sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 107: Khiêu Khích

Ngược Ái

Tác giả: Ngạn Thiến

Chương 107: Khiêu khích

Dịch: Quinn

beta mimi

Nguồn: phudungvuongphi.

Hàn Ngữ Phong nhìn Tư Mã Tuấn Lỗi nói: “Vương gia, ngươi sở dĩ hận ta như vậy có phải vì phụ thân ta phái người hạ độc hại chết Mai nhi phu nhân?

“Phải.” Tư Mã Tuấn Lỗi gật đầu, chính vì nguyên nhân này, nếu không sao hắn có thể tra tấn nhục nhã nàng như vậy.

“Vậy Vương gia có bao giờ nghĩ tới chưa? Vì sao Châu nhi lại không hận ta? Còn ba phiên bốn lượt thay ta cầu ngươi nương tình, đó không phải là kỳ lạ hay sao? Ta nghĩ mãi cũng không rõ? Ta từng tưởng nàng tâm địa thiện lương, không đành lòng để ngươi đối với ta như vậy, nhưng nếu Yêu Liên thật sự là nàng giết, thì sao nàng có thể bỏ qua cho ta?” Hàn Ngữ Phong đem mọi nghi hoặc trong lòng mình nói ra.

Tư Mã Tuấn Lỗi trầm mặc một chút: “Bổn vương cũng từng hỏi qua Châu nhi vấn đề này, nhưng Châu nhi nói ngươi là người vô tội, oan oan tương báo đến khi nào. Đây là giải thích của nàng, bổn vương thấy Châu nhi thiện lương, nàng nói vậy cũng có lý, không phải sao?

“Vì thế nên ra rất cảm kích nàng ấy, chỉ là hiện tại, sự tình càng ngày càng quỷ dị, ta cũng không muốn nghĩ là Châu nhi. Nhưng Vương gia, ngươi có thấy nàng quá mức hoàn mỹ, không có một tia khuyết điểm?” Nàng hiện tại càng ngày càng nhận ra Châu nhi quá mức hoàn mỹ, không thể không nghi ngờ.

Tư Mã Tuấn Lỗi con ngươi đen bán mị: “Châu nhi trừ bỏ thân thể không tốt, mặt khác không thể phủ nhận hạ nhân ở đây đều thích nàng.” Hắn cũng không phải không nghi ngờ Châu nhi, nhưng không có chứng cớ, hắn càng không muốn nghĩ Châu nhi đã làm việc này. Hắn tình nguyện tin tưởng Châu nhi, mong nàng đơn thuần chỉ là người thiện lương.

“Việc này, bổn vương sẽ điều tra rõ, bất quá không có chứng cớ rõ ràng, bổn vương vẫn tin Châu nhi trong sạch.”

“Ha hả.” Nghe hắn nói như vậy, Hàn Ngữ Phong cười khẽ một chút, hắn cũng biết là phải có chứng cớ cơ đấy.

“Ngươi cười cái gì? Bổn vương nói buồn cười lắm hay sao”? Tư Mã Tuấn Lỗi trừng mắt liếc nàng một cái.

“Ta không thể cười sao? Vương gia, cười chẳng phải là điều tốt? Thì ra, Vương gia cũng biết đến hai chữ chứng cớ này.” Nghĩ đến trước kia, hắn không phân biệt tốt xấu, nhớ đến oan ức của mình, Hàn Ngữ Phong thanh âm có chút lạnh như băng.

“Ngươi...” Tư Mã Tuấn Lỗi bị nàng cho một câu như vậy thì nói không nên lời, nữ nhân này ngày càng làm càn, luôn khơi mào lửa giận của hắn. Như vậy sớm hay muộn hắn cũng không thể nhịn nổi được nữa.

“Không phải sao? Ngươi trước kia khi nói đến oan uổng của ta có cần đến chứng cớ?” Hàn Ngữ Phong mắt lạnh nhìn hắn, chuyện cũ như mới vừa trước mắt.

“Ngươi...” Tư Mã Tuấn Lỗi lại bị nàng trách móc, nói không ra lời, con ngươi đen tích tụ nộ khí.

Đang lúc giằng co, ở cửa thanh âm của Xuân Vũ truyền đến.

“Vương gia, Lý Vương gia đến.”

“Không gặp.” Tư Mã Tuấn Lỗi đang trong lúc tức giận, bất nhẫn quát lớn.

“Việc này…” Xuân Vũ thì thào đứng bên ngoài, sắc mặt khó khăn.

“Ngươi còn có chuyện gì?” Tư Mã Tuấn Lỗi sắc mặt không khỏi hờn giận.

“Lý Vương gia không phải muốn gặp Vương gia, hắn muốn gặp Hàn cô nương.” Xuân vũ nhỏ giọng hồi bẩm.

“Gặp ta?” Hàn Ngữ Phong nhìn thấy Xuân Vũ gật đầu.

“Lý Huyền Băng chết tiệt.” Tư Mã Tuấn Lỗi thấp giọng mắng, hắn tất nhiên biết mục đích của Lý Huyền Băng, đến vương phủ chỉ để gặp Hàn Ngữ Phong, hoàn toàn không để hắn trong mắt.

Lúc này Lý Huyền Băng đã muốn đi vào Lục Bình uyển, nhìn thấy Tư Mã Tuấn Lỗi cũng không có cảm giác ngoài ý muốn.

“Vương gia.” Lý Huyền Băng trước mặt mỉm cười.

“Lý Huyền Băng ngươi lại đến đây làm gì?” Tư Mã Tuấn Lỗi ngữ khí không thể thân thiện nổi, hàm chứa địch ý.

“Ha hả, ta nghĩ Vương gia lầm rồi, ta đến thăm Ngữ Phong.” Lý Huyền Băng cười khẽ.

“Ngữ Phong, nghe nói Cảnh nhi trúng độc, ta đến xem thương thế của hắn đã tốt chưa?” Hắn trực tiếp bỏ qua Tư Mã Tuấn Lỗi, ôn nhu nhìn nàng.

“Cám ơn ngươi, Lý Vương gia. Cảnh nhi không có việc gì, vết thương của ta cũng tốt.” Hàn Ngữ Phong nói.

“Vậy là tốt rồi, cái này thay ta đưa cho Cảnh nhi.” Lý Huyền Băng đột nhiên xuất ra một cái trống nhỏ.

“Đây là cái gì?” Hàn Ngữ Phong tò mò hỏi.

“Ngữ Phong ngươi đặt cái này ở mặt trên.” Lý Huyền Băng lại xuất ra một cái gậy nhỏ, đặt ở mặt trên, hình nhân lập tức quay tít, thật không khác gì tạp kỹ.

“Cám ơn ngươi, ngươi tìm được nó ở đâu vậy, Cảnh Nhân rất định sẽ rất thích.” Hàn Ngữ Phong kinh hỉ nói.

“Cái này các tiểu hài tử đều rất thích, ta nghĩ Cảnh nhi cũng vậy nên đã làm cho hắn một cái.” Lý Huyền Băng giải thích.

Hàn Ngữ Phong sửng sốt, nhìn hắn hỏi: “Tự ngươi làm?”

“Ân, ta tự làm.” Lý Huyền Băng gật đầu.

“Cám ơn!” Hàn Ngữ Phong có chút cảm động, hắn lại tự tay làm ra vật này, trừ bỏ cảm ơn thì không có cách biểu đạt nào khác tình cảm của nàng lúc này.

Tư Mã Tuấn Lỗi đứng ở một bên, thấy nàng không coi ai ra gì, nói chuyện với nhau hoàn toàn bỏ qua hắn, lại nhìn thấy tên kia một hai Ngữ Phong thân thiết, con ngươi đen ngoan độc, giận dữ hét.

“Lý Huyền Băng, ngươi nói xong rồi thì có thể ra về.”

“Vương gia, sao ngươi còn ở đây? Nếu ngươi có việc thì có thể đi, còn ta đi thăm Cảnh nhi đã.” Lý Huyền Băng tuyệt không để tâm đến lửa giận trong mắt hắn. Tựa hồ cố ý khiêu khích.

“Lý Huyền Băng, ngươi đừng quên đây là vương phủ của bổn vương.” Tư Mã Tuấn Lỗi trừng mắt nhìn hắn.

“Nga, Vương gia không đề cập tới, thì ta cũng quên mất.” Lý Huyền Băng cố ý chọc giận hắn.

“Xì.” Hàn Ngữ Phong thấy Tư Mã Tuấn Lỗi bộ dáng tức tối, nhịn không được cười ra tiếng, ánh mắt tán dương Lý Huyền Băng, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn mang bộ dạng này.

“Hàn Ngữ Phong.” Tư Mã Tuấn Lỗi rống giận, nữ nhân chết tiệt này dám cười sao.

Hàn Ngữ Phong liếc hắn một cái, cười mà hắn cũng quản luôn a.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx