sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 087: Hàn Băng Độc.

Ngược Ái

Tác giả: Ngạn Thiến

Chương 087: Hàn băng độc.

Dịch: Quinn

beta mimi

Nguồn: phudungvuongphi.

Tại Quỷ môn, một cô gái áo xanh mắt ngọc mày ngài, khoảng mười lăm mười sáu tuổi, vẻ mặt lo lắng không ngừng nhìn xung quanh.

‘Phong ca ca sao còn chưa trở về’, hôm nay là ngày trăng tròn, một tháng trước đó, khi hắn bị nàng hạ độc, nàng đã nói cho hắn, hàn băng độc chỉ phát tác vào đêm trăng tròn, cho nên nàng mới tới tặng giải dược cho hắn, ngàn vạn lần hắn đừng gặp chuyện không may. Hai tay cô gái tạo thành hình chữ thập khẽ cầu nguyện.

Cửa phòng nhoáng một cái đã xuất hiện một bóng người, đặc biệt là cặp mắt màu tím kia, hai tròng mắt đã đỏ lên, vội vàng chạy đến đỡ lấy hắn.

‘Phong ca ca, ngươi đi đâu? Sao ta tìm khắp nơi đều không thấy?’ Cô gái quan tâm hỏi, bộ dáng vẻ hối lỗi.

‘Yên tâm, ta không chết được.’ Phong Hồn lạnh lùng đẩy nàng ra, tự mình ngồi xuống, tuyệt không cảm kích. Hắn vẫn nhớ nàng nói hàn băng độc chỉ phát tác vào đêm trăng tròn là lời nói dối.

‘Phong ca ca vì sao ngươi tình nguyện chấp nhận hàn băng độc, cũng không nguyện ý ta, thử hỏi như vậy ta có nên tức giận không? Chỉ cần ngươi chấp nhận ta, ta liền giải độc cho ngươi, nếu không về sau, vừa đến đêm trăng tròn, ngươi sẽ bị độc hành hạ.’ Cô gái vẻ mặt bi thương, biểu tình cũng rất cố chấp.

‘Hỏa Vân Kiều, ngươi nháo nhào như vậy đủ chưa, dù ta phải thừa nhận hàn băng độc cũng sẽ không chấp nhận ngươi.’ Phong Hồn gầm lên giận dữ, chưa từng có ai dám uy hiếp hắn.

Hỏa Vân Kiều khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt nhìn hắn, hắn nhất định phải tuyệt tình như vậy sao? Phong Hồn, ngươi cho là ngươi hơn ta sao, Hỏa Vân kiều ta coi trọng ngươi là xem trọng ngươi rồi, ngươi không biết phân biệt tốt xấu như vậy đừng trách ta, ngươi muốn bị hàn băng độc tra tấn như vậy thì tùy, ta không quản nữa.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đang khóc lóc thê thảm, Phong Hồn có chút động lòng, không phải hắn không thích nàng, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn đã coi nàng là muội muội của hắn rồi.

‘Vân Kiều, ngươi đừng như vậy, ngươi có biết ta chỉ coi ngươi là muội muội…’

‘Không cần, ta không cần làm muội muội của ngươi, ta muốn gả cho ngươi.’ Hỏa Vân Kiều thô lỗ tức giận hô.

‘Tùy ngươi.’ Phong Hồn biết không thể nói lý với nàng, sắc mặt lại lạnh như băng, xoay người đi vào, hắn cần nghỉ ngơi.

Hỏa Vân kiều nhìn theo bóng dáng hắn, vẻ mặt quật cường. Phong Hồn, ngươi sẽ phải suy nghĩ lại, ta cũng nhất định phải gả cho ngươi. Chúng ta thử xem cuối cùng ai sẽ thắng.

Trên đỉnh núi trăng thanh gió mát, một thân tử y, con ngươi đen tản ra hàn quang sắc bén nhìn về đối diện, một thân hắc y mang khăn che mặt màu đen.

‘Vì sao không giết nàng? Vì sao phải thả nàng? Không phải ngươi đòi lại công đạo cho ta sao?’ Hắc y nhân đích đôi mắt đẹp tản ra lửa giận, chất vấn Phong Hồn ở đối diện.

‘Phong Hồn ta, không cần phải đòi công đạo cho kẻ nào, ngươi cũng không có tư cách chất vấn ta?’ Phong Hồn tử mâu lạnh lùng đối với Hắc y nhân đang chất vấn không để ý chút nào.

‘Là ngươi tự mình nói để trả ơn cứu mạng ngươi đáp ứng làm cho ta một việc, vô luận là chuyện gì ngươi cũng sẽ hoàn thành, vậy tại sao giờ lại nuốt lời?’ Hắc y bịt mặt tiếp tục chất vấn.

‘Nuốt lời?’ ‘Phong Hồn ta tuy không phải là danh môn chính phái, nhưng từ trước đến nay di ngôn chín đỉnh, cho nên khi ngươi tìm ta, ta không có nói hai từ đáp ứng.’ Phong Hồn hừ lạnh, nếu không phải vì chuyện này thì hắn đã không quên lời dặn của Hỏa Vân Kiều.

‘Nhưng ngươi không giết nàng mà lại còn để nàng không một vết tích quay trở về thì không phải là nuốt lời sao?’ Hắc y nhân bịt mặt châm chọc nói.

‘Ngươi từng cứu ta một mạng, nàng cũng cứu ta một mạng, cho nên ta không thể giết nàng. Nhưng ta có thể giúp ngươi làm một việc khác.’ Phong Hồn lạnh lùng giải thích nguyên do.

‘Nàng cứu ngươi? Khi nào?’ Hắc y nhân bịt mặt sửng sốt, sự tình sao lại như vậy.

‘Chuyện này ngươi không cần biết, nếu ngươi cần ta làm chuyện gì, thì hãy tìm ta sau.’ Phong Hồn lạnh lùng, nói xong không đợi nàng trả lời, thân thể đã muốn bay ra xa.

Hắc y nhân bịt mặt oán hận dậm chân một cái, bất đắc dĩ xoay người rời đi

Ở suối nước nóng Hàn Ngữ Phong thoải mái dùng nước suối tưới lên da thịt non mịn của mình.

Tư Mã Tuấn Lỗi đứng ở trên cây, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào người con gái trong mây mù lượn lờ. Tại nơi suối nước nóng đầy mây mù này, nàng giống như tiên nữ hạ phàm, vẻ thướt tha, dáng người băng thanh ngọc khiết, mây mù bay lên bám vào những sợ tóc đen của như ngôi sao trên bầu trời đêm. Thân thể không tự chủ được, khẽ có biến hóa.

‘Chết tiệt.’ Tư Mã Tuấn Lỗi khinh mắng một tiếng, tự nhiên lại tìm đến đây.

‘Ai’ Hàn Ngữ Phong cảnh giác lấy tay bảo vệ trước ngực, không biết đã sớm bị người ta xem hết.

‘Nửa canh giờ rồi còn không ra.’ Tư Mã Tuấn Lỗi phi thân một cái, từ trên thân cây xuống bên suối nước nóng.

‘Ngươi..’ Hàn Ngữ Phong kinh hô, thì ra hắn vẫn ở trên cây, vậy chẳng phài là…: ‘Ngươi đê tiện, dám nhìn lén.’

‘Đê tiện, nhìn lén. Bổn vương quang minh chính đại nhìn, bổn vương muốn xem cái dáng người khô quắt kia thì đẹp ở điểm nào.’ Tư Mã Tuấn Lỗi cố ý đánh giá nàng.

‘Ngươi.’ Hàn Ngữ Phong chán nản nhìn hắn, nhìn bộ quần áo ướt bên cạnh, nàng do dự có nên mặc vào hay không, vì không còn bộ nào khác nữa.

Tư Mã Tuấn Lỗi theo ánh mắt của nàng lập tức hiểu, cởi áo choàng, ôm lấy Hàn Ngữ Phong từ trong nước, dùng áo khoác bao quanh thân thể nàng.

‘Trở về.’ Hắn nói xong rồi tự mình đi trước.

Hàn Ngữ Phong lấy tay gắt gao túm lấy áo khoác của hắn rồi đi theo phía sau.

‘Ôi.’ Hàn Ngữ Phong thét một tiếng kinh hãi, áo của hắn quá lớn lại quá dài, bất ngờ dẫm vào vạt áo, thân hình không tự chủ được ngã về phía trước. ngã về phía sau lưng hắn.

‘Phiền toái.’ Tư Mã Tuấn Lỗi con ngươi đen đảo qua, thân thủ lại ôm lấy nàng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx