Ngược Ái
Tác giả: Ngạn Thiến
Chương 089: Đồng thời mất tích
Dịch: Quinn
beta mimi
Nguồn: phudungvuongphi.
Trong đại sảnh của Vương phủ.
Thúy Hà cùng Tiểu Vân bất an đứng ở nơi đó, không biết hôm nay Vương gia cho tìm các nàng đến có chuyện gì không?
Tư Mã Tuấn Lỗi ánh mắt lạnh nhìn các nàng, tuy rằng đối với các nàng không có tình yêu nhưng dù sao cũng từng là nữ nhân của mình, hắn cũng không muốn bạc đãi các nàng.
“Đem đến đây!” một mệnh lệnh vang lên, người quản gia bên cạnh hắn tiến tới, hai tay dâng lên một tập ngân phiếu.
“Thúy Hà, Tiểu Vân ngân phiếu này ta cho các ngươi, về sau các ngươi dùng nó để tự lo cho bản thân mình, các ngươi có thể tự do, lập gia đình cũng tốt, một người sống cũng tốt, số bạc này cũng đủ cho các ngươi sống thoải mái nửa đời sau.” Tư Mã Tuấn Lỗi tự mình đem ngân phiếu trao vào tay các nàng.
Thúy Hà cùng Tiểu Vân cầm ngân phiếu trên tay mà cả kinh, giọng nói trở nên run rẩy: “Vương gia, người làm vậy là có ý gì?”
“Bổn vương ý tứ đã rõ ràng, từ nay về sau các ngươi được tự do, không còn là tiểu thiếp của bổn vương nữa.” Giọng nói của Tư Mã Tuấn Lỗi có chút lạnh như băng, hắn chán ghét nhất là nữ nhân không biết phân biệt tốt xấu.
“Vương gia, thiếp thân rốt cuộc đã làm sai chuyện gì? Tại sao Vương gia đuổi chúng ta ra khỏi vương phủ.” Thúy Hà cùng Tiểu Vân đột nhiên cùng nhau quỳ xuống, nước mắt ở trong mắt từng đợt từng đợt tuôn ra, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, các nàng không rõ mình đã làm sai chuyện gì?
“Các ngươi không có làm sai, là bổn vương cho các ngươi được tự do, các ngươi hãy thu thập hành trang, ngày mai rời khỏi vương phủ.” Tư Mã Tuấn Lỗi có chút không kiên nhẫn khi nhìn thấy các nàng khóc sướt mướt, nước mắt các nàng làm cho hắn cảm thấy phiền chán, trước mắt đều hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn, quật cường của Hàn Ngữ Phong.
“Vương gia, thiếp thân van cầu ngươi, thỉnh Vương gia xem xét lại, nể tình chúng ta đã tận tâm hầu hạ Vương gia, xin người không cần đuổi chúng ta đi khỏi vương phủ, nếu người đuổi chúng ta, chúng ta còn có thể đi đâu?” Thúy Hà cùng Tiểu Vân cùng nhau quỳ xuống giữ chặt góc áo hắn, đau khổ cầu xin hắn, nếu bị Vương gia đuổi ra vương phủ các nàng làm sao sống.
“Quản gia.” Tư Mã Tuấn Lỗi chán ghét, nhìn bọn họ liếc mắt một cái, các nàng càng quy lụy thì càng làm cho hắn thêm khinh thường các nàng
“Dạ, Vương gia!” Quản gia lập tức hiểu, vẫy tay gọi hai tên gia đinh đến, lôi Thúy Hà cùng Tiểu Vân ra.
Tư Mã Tuấn Lỗi đầu cũng không quay lại, nhanh chóng tiêu sái đi ra ngoài
Thúy Hà cùng Tiểu Vân nhìn thấy hắn tuyệt tình như vậy, càng khóc thảm thiết hơn nữa, tại sao các nàng ngày thường đều tìm mọi cách cẩn thận hầu hạ hắn, để cuối cùng đổi lấy kết cục như vậy.
“Ai…..Đừng khóc……. Vương gia không phải cho các ngươi ngân lượng nhiều như vậy sao? Về sau tìm một người tốt để thành thân, tạo lập gia đình.” Quản gia thở dài khuyên giải.
“Quản gia, Vương gia vì cái gì đột nhiên lại đuổi chúng ta đi? Tiểu Vân lau nước mắt hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình.
“Chuyện này…….”. Quản gia có chút do dự không biết mình có nên nói ra hay không?
“Quản gia, ngươi hãy nói cho chúng ta biết đi, để cho chúng ta đi cũng hiểu được vì sao phải đi?” Tiểu Vân nói xong, xuất ra ngân phiếu nhét vào tay quản gia.
“Vương gia muốn lập Vương phi, còn về việc Vương gia muốn lập Châu nhi hay là Hàn Ngữ Phong thì kẻ làm hạ nhân như chúng ta cũng không được biết, bất quá ta có một câu muốn khuyên các ngươi, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tốt xấu gì Vương gia cũng không bạc đãi các ngươi.” Quản gia nhìn vào tờ ngân phiếu nói, hắn đúng là ba phải, đường nào cũng nói được.
“Nhưng mà quản gia, Vương gia muốn lập Vương phi chúng ta đều biết, chúng ta cũng không phản đối, vậy thì tại sao lại đuổi chúng ta đi?” Tiểu Vân vẫn là không rõ, thân phận nàng cùng Thúy Hà không uy hiếp được đến Vương phi.
“Chuyện này ta cũng không biết.” Quản gia lắc đầu.
“Tiểu Vân tỷ, hãy quên đi, Vương gia đã quyết định rồi, ngươi cũng biết rõ tính tình của Vương gia mà, chúng ta đi thôi, rời bỏ nơi này, chúng ta đi tìm một cuộc sống mới.” Thúy Hà ngược lại bình thản, lấy tay lay lay Tiểu Vân.
‘Thúy Hà ngươi cam tâm sao? Nhưng ta còn không cam tâm. Châu nhi là cái gì? Nàng chẳng qua cũng chỉ là muội muội của Mai nhi, Vương gia luôn luôn sủng ái nàng. Hàn Ngữ Phong là cái gì? Vương gia hận nàng vì cái gì lại muốn cưới nàng? Chúng ta bình thường ngoan ngoãn phục tùng luôn e sợ làm cho Vương gia mất hứng, mỗi ngày thật cẩn thận hầu hạ hắn, nhưng kết quả thì sao? Thính Vũ bị chết thảm trong tay hắn, hiện tại Vương gia lại vô duyên vô cớ từ bỏ chúng ta.” Tiểu vân vẻ mặt tức giận bất bình.
“Cam tâm thì sao? Không câm tâm thì sao? Chuyện này không phải chúng ta có thể quyết định được, không phải sao? Tiểu Vân tỷ, chúng ta đi đi, đi tìm cuộc sống của chúng ta, trở về thu thập đồ đạc đi.” Thúy hà kéo tay Tiểu Vân, nàng cũng hận, nàng cũng oán,nhưng mà vẫn phải đối mặt với sự thật.
“Đúng rồi, Tiểu Vân phu nhân, Thúy Hà phu nhân hãy vui vẻ rời khỏi nơi này không phải tốt hơn sao?” Quản gia ở một bên cũng tiếp lời an ủi.
“Đi thôi, Tiểu Vân tỷ.” Thúy Hà nhìn thấy nàng không nói lời nào, liền kéo nàng đi ra đại sảnh.
Ban đêm, bên ngoài Lục Bình uyển có một bóng đen lặng lẽ tiêu sái tiến tời bên cửa sổ, trên tay cầm một ống trúc, từ bên ngoài thổi một đám khí vào phòng Hàn Ngữ Phong.
Trong lúc ngủ mơ Hàn Ngữ Phong không thoải mái nhíu mi một chút, sau đó hôn mê bất tỉnh
Ban đêm, bên ngoài Cư Tình uyển cũng có một cái bong đen lặng lẽ tiêu sái tiến tới bên cửa sổ trên tay cầm một ống trúc, từ bên ngoài thổi một đám khí vào phòng của Châu nhi.
Châu nhi Vẫn chưa ngủ say, chỉ cảm thấy đầu một trận mê muội, sau đó thì cái gì cũng không biết nữa.
Sáng sớm Tư Mã Tuấn Lỗi vừa mới rời giường, chuẩn bị đi vào triều.
Một tiểu nha hoàn vội vã chạy đến bên ngoài cửa phòng lo lắng bẩm báo: “Vương gia, không thấy Châu nhi cô nương.”
“Cái gì? Không thấy Châu nhi.” Tư Mã Tuấn Lỗi tâm cả kinh vội vàng mở cửa nói: “Sao lại như vậy?”
Tiểu nha hoàn bị đọa đến toàn thân run rẩy nói: “Sáng sớm nô tỳ đi hầu hạ Châu nhi cô nương thì đã không thấy nàng, nô tỳ tìm khiếp khắp xung quanh nhưng vẫn không tìm thấy nên mới vội vã đến bẩm báo Vương gia.”
“Vương gia, không xong rồi!” Lúc này, Xuân Vũ vẻ mặt lo lắng cũng chạy tới.
“Có chuyện gì mà kích động như vậy? Tư Mã Tuấn Lỗi sắc mặt bình thản..
“Vương gia, sáng sớm nô tỳ thấy Cảnh nhi ngồi khóc, hỏi ra mới biết Hàn cô nương không thấy đâu cả, nô tỳ cẩn thận tìm kiếm chung quanh đều không có phát hiện ra nàng.” Xuân Vũ vội vàng hồi bẩm.
“Cái gì? Hàn Ngữ Phong cũng không thấy? Tư Mã Tuấn Lỗi kinh hãi.
@by txiuqw4