sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ngựa Ô Yêu Dấu - Chương 14

JAMES HOWARD

Một buổi sáng đầu tháng Chạp, anh John vừa dắt tôi vào ô của tôi sau buổi tập hằng ngày và đang buộc dây cho tôi, còn James từ gian để ngũ cốc mang yến mạch đến, thì ông chủ bước vào. Trông ông có vẻ khá nghiêm trọng, ông cầm trong tay bức thư mở sẵn. John buộc cửa ô chuồng, giơ tay lên mũ chào và đợi lệnh.

- Chào John! - Ông chủ nói - Tôi muốn biết cậu có điều gì phàn nàn về James không?

- Phàn nàn ư, thưa ông? Không ạ.

- Cậu ấy có làm việc chăm chỉ và tôn trọng cậu không?

- Có thưa ông, luôn luôn thế ạ.

- Cậu ấy có coi nhẹ công việc lúc vắng cậu không?

- Chưa bao giờ ạ, thưa ông!

- Vậy thì tốt. Nhưng tôi phải hỏi câu nữa: cậu có lí do gì ngờ lúc cậu mang ngựa ra tập hoặc nhận một bức điện, James bỏ việc để nói chuyện với người quen, hay phóng ngựa đến nơi cậu ấy chẳng có việc gì, để ngựa ở bên ngoài không?

- Không thưa ông, chắc chắn là không, và nếu có người nói James như thế, cháu cũng không tin đâu ạ. Cháu định nói là cháu không tin, trừ khi có người tận mắt nhìn thấy chứng minh điều đó. Cháu nghĩ là có người đang định bôi nhọ tính nết của James, nhưng cháu nói thế này ạ, cháu chưa bao giờ thấy người nào điềm đạm hơn, khéo léo hơn và dễ chịu hơn cậu ấy. Cháu tin lời nói và việc làm của cậu ấy, thưa ông chủ. Cậu ấy dịu dàng và tử tế với ngựa, và cháu thích đức tính của cậu ấy hơn một nửa số các anh chàng khác đội mũ thêu, mặc chế phục mà cháu biết. Bất cứ người nào nói không tốt về James Howard, xin cứ đưa họ đến nhà John Manly. - John nói, và hất đầu quả quyết.

Suốt lúc đó, chủ tôi đứng nghiêm trang và chăm chú. Nhưng lúc John nói xong, nụ cười rộng mở trên mặt ông. Ông trìu mến nhìn James vẫn đứng im lặng bên cửa. Ông nói:

- Này James, để yến mạch xuống và lại đây. Ta rất vui thấy nhận xét của John về tính nết cậu trùng với ta. John là người thận trọng, - ông nói, mỉm một nụ cười kì lạ - nên nghe được cậu ấy nhận xét người khác chẳng dễ gì, nên ta phải làm trò “đánh rắn động cỏ” mới nhanh chóng biết được điều ta muốn, và bây giờ chúng ta vào việc thôi.

Ta nhận được thư của ông anh rể Clifford Williams ở lâu đài Clifford. Ông ấy muốn ta tìm giúp một giám mã trẻ, tin cậy, khoảng hai mươi, hai mốt tuổi, thạo việc. Xà ích của ông ấy đã ở với ông ấy hai mốt năm đang yếu dần, ông ấy muốn có người cùng làm và học nghề để lúc xà ích nghỉ hưu sẽ thế chỗ. Lúc đầu, ông ấy sẽ trả mỗi tuần mười tám silling, một bộ quần áo làm việc trong chuồng, một bộ trang phục lúc đánh xe, một phòng ngủ trong nhà để xe và một chú bé phụ việc. Ông Clifford là một ông chủ tử tế, nếu cậu nhận việc này là khởi đầu tốt đẹp cho cậu đấy. Ta không muốn chia tay với cậu, và nếu cậu đi, ta biết John sẽ mất cánh tay phải.

- Đúng thế ạ, - John nói - nhưng cháu không đời nào lại cản trở cậu ấy.

- Cậu bao nhiêu tuổi, James? - Chủ tôi nói.

- Đến tháng Năm tới là mười chín ạ, thưa ông.

- Thế thì trẻ quá. Cậu nghĩ sao, John?

- Vâng, trẻ quá thưa ông, nhưng cậu ấy là người điềm đạm, khỏe khoắn và được giáo dục cẩn thận. Tuy chưa có nhiều kinh nghiệm về đánh xe, nhưng James nhanh nhẹn và kiên quyết, tinh mắt, lại rất cẩn thận. Cháu tin chắc không con ngựa nào được cậu ấy trông nom lại thiếu thốn này nọ.

- Lời nói của cậu là đảm bảo nhất đấy, John ạ, - ông chủ tôi nói - vì ông Clifford viết thêm trong lời tái bút rằng: “Nếu tôi có được một người do John đào tạo, tôi sẽ thích hơn bất cứ ai khác”. Vậy thì James, đừng phân vân nữa cậu bé, đến giờ ăn hãy nói chuyện với mẹ cậu đi, rồi sau đó cho tôi biết ý cậu.

Vài ngày sau cuộc nói chuyện này, có quyết định dứt khoát là James sẽ đến lâu đài Clifford theo thiện ý của ông chủ. James sẽ học nghề đánh xe trong một tháng hoặc sáu tuần.

Trước đó tôi không hề biết xe ngựa hay ra ngoài như thế. Mỗi khi bà chủ không đi ra ngoài, ông chủ thường tự đánh xe hai bánh. Nhưng bây giờ, bất cứ lúc các cô chủ muốn đi chơi hoặc có khi chỉ là chạy việc vặt, chị Ginger và tôi đều được đóng vào xe để James đánh. Lúc đầu, John còn ngồi trên ghế xà ích với James, chỉ bảo điều này điều nọ, còn sau đó chỉ mình James đánh xe.

Thật tuyệt vời khi đến thứ Bảy, chủ tôi sẽ đi nhiều nơi trong thành phố, và chúng tôi kéo xe qua nhiều đường phố đông đúc. Ông bắt đến ga xe lửa lúc đoàn tàu sắp đến, lúc ấy xe taxi, xe ngựa, xe bò, xe buýt hai tầng đều cố lên cầu cùng một lúc. Lúc chuông đường sắt reo, len được lên cầu cần có ngựa hay và xà ích giỏi vì cầu hẹp, đường đến ga lại ngoặt gấp, rất khó len lên nếu người ta không nhìn cho tinh và cảnh giác.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx