sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

247

Ngược Ái

Tác giả: Ngạn Thiến

Phiên ngoại 1: Phong Hồn vs Hỏa Vân Kiều

Phiên ngoại 1.20: Phiên ngoại Phong Hồn: Môn chủ phu nhân

Edit: hokhok

Beta: Q vs H

Nguồn: phudungvuongphi.

Hỏa Vân Kiều trong tay bưng một ly trà, đương nhiên trong trà này nàng có bỏ thêm một ít dược liệu của nàng, hạ quyết tâm lâu lắm mới dám đem dược bỏ vào bên trong, khẩn trương đi đến ngoài cửa phòng Phong Hồn, hít thật sâu gõ cửa nói:

“Phong ca ca, ta có thể vào không?”

Trong phòng Phong Hồn sửng sốt, nghĩ đến ban ngày trong lúc vô ý hắn làm cho nàng xấu hổ cũng có chút áy náy, dù sao nàng cũng là nữ nhi, cất giọng nói:

“Vân Kiều vào đi.”

Hỏa Vân Kiều đẩy cửa ra rồi đi vào, vẫn có chút chột dạ cúi đầu nói:

“Phong ca ca, uống trà do chính ta pha đi.” Hoàn hảo, giọng nói không có phát run.

“Được.” Phong Hồn nhận chén trà trong tay nàng, nhìn thoáng qua nàng, trực giác mách bảo hắn trong trà này có vấn đề, chẳng lẽ nàng tức giận nghĩ muốn trả thù hắn một chút, nhưng hắn biết nàng sẽ không hại hắn nên một hơi uống hết sạch.

Tim Hỏa Vân Kiều đập thình thịch, cái này so với hạ độc hắn còn khó hơn, hắn có thể nhìn ra sự khác thường của nàng hay không, trong lòng lo lắng không yên, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

“Trà thơm lắm.” Phong Hồn đem chén trà đặt ở một bên trên bàn.

Hỏa Vân Kiều đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn nói:

“Chàng uống sao?”

“Sao lại hét lên? Không phải ngươi cố ý mang cho ta uống sao?” Phong Hồn đem hai chữ ‘cố ý’ nhấn mạnh, chính là hắn nằm mơ cũng không nghĩ mình bị hạ xuân dược.

“Phong ca ca, chàng….” Hỏa Vân Kiều vừa định hỏi hắn có cảm giác gì không nhưng lập tức ngậm miệng lại.

“Ngươi muốn nói cái gì?” Phong Hồn vừa dứt lời liền cảm giác thấy bản thân có điểm lạ, như có một luồng nhiệt đang lưu chuyển trong thân thể mình, hạ thể từ từ phát sinh biến hóa, luồng nhiệt kia càng ngày càng trở nên mãnh liệt.

Hỏa Vân Kiều nhìn thấy sắc mặt hắn đột nhiên biến thành đỏ ửng, tâm lo lắng chẳng lẽ dược phát huy tác dụng, như thế nào có thể nhanh như vậy? Độc dược nàng hay dùng nhưng xuân dược hôm nay vẫn là lần đầu tiên nàng dùng.

“Hỏa Vân Kiều, ngươi dám cho ta dùng xuân dược.” Phong Hồn trong mắt hừng hực lửa giận, thân thể cố nén xúc động, trên đầu trên người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng những quấy nhiễu trong cơ thể không ngừng chống phá lý trí hắn, Hỏa Vân Kiều trước mắt càng thêm quyến rũ động lòng người.

“Phong ca ca, chàng thế nào rồi?” Hỏa Vân Kiều có chút sợ hãi, ánh mắt của hắn thật sự làm cho người ta sợ hãi, nàng có phải đã dùng quá liều lượng hay không?

Cuối cùng ham muốn cũng phá tan lý trí hắn, hắn thầm nghĩ phóng thích chính mình, thô bạo kéo nàng điên cuồng xâm chiếm môi nàng, giống như bão táp hạ xuống…

Chỉ có âm thanh quần áo bị xé rách lên tiếng trả lời, rất nhanh quần áo đã bị xé tan thành từng mảnh nhỏ, ôm lấy nàng bước đi.

“Phong ca ca.” Hỏa Vân Kiều hoảng sợ nhìn hắn, giờ phút này hắn giống như một dã thú, dường như trong nháy mắt có thể đem nàng ăn sống.

Phong Hồn đã hoàn toàn mất hết lý trí, hắn thầm nghĩ phải phóng thích thân thể chính mình, không có thương tiếc cùng yêu thương trực tiếp tiến nhập vào thân thể khô khốc của nàng.

Hỏa Vân Kiều phát ra một tiếng la tê tâm liệt phế, nước mắt trong suốt theo khóe mắt chảy xuống, đau quá nhưng người ở bên trên vẫn ra sức chuyển động, từ đầu đến cuối đều không để ý đến cảm nhận của nàng.

Bão táp phong ba giằng co tàn phá suốt gần một đêm mới dần dần lắng xuống.

Sáng sớm, ánh nắng mặt trời chiếu vào phòng, Phong Hồn cố sức mở to mắt, đột nhiên nhớ tới chuyện tình ngày hôm qua vội vàng đứng dậy, liền nhìn thấy Hỏa Vân Kiều nằm ở bên cạnh mình loang lổ vết máu, trên mặt đất đều là mảnh vụn quần áo. Nhìn lại chính mình hắn biết sự việc đã xảy ra không thể nào cứu vãn, nhìn nàng đang ngủ say, trong mắt hắn bừng bừng lửa giận, nàng cư nhiên nghĩ ra cái biện pháp như vậy làm cho hắn thỏa hiệp, hắn hiện tại không thể không thỏa hiệp mặc kệ thế nào? Nàng đã là nữ nhân của hắn, hắn cũng phải chịu trách nhiệm, đứng dậy mặc quần áo rồi đi ra ngoài.

Hỏa Vân Kiều chậm dãi mở to mắt, nàng mệt mỏi quá, thân thể cũng thật đau đớn, giật mình nhìn về một bên thấy vị trí bên người trống trơn, vẻ mặt trở nên ảm đạm, nước mắt trong suốt chảy ra, mặc dù có quan hệ thân mật hắn vẫn không cần nàng.

“Hỏa cô nương, ngươi tỉnh rồi, ta giúp người chuẩn bị nước tắm rửa.” Thu Nhi đi vào nhìn thấy cảnh sắc trước mắt không khỏi sửng sốt, lập tức hiểu được vì sao môn chủ phái nàng đến hầu hạ cô nương.

“Ừ.” Hỏa Vân Kiều sắc mặt đỏ bừng cuống quít gật đầu.

Rất nhanh nước tắm liền chuẩn bị xong, Hỏa Vân Kiều ngồi trong bồn tắm lúc này mới chú ý thấy toàn thân của mình đầy vết xanh tím, khóe môi cong lên một nụ cười thê thảm, nàng đã mất đi trong sạch cùng tôn nghiêm, nhưng vẫn là không được hắn yêu.

“Cô nương ta đến giúp người.” Thu Nhi dọn dẹp phòng cùng giường xong đi tới nói.

“Không cần, ngươi đi ra ngoài đi.” Hỏa Vân Kiều ra lệnh nói, bộ dáng hiện tại của nàng chỉ là làm cho người ta chế giễu.

“Cô nương vẫn là để ta làm đi, dù sao sau này ta cũng sẽ hầu hạ người”.Thu Nhi đi tới nói.

“Sau này? Cái gì sau này?” Hỏa Vân Kiều ngẩng đầu, khó hiểu nhìn nàng.

“Sau này ngươi sẽ thành thân cùng môn chủ.” Thu Nhi thật cẩn thận nói lại, chẳng lẽ nàng nói sai cái gì?

“Thành thân?” Hỏa Vân Kiều biểu hiện sửng sốt, sau đó vui sướng ôm lấy nàng hỏi:

“Ai nói vậy?”

“Môn chủ phân phó nói một tháng sau môn chủ cùng cô nương thành thân.” Thu Nhi mơ hồ nói, chẳng lẽ nàng không biết sao? Đã đến quan hệ như vậy rồi, còn có thể không thành thân sao?

“Phong ca ca nói vậy.” Trong lòng Hỏa Vân Kiều nhất thời cảm thấy ngọt ngào đến cực điểm, Phong ca ca thật sự muốn thành thân với nàng, nàng thật muốn nhìn thấy hắn, vội vàng nói:

“Thu Nhi ngươi giúp ta tắm nhanh lên.”

“Vâng, cô nương.” Thu Nhi vội vàng đáp ứng.

Hỏa Vân Kiều bôi lên thân thể chính mình thuốc tốt nhất, sau đó thay quần áo sạch sẽ liền vội vàng chạy về hướng thư phòng, đi tìm Phong Hồn.

“Phong ca ca.” Đẩy nhẹ cửa thư phòng liền thấy Trầm Mộ Thần đã ở bên trong, sững sờ ở cửa không biết nên nói gì?

“Môn chủ phu nhân đã tới, thuộc hạ cáo lui trước.” Trầm Mộ Thần vẻ mặt cười gian tà.

Hỏa Vân Kiều đỏ mặt vội vàng cúi đầu, nàng thật sự không có mặt mũi gặp mọi người.

“Địa vị môn chủ phu nhân thực sự là của ngươi.” Trầm Mộ Thần đi đến bên cạnh nàng, thấp giọng nói.

Hỏa Vân Kiều trừng mắt liếc hắn một cái, dám cười nhạo nàng, không nhìn xem nàng là ai? Tay hướng về phía hắn bắn ra.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx