Ngược Ái
Tác giả: Ngạn Thiến
Phiên ngoại 1: Phong Hồn vs Hỏa Vân Kiều
Phiên ngoại 1.13: Phiên ngoại Phong Hồn: Mỹ nhân như thế
Edit: hokhok
Beta: Q vs H
Nguồn: phudungvuongphi.
Phong Hồn âm thầm hít thật sâu mới dịu dàng nhìn nàng nói: “Vân Kiều đem thuốc giải đưa cho nàng, ở trong lòng ta ngươi tốt hơn nàng gấp một vạn lần.” Cảm thấy không được tự nhiên, nói xong hắn vội vàng đem ánh mắt hướng qua nơi khác, sắc mặt có chút xấu hổ.
“Chàng nói cái gì?” Hỏa Vân Kiều giật mình hướng hắn nhìn, trong lòng chấn động mừng như điên, Phong ca ca nói mình so tốt hơn nàng gấp một vạn lần, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên.
Trầm Mộ Thần ở một bên quay người mắt trợn trắng, nữ nhi đúng là không chịu nổi ba câu nịnh nọt? Hiện tại chẳng qua chỉ là một câu nói mà đã làm cho vẻ mặt của nàng tươi như hoa.
“Đưa nàng thuốc giải, sau khi vết thương lành ta sẽ phái người đưa nàng rời đi.” Phong Hồn nhân cơ hội còn nói thêm một câu.
“Được!” Hỏa Vân Kiều trả lời thực thoải mái từ trong người lấy ra một viên thuốc nhét vào trong miệng nàng.
“A.” Sau khi hôn mê Ngọc Oánh chậm rãi mở to mắt, nàng cúi đầu thấy trước mắt là Hỏa Vân Kiều, cúi đầu nhìn lại bản thân thì thấy chính mình vô cùng thê thảm, hai tay chắp lại, lập tức hô to một tiếng: “… Tiểu thư, van xin ngươi tha cho ta.”
“Ta đã cho ngươi uống thuốc giải, cái này cho ngươi, mỗi ngày dùng nó pha vào trong nước, tắm rửa ba lần, không được ra ngoài trong vòng bảy ngày, sau đó sẽ trở lại như ban đầu.” Hỏa Vân Kiều nói xong sau đó lại đưa cho nàng một bình sứ lớn.
Hỏa Vân Kiều theo bản năng cầm lấy bình sứ, đột nhiên tỉnh ngộ lại, cảm động đến rơi nước mắt nói: “Cám ơn tiểu thư, cám ơn tiểu thư.”
“Người đâu.” Phong Hồn trông thấy Ngọc Oánh một thân thối rữa hướng về phía ngoài cửa gọi người đến.
“Môn chủ có việc gì phân phó?” Một nha hoàn đi đến cung kính nói.
“Dìu cô nương đi nghỉ ngơi, hầu hạ thật tốt.” Phong Hồn lạnh giọng phân phó.
“Dạ.” Nha hoàn mới được phân phó vội vàng đi đến bên Ngọc Oánh, nhìn thấy bộ dạng của nàng trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, nhưng rất nhanh liền che dấu đi, tiến đến nâng nàng dậy: “Cô nương đi thôi.”
“Ngọc Oánh cám ơn công tử, cám ơn tiểu thư.” Nàng lúc này mới phát hiện Phong Hồn hiển nhiên lại ở nơi này, trong lòng nhanh chóng hiện lên một tia nghi hoặc, chẳng lẽ nơi này là Quỷ môn, nàng thật sự đã vào được quỷ môn?
Ngọc Oánh được nha hoàn giúp đỡ đi ra bên ngoài, Trầm Mộ Thần cũng chắp tay nói: “ Môn chủ ta cũng đi ra ngoài”. Nói xong liền đi ra ngoài.
Thấy trong phòng đã không còn người ngoài, Hỏa Vân Kiều lập tức ôm lấy cánh tay hắn, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, trong mắt đều mang ý cười nói: “ Phong ca ca, thì ra ta ở lòng chàng tốt như vậy sao?”
Trên mặt Phong Hồn đỏ ửng, hiện lên một chút không tự nhiên, hắn hiện tại cũng không dám tin rằng hắn thật sự đã nói ra khỏi miệng, lại càng không dám tin rằng nàng có thể không đợi hắn lặp lại lần thứ hai liền đưa ra thuốc giải, nguyên nhân là vì cái gì?
Nhìn thấy biểu hiện của hắn như thẹn thùng, trong lòng Hỏa Vân Kiều càng thêm khẳng định lời hắn nói là thật, chạy nhanh đến hôn nhẹ môi hắn một cái: “Phong ca ca, ta đi làm điểm tâm cho chàng.” Vừa dứt lời người cũng bay ra ngoài cửa.
Phong Hồn nhìn thấy bóng dáng nàng vui mừng, trên môi còn lưu lại hơi ấm, hắn chợt không biết hắn làm như vậy có đúng hay không?
Ngọc Oánh được nha hoàn dìu đến một gian phòng khách thật sạch sẽ.
“Cô nương cứ nghỉ ngơi một chút, nếu có gì cần sai bảo gọi ta một tiếng, ta gọi là Thu Nhi.” Trên mặt của tiểu nha hoàn không có một chút biểu tình nào, nói xong liền muốn rời đi.
“Chờ một chút Thu nhi, ta có thể phiền ngươi giúp ta chuẩn bị nước tắm được không?” Ngọc Oánh đột nhiên nhớ tới lời của Hỏa Vân Kiều, liền gọi nàng lại.
“Được! Cô nương chờ một lát, ta lập tức mang nước tới ngay.” Thu nhi đáp lời rồi xoay người đi ra ngoài.
Nước tắm nhanh chóng được chuẩn bị tốt, Thu nhi đi đến bên người nàng nói: “Cô nương, Thu nhi giúp người cởi đồ.”
“Không cần Thu nhi, ngươi đi ra ngoài, ta tự mình làm là được rồi.” Ngọc Oánh nhanh chóng túm lại quần áo, bộ dáng hiện tại của nàng chính nàng nhìn còn cảm thấy ghê tởm, nói gì đến người khác.
“Được! Cô nương tắm xong có thể gọi ta.” Thu nhi nói xong lui ra ngoài.
Ngọc Oánh chậm rãi cởi quần áo ra nhìn thấy chính mình cả người không có chỗ nào hoàn hảo, trong lòng tức tối, đột nhiên đôi bàn tay trắng như phấn gắt gao nắm chặt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phong Hồn, Hỏa Vân Kiều các ngươi nhất định sẽ trả giá.”
Bảy ngày rất nhanh qua đi, Ngọc Oánh đứng ở trong phòng một bước cũng không có ra ngoài.
Phong Hồn vẫn tập trung lo lắng cho chuyện của Quỷ môn, tâm trạng của Hỏa Vân Kiều mỗi ngày đều vui vẻ, dường như quên mất sự tồn tại của Ngọc Oánh.
Trong phòng, Ngọc Oánh đứng ở trước gương đồng nhìn thấy chính mình rực rỡ hẳn lên, so với trước kia da dẻ càng thêm non mịn, nàng mỉm cười hài lòng, vừa thoát chết bỗng dưng lại biến thành một đại mỹ nhân, trong đầu thầm nghĩ đã đến lúc nàng nên bắt đầu hành động
Mới vừa đi ra khỏi cửa phòng liền nhìn thấy Trầm Mộ Thần đang đi tới trước mặt liền vội vàng hạ thấp người hướng nói: “Ngọc Oánh cám ơn Trầm đại ca đã có ơn cứu mạng.” (Ở trong Quỷ môn này trong bảy ngày nàng đã hỏi qua Thu nhi, hắn là ai?)
Nhìn thấy mỹ nhân trước mắt, cho dù là giơ tay hay nhấc chân đều toát ra một loại phong tình kiều diễm làm cho người ta lóa mắt, Trầm Mộ Thần đầu tiên là ánh mắt sáng ngời sau đó mới nghi hoặc hỏi: “Xin hỏi cô nương, ngươi là…?” Hắn cũng không nhớ rõ mình đã gặp nàng.
“Trầm đại ca, ta chính là Mẫu Đơn của Hoa mãn lâu.” Ngọc Oánh nhợt nhạt cười, như vậy hẳn là hắn đã nhớ ra rồi.
“Ngươi là Mẫu Đơn.” Trầm Mộ Thần lúc này mới nhớ ra, không khỏi kinh hãi kêu lên: “Quả nhiên là quốc sắc thiên hương.”
“Trầm đại ca quá khen.” Ngọc Oánh hiện lên một tia ngượng ngùng sau đó nói: “Trầm đại ca có thể gọi ta là Ngọc Oánh, ta đã rời khỏi Hoa mãn lâu, tên của ta vốn gọi là Ngọc Oánh.”
“Được! Ngọc Oánh cô nương vết thương của ngươi đã khỏi chưa?” Trầm Mộ Thần gật đầu, rời khỏi chốn phong trần đó, ai còn nguyện ý dùng nghệ danh nữa.
“Vâng! Tốt lắm, ta muốn đi gặp công tử, không biết Trầm đại ca có thể giúp ta dẫn đường không?” Ngọc Oánh nhẹ gật đầu, giọng nói mềm nhẹ hỏi.
“Đương nhiên có thể, Ngọc Oánh cô nương xin mời.” Trần Mộ Thần làm động tác mời.
“Cám ơn ngươi Trầm đại ca.”
Trầm Mộ Thần đi ở bên cạnh nàng, trong lòng thầm cảm thán, mỹ nhân như vậy cho dù có là nữ nhân của môn chủ thì môn chủ cũng thật là có diễm phúc.
@by txiuqw4