sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ngựa Ô Yêu Dấu - Chương 21

CHIA LY

Tôi đã sống ở cái nơi vui sướng đó ba năm, nhưng nhiều thay đổi buồn bã bao trùm lên chúng tôi. Thi thoảng, chúng tôi lại nghe tin bà chủ ốm. Bác sĩ thường phải đến nhà, còn ông chủ trông nghiêm nghị và lo âu. Rồi chúng tôi biết tin bà chủ phải xa nhà ngay lập tức và đến một đất nước ấm áp khoảng hai hoặc ba năm. Tin tức dội lên đầu mọi người như tiếng rung của hồi chuông báo tử. Ai cũng rầu rĩ, còn ông chủ đích thân thu xếp công việc để rời nước Anh. Chúng tôi nghe được chuyện ấy trong chuồng. Thực ra chẳng còn gì mà nói nữa.

Anh xà ích John làm việc lẳng lặng và buồn bã, còn cậu bé Joe không huýt sáo nữa. Rất nhiều người đến và đi. Chị ngựa Ginger và tôi ngập đầu vì công việc.

Những người ra đi đầu tiên là hai tiểu thư Jessie và Flora cùng cô gia sư. Họ đến chào từ biệt chúng tôi. Họ ôm ghì anh ngựa Merrylegs tội nghiệp như ôm một người bạn thân, và đúng là thế thật. Sau đó, chúng tôi được biết sự sắp xếp cho chúng tôi. Ông chủ bán chị Ginger và tôi cho một người bạn thân của ông là bá tước W. vì ông tin rằng chúng tôi sẽ có một nơi tử tế. Ông tặng anh Merrylegs cho cha xứ, vì cha đang muốn có một con pony cho bà Blomefield, nhưng với điều kiện không bao giờ được bán lại. Khi nào ngựa Merrylegs không làm việc được nữa, họ sẽ bắn anh và đem chôn.

Cậu Joe được thu xếp chăm sóc Merrylegs và giúp việc nhà, vì thế tôi cho là Merrylegs sẽ được sung sướng. Anh John được mấy nơi mời làm việc, nhưng anh nói hẵng gượm, để anh còn xem đã.

Buổi chiều trước khi chúng tôi ra đi, ông chủ vào chuồng để dặn dò và vỗ về mấy con ngựa lần cuối cùng. Hình như ông rất nản lòng. Tôi nhận thấy điều đó qua giọng nói của ông. Tôi tin rằng lũ ngựa chúng tôi có thể nhận biết qua giọng nói nhiều hơn cả con người.

- Cậu đã quyết định làm gì chưa, John? - Ông nói - Tôi thấy cậu chưa nhận bất cứ lời mời nào.

- Không ạ thưa ông, cháu đã quyết định làm một người luyện ngựa non và luyện ngựa mới đúng sở trường của cháu. Nhiều con ngựa non bị đối xử tệ nên dễ hoảng sợ và hỏng, chúng cần vào tay một người thích hợp. Cháu luôn sống hòa thuận với ngựa, và nếu có thể giúp chúng khởi đầu đúng đắn, cháu sẽ cảm thấy làm được một việc tốt lành, ông nghĩ sao ạ, thưa ông?

- Ta chưa nghĩ ra người nào thích hợp cho cậu. - Chủ tôi nói - Cậu hiểu ngựa và trong chừng mực nào đó chúng cũng hiểu cậu, đã đến lúc cậu tự lập nghiệp được rồi. Ta nghĩ cậu có thể làm khá đấy. Nếu ta có thể giúp được cậu bất cứ điều gì, cứ viết thư cho ta. Ta sẽ bảo người đại diện của ta ở London, và để tên cậu lại cho anh ta.

Ông hỏi ý John về tương lai của anh, rồi cảm ơn sự phục vụ lâu dài và trung thành của anh, những lời ấy là quá nhiều với John.

- Xin ông đừng nói nữa, thưa ông, cháu không chịu nổi đâu ạ. Ông và bà chủ quý mến đã cho cháu nhiều thứ, đến mức cháu không bao giờ có thể đền đáp được. Chúng cháu sẽ không bao giờ quên ông bà, cầu Chúa phù hộ cho bà mạnh khỏe trở lại như ngày trước. Chúng ta phải giữ được hi vọng, ông ạ.

Ông chủ chìa tay cho John, nhưng không nói lời nào, rồi cả hai rời khỏi chuồng ngựa.

Cái ngày buồn bã đã đến. Người hầu và hành lí nặng đã chuyển đi từ hôm trước, chỉ còn ông bà chủ và cô hầu ở lại. Chị Ginger và tôi kéo cỗ xe đến cửa tiền sảnh lần cuối cùng. Những người hầu mang nệm, thảm và nhiều thứ khác ra. Lúc mọi thứ sắp xếp xong xuôi, ông chủ bế bà chủ trên tay, đi xuống bậc thềm (tôi đang đứng ngay bên hông nhà nên thấy rõ mọi việc). Ông cẩn thận đặt bà vào xe, trong lúc các gia nhân đứng vòng quanh khóc rưng rức.

- Tạm biệt lần nữa nhé! - Ông nói lúc đã vào xe - Chúng tôi sẽ không quên bất cứ ai đâu. Đi nào, John!

Joe nhảy lên xe, và chúng tôi chậm rãi đi nước kiệu qua khu vườn, qua làng, nhiều người đứng bên cửa nhìn lần cuối và nói: “Chúa phù hộ cho ông bà”.

Lúc đến ga xe lửa, tôi cho là bà chủ ra khỏi xe đến phòng đợi. Tôi nghe thấy tiếng bà dịu dàng:

- Tạm biệt John, Chúa sẽ phù hộ cậu!

Tôi cảm thấy dây cương giật, nhưng anh John không đáp lại, có lẽ anh không thốt nổi nên lời. Ngay lúc Joe đưa hết các thứ ra khỏi xe, John bảo cậu đứng cạnh ngựa trong lúc anh ra sân ga. Tội nghiệp Joe! Cậu đứng sát bên đầu chúng tôi để giấu những giọt nước mắt.

Ngay sau đó, đoàn tàu phụt khói chạy vào ga. Hai hoặc ba phút sau, các cửa toa đóng sầm lại, người gác thổi còi rồi đoàn tàu lăn bánh, để lại đằng sau những đám hơi nước trắng xóa và những con tim nặng trĩu.

Lúc đoàn tàu đã khuất tầm mắt, John trở lại.

- Chúng ta sẽ không bao giờ gặp bà ấy nữa! - Anh nói - Không bao giờ!

Anh cầm dây cương, trèo lên ghế xà ích và cùng cậu bé Joe chầm chậm về nhà. Nhưng lúc này, đấy không còn là nhà chúng tôi nữa.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx