Ngược Ái
Tác giả: Ngạn Thiến
Chương 083: Yêu, cho nên không thèm để ý
Dịch: Quinn
beta mimi
Nguồn: phudungvuongphi.
Hàn Ngữ Phong nhoáng một cái đã thấy thân mình ở trong lòng ngực Tư Mã Tuấn Lỗi, muốn giãy dụa nhưng lại phát hiện bị hắn ôm quá chặt.
Châu nhi sửng sốt khi thấy Tư Mã Tuấn Lỗi ôm nàng, đôi mắt đẹp đầy vẻ đau xót, hắn cư nhiên làm trò này, cư nhiên ôm người khác trước mặt nàng.
Lý Huyền Băng nhìn thấy một màn trước mặt, vẫn chưa tức giận, ôn nhu cười nói ‘Vương gia, ngươi làm cái gì vậy? Chẳng lẽ ngươi đã quên lời nói ngày đó ở thư phòng sao? Ngữ Phong đã muốn là người của ta, ngươi còn không mau buông nàng ra.’
Lời nói tuy không giận dữ, không uy nghiêm nhưng ý tứ lại thập phần sáng tỏ.
‘Vương gia không nói thì ta quên mất, ta còn đang muốn nói cho ngươi biết, chuyện ở Lục Bình uyển ngươi cũng đã thấy rồi, nàng không thể thành Vương phi của ngươi, Vương gia còn không hiểu sao? Ta cũng là nghĩ cho Vương gia, nàng đã là nữ nhân của ta, giờ lại đem nàng trao cho ngươi, không phải là nhục nhã Vương gia sao? Tư Mã Tuấn Lỗi dấu diếm huyền cơ trong lòng, ngực gắt gao ôm lấy Hàn Ngữ Phong tựa hồ tuyên bố nàng là nữ nhân của hắn.
Mọi người đều sửng sốt, Vương gia muốn cưới Hàn Ngữ Phong vậy còn Châu nhi cô nương tính sao?
Châu nhi lảo đảo lui về phía sau hai bước, tay ôm lấy ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không thể tin chuyện trước mắt, hắn… hắn muốn cưới nàng kia, vậy còn mình làm sao bây giờ?
‘Vương gia, đây là thật sao?’ một ngụm máu tươi từ trong miệng Châu nhi phun ra, thân thể loạng choạng, chậm rãi ngã xuống.
‘Châu nhi cô nương.’ Hàn Ngữ Phong thét một tiếng kinh hãi.
‘Châu nhi.’ Tư Mã Tuấn Lỗi phi thân một cái, bế Châu nhi từ trên mặt đất lên, sau đó rống to: ‘Mau truyền ngự y.’
Tiền sảnh hỗn loạn một trận, Tư Mã Tuấn Lỗi ôm Châu nhi trở lại Cư tình uyển.
Chờ đến khi tiền sảnh an tĩnh trở lại thì chỉ còn có Hàn Ngữ Phong và Lý Huyền Băng đứng ở nơi đó.
Nàng nhẹ nhàng tiêu sái đến phía trước hắn, không rõ ngày đó, ở ngoải Lục Bình uyển hắn đã biết những gì? Vì cái gì còn muốn thành thân với nàng?
‘Vương gia ta..’ Lời vừa ra khỏi miệng. Hàn Ngữ Phong đột nhiên phát giác căn bản mình không thể nói ra chuyện này.
‘Ngươi là không phải muốn hỏi ta vì sao phải cầu hôn?’ Lý Huyền Băng giống như đang cười.
Hàn Ngữ Phong ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn, hắn cư nhiên biết trong lòng nàng đang nghĩ gì?
‘Không cần kinh ngạc, ngày đó tại thư phòng, hắn nói ngươi là nữ nhân của hắn, ta bắt đầu hiểu được. Tuy ta có phần khiếp sợ nhưng ta cũng biết ngươi vì cái gì lại cự tuyệt, thì ra vì ngươi là nữ nhân của hắn. Nhưng ta vẫn nguyện ý, bởi vì ta muốn giúp ngươi, ta không biết ngươi và tên Tư Mã có những yêu hận gì, tại sao hắn phải khiêu khích ta như thế. nhưng ta biết trong lòng ngươi nhất định có vô số ủy khuất, bằng không ngươi sẽ không đào tẩu, cũng sẽ không có cơ duyên xảo hợp cứu ta một mạng đúng không?’ Lý Huyền Băng giải thích một phen làm cho Hàn Ngữ Phong càng thêm kinh ngạc.
Nàng lập tức hiểu rõ, hắn là người nào, việc này sao có thể không nhìn ra?
‘Nhưng Ngữ Phong, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi nguyện ý đi cùng ta không? Nếu ngươi nguyện ý, ta nhất định đánh đổi tất cả để mang ngươi theo?’ Lý Huyền Băng ôn nhu nói, hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng, đợi nàng trả lời.
‘Vương gia ngươi đã biết rồi sao có thể nói vậy? Ngươi thật sự không ngại sao?’ Hàn Ngữ Phong nhẹ giọng, không xác định hỏi.
Lý Huyền Băng cười lạnh nhạt, ‘Nếu ta nói không ngại, ngươi sẽ cho là ta đang nói dối. Thật ra lúc ở bên ngoài Lục Bình Uyển ta rất đau lòng cùng mất mát, lần đầu tiên ta động tâm vì một cô gái nhưng người con gái ấy đã trở thành nữ nhân của người khác, lúc đó ta đã muốn buông tay, nhưng ngươi không ngờ đâu, chỉ vì một câu nói của Tuyết nhi mà ta đã khai thông tư tưởng.’
‘Công chúa nàng nói gì?’ Hàn Ngữ Phong trước mắt hiện lên khuôn mặt tươi cười đáng yêu.
‘Tuyết Nhi hỏi ta, hoàng huynh, ngươi yêu Hàn Ngữ Phong đúng không? Nếu huynh chân thành yêu nàng, huynh sẽ không để ý, huynh thử ngẫm lại mà xem, nữ nhân bên cạnh huynh nhiều như vậy, người nào mà không yêu thương huynh, nhưng huynh có thích các nàng không? Cho nên, lần đầu tiên của một nữ nhân thật sự quan trọng vậy sao?’ Lý Huyền Băng nói đến chỗ này tạm dừng một chút.
Hàn Ngữ Phong thấy hắn và công chúa đều không phải người thường, nên ý tưởng cũng không giống thường dân.
‘Ta bị nàng hỏi ngây ngẩn cả người, ta cũng tự hỏi mình là ta có để ý sao? Nhưng bởi vì yêu cho nên ta nguyện ý quên đi tất cả, vậy ngươi có đồng ý theo ta không?’ Lý Huyền Băng nhìn nàng đầy thâm tình.
‘Ta...’ Hàn Ngữ Phong có chút quanh co, hắn đã nói rõ lòng mình thì nàng phải làm thế nào, hiện tại không phải nàng không nguyện ý mà là Tư Mã Tuấn Lỗi không để nàng đi.
‘Ngươi sợ Tư Mã Vương gia không để ngươi đi đúng không? Đừng lo lắng, chỉ cần ngươi muốn, ta nhất định mang ngươi đi.’ Lý Huyền Bân liếc mắt một cái đã nhìn ra nàng đang lo lắng cái gì?
Hắn lại biết, Hàn Ngữ Phong ngẩng đầu lên, nàng cảm tạ hắn đã yêu nàng, nhưng nàng cũng không quá vọng tưởng. Cho dù hắn không ngại, nhưng hắn làm sao có thể ngăn chặn được miệng của người đời, lại nói Tư Mã Tuấn Lỗi sẽ không bỏ qua cho nàng, tại sao lại phải làm cho kẻ vô tội như hắn bị liên lụy.
‘Vương gia, Ngữ Phong thật sự cảm tạ Vương gia đã yêu mến, chỉ có điều, Ngữ Phong không thể đi cùng Vương gia.’
‘Ngươi lại cự tuyệt.’ Lý Huyền Băng sắc mặt lập tức ảm đạm.
‘Vương gia, thực xin lỗi, Ngữ Phong không thể không cự tuyệt, cho dù Vương gia không chê Ngữ Phong, nhưng Ngữ Phong không thể để Vương gia liên lụy. Đúng rồi, ngọc bội này trả lại cho ngươi.’ Hàn Ngữ Phong đột nhiên nhớ tới miếng ngọc bội, lấy ra định trả hắn.
‘Ngữ Phong, không cần vội vàng cự tuyệt. Có lẽ một ngày ngươi đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, lúc đó tới tìm ta, ta nhất định mang ngươi đi.’ Lý Huyền Băng vẫn không nhận lại ngọc bội.
‘Vương gia, mời ngươi thu hồi ngọc bội, nếu Ngữ Phong có một ngày muốn rời đi, nhất định Ngữ Phong sẽ đi tìm ngươi. Vật quý trọng như vậy lại ở nơi này xem ra không thích hợp.’ Nàng một lần nữa đem ngọc bội đưa đến trước mặt hắn.
Lý Huyền Băng cười khổ một chút, thân thủ bất đắc dĩ tiếp nhận ngọc bội, nàng nhất định phải hoàn toàn cự tuyệt hắn như thế sao.
‘Cám ơn Vương gia, Ngữ Phong cáo lui.’ Nàng nhẹ nhàng thi lễ, xoay người rời đi, hướng Cư Tình uyển.
@by txiuqw4