Lam yếu đuối đến vậy. Dù nhói đau nhưng anh cũng cảm thấy hài lòng vì cô đã chịu bộc lộ cảm xúc trước anh.
- Em đau khổ lắm, anh biết không? Nhất là những lúc nghĩ anh khinh thường em, em chỉ muốn chết đi cho rồi.
Gia Hưng vùi mặt vào tóc cô, lặng lẽ nghe nỗi đau và niềm hạnh phúc xen kẽ. Cô cứ nghẹn giọng hỏi tiếp:
- Sao anh lại trở lại? Không phải anh nói sẽ tôn trọng quyết định của em sao?
Gia Hưng nhìn cô nói nhẹ nhàng:
- Anh chưa bao giờ có ý định bỏ cuộc. Anh chỉ muốn em có thời gian nhìn lại hành động của mình thôi. Cả hai tháng qua, không lẽ em không nhận ra thành ý của anh sao?
Tường Lam nói yếu đuối:
- Em sợ, em luôn bị dằn vặt và tổn thương bởi ý nghĩ, nếu không có thằng Bo thì anh đã bỏ mặc em và cưới Mỹ Phương. Em nói đúng không?
Gia Hưng không ngờ Tường Lam suy nghĩ nhạy cảm như vậy. Anh chợt nhận ra cô đã phải đau khổ thế nào khi sống như thế.
- Đúng! Nhưng sẽ khác đi, nếu em dám bất chấp tất cả để giành lấy hạnh phúc cho mình. Anh sẽ không bao giờ giữ nổi sự cứng rắn nếu em làm như thế.
Tường Lam tròn mắt nhìn anh ngơ ngác, cử chỉ như không tin.
- Em ngốc lắm. Sức mạnh lớn nhất của người phụ nữ là sự dịu dàng yếu đuối. Sao em cứ cố giấu những điều đó đi mà không dùng nó để trói buộc anh. Chỉ cần em dịu dàng một chút thôi là cũng đủ giết chết anh rồi.
Tường Lam đỏ cả mặt. Gia Hưng mê mải nhìn màu hồng trên đôi má xanh xao của cô.
- Lúc nghe mẹ nói em một mình sinh con nơi xứ lạ, anh vừa giận vừa đau lòng. Nhất là nghĩ em đã không xem anh ra gì khi cứ một mình quyết định mọi chuyện. Đúng là anh không tưởng tượng được em dám làm điều đó.
Tường Lam rơi nước mắt khi nhớ lại những ngày tháng ấy, cô đã phải một mình chịu đựng nỗi đau khổ và cô đơn thế nào để giữ lại giọt máu của hai người. Nghĩ là thế nhưng cô lại không muốn nhắc lại vì không muốn nhìn thấy sự day dứt trong đôi mắt anh.
- Em sẽ không kiên cường thế đâu nếu không vì yêu anh.
Gia Hưng hình như xúc động vì lời cô nói, anh nhìn cô rất lâu rồi siết chặt cô vào lòng đến mức Tường Lam cảm thấy đau.
- Anh xin lỗi. Quên hết đi em, hai đứa sẽ làm lại từ đầu. Đối với anh, chờ đợi đến hôm nay đã là quá muộn rồi.
Gia Hưng buông cô ra, từ tốn lau những giọt nước mắt trên mặt cô. Tường Lam chợt giữ tay anh lại, nhìn vào mắt anh như tìm kiếm điều gì đó.
- Anh tha thứ cho em thật chứ? Anh sẽ ở bên cạnh mẹ con em và không cưới Mỹ Phương thật chứ?
Gia Hưng tê tái cả lòng vì ánh mắt nôn nao đến tội nghiệp của cô. Anh không trả lời mà cúi xuống môi cô hôn thật nồng nàn:
- Yếu đuối đến mức thiếu tự tin vậy mà còn dám hung dữ với anh. Đúng là ngốc.
Tường Lam chấp chới mắt. Anh nhẹ cười trên môi cô:
- Dám lấy thẹo trên vai anh thì không thể hiền rồi.
Cô đỏ bừng mặt xô nhẹ anh ra:
- Không được nhắc, em xấu hổ lắm. Không hiểu sao lúc đó em hung dữ đến vậy.
Gia Hưng mỉm cười yêu thương:
- Công nhận em ghen dễ sợ thật.
Tường Lam quê thật sự, cô nhéo nhẹ vào hông anh:
- Không được nói nữa. Em sẽ không dám say như vậy nữa đâu. Anh cũng trừng phạt em rồi còn gì, tát em mỗi cái đau ơi là đau.
Gia Hưng nhẹ nhàng hôn lên má cô như lời xin lỗi.
- Anh còn đau hơn cả em nữa.
Tường Lam chớp mắt. Cô hiểu Gia Hưng đang nói rất thật, cái nhìn của anh không giả dối bao giờ. Tự nhiên cô ứa nước mắt khi nhớ lại tình yêu ngây ngô của anh ngày xưa và tình cảm sâu sắc bây giờ. Một tình yêu bao dung và vô bờ bến vậy mà không hiểu sao cô lại nghi ngờ khi bắt gặp hình ảnh của anh và Mỹ Phương bên nhau. Có lẽ cô đã quá yêu anh nên không nhận định sáng suốt để gây tổn thương cho cả hai mấy ngày qua.
- Đang suy nghĩ gì đó bé con? Hối hận và thấy yêu anh nhiều hơn, đúng không?
Gia Hưng đúng là sắc sảo. Cô mỉm cười thật ngoan và ngả vào lòng anh khép hờ mắt lại:
- Anh là tất cả đối với mẹ con em, anh biết không? Hãy luôn là chỗ dựa vững chắc cho em và con. Bây giờ em muốn giành anh với bé Bo đêm nay, anh phải ở bên em, ôm em vào lòng cho đến lúc em ngủ và khi thức dậy người mà em muốn nhìn thấy đầu tiên là hai cha con anh, có được không?
Nói xong, cô khẽ cười nhỏ trong lòng anh, một cử chỉ trẻ con làm trái tim anh như lạc nhịp. Gia Hưng cúi xuống thì thầm trong sự xao xuyến tận cùng:
- Anh chết mất vì em, nhóc ạ.
Cô khẽ cười, mắt vẫn nhắm và tiếp tục nói:
- Vai anh còn đau không?
- Hết rồi.
Cô trả lời thật nhẹ:
- Ngày mai em sẽ xem nó và đền bù cho anh. Xin lỗi nhé.
Gia Hưng mỉm cười không nói gì. Anh đỡ nhẹ cho đầu cô gối lên tay anh và siết chặt cô vào lòng mình hơn, cảm nhận cơ thể cô đã không còn sốt nữa, có lẽ cô buồn ngủ là do ảnh hưởng bởi thuốc. Bỗng anh nghe tiếng Bí Bo gọi ngoài cửa, Gia Hưng thận trọng nhìn xuống gương mặt cô, anh nhẹ nhàng bước xuống giường mở cửa cho con, anh đưa tay ra dấu bảo thằng bé đừng ồn. Anh nhấc bổng thằng Bo đi về phía giường. Vừa ngồi xuống, đã nghe tiếng cô thật nhẹ:
- Anh không giữ lời. Em biết mà, anh thương con hơn em.
Gia Hưng bật cười trong hạnh phúc. Thằng Bí Bo không hiểu gì cũng khúc khích cười theo. Anh đặt thằng Bo vào giữa và dang tay ôm cả hai mẹ con vào lòng:
- Anh yêu nhất là hai mẹ con. Ngủ đi vợ yêu của anh. Hai cha con anh sẽ ru cho em ngủ.
Tường Lam không trả lời. Trong giấc ngủ gương mặt cô đẹp rạng ngời, nụ cười hạnh phúc như thấp thoáng trên môi. Không dằn lòng được anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô.
Anh tin ngày mai khi thức dậy, dù không có anh bên cạnh, cô vẫn cảm nhận được tình yêu và niềm hạnh phúc vây quanh. Điều kiện của cô anh sẽ thực hiện sau vậy, khi một ngày không xa, anh sẽ đưa cô trở về ngôi nhà yêu dấu ngày xưa, ngôi nhà với đầy ắp những kỷ niệm không thể nào quên đang chờ đón niềm hạnh phúc quay về. Rồi đây, anh sẽ ôm cô vào lòng và hát ru cho cô mỗi ngày và mỗi khi thức dậy người đầu tiên cô nhìn thấy sẽ là... anh thôi. Gia Hưng chợt mỉm cười với ý nghĩ ấy, anh nhẹ nhàng khép cửa phòng lại. Chúc ngủ ngon. Hai người thân yêu nhất của cuộc đời anh.
@by txiuqw4