Nằm trên Đại lộ East 72, trên Upper East Side, Phân Khu 18 có một địa chỉ sang trọng so với 23 phân khu của Manhattan.
Để cố gắng không phá hoại bề ngoài của một khu vực sang trọng xinh đẹp, toà nhà có một cặp cửa trước nặng nề, lộng lẫy kẹp giữa hai bên bởi những cái đèn lồng khí cổ. Bên trong, tuy nhiên, nó không hấp dẫn và quá đông đúc như mọi phân khu NYPD khác.
Shrader đang chờ bên ngoài văn phòng của Đại úy Holland khi Sam đến lúc giữa trưa thứ Bảy. Anh trông mệt mỏi, xốc xếch, và tâm trạng thất thường "Mẹ kiếp," anh nói với cái ngáp, "tôi đã hy vọng là sẽ có được một hoặc hai ngày trong khi CSU khám xét ca bin. Cảm thấy rất tốt khi được ngủ trên giường của tôi tối qua. Holland gọi cho cô sáng nay lúc mấy giờ để bảo cô đến đây vậy?"
"Khoảng trước tám giờ." Sam trả lời.
"Người đàn ông đó không ngủ. Anh ta luôn ở đây. Anh ta sống vì công việc của anh ta." Shrader nói.
Theo ý kiến của Sam, Thomas Holland có khả năng sống cho công việc kế tiếp của anh ta hơn. Mọi người biết sắp sửa có chỗ trống cho Cảnh Sát Phó, và có tin đồn là Thomas Holland là ứng cử viên đứng đầu.
"Steve Womack sẽ đi làm trở lại vào thứ Hai." Shrader nói thêm với một cái ngáp khác. "Anh ta nói vai của anh ta đã được chữa lành sau ca phẫu thuật, và anh ta không thể chịu được việc ở nhà thêm một ngày nữa."
Tin tức về người cộng sự thường xuyên của Shrader cũng có nghĩa là Sam sẽ được phân công cho một người nào khác, và tim cô chìm xuống khi nghĩ đến việc bị kéo ra khỏi cuộc điều tra Manning. "Tôi đoán đó là lý do tại sao tôi có mặt ở đây... " cô nói to, "Đại úy Holland muốn một bản báo cáo bằng lời từ hai chúng ta và sau đó anh ta sẽ phân công cho tôi một công việc khác."
Shrader cười toe toét. "Cô nên mang một khuôn mặt hạnh phúc, Littleton nếu không, tôi sẽ có ấn tượng là cô sẽ nhớ tôi."
Sam không xác nhận mà cũng không phủ nhận nó. "Tôi sẽ nhớ vụ án Manning," thay vào đó cô bảo anh, "... giả sử có một vụ án."
Cánh cửa văn phòng của Holland đột ngột mở ra, và anh ra dấu bằng điệu bộ cho họ vào bên trong. "Cám ơn vì đã đến vào ngày nghỉ của các người." anh nói, đóng cửa lại đằng sau họ. "Tôi phải ký một số giấy tờ, và sau đó chúng ta sẽ nói chuyện. Ngồi đi." anh thêm vào, gật gù về phía hai cái ghế ở phía trước bàn của anh khi anh bước vòng qua sau lưng nó và nhặt lên bút của anh.
Là Đại úy của phân khu, Holland có một văn phòng được đặt ngay cuối một dãy hành lang dài, có phần tránh khỏi tình trạng lộn xộn chung, và nó lớn hơn những văn phòng khác rải rác trên bốn tầng lầu đông đúc của toà nhà cũ kỹ. Cũng có vài đồ vật cá nhân dễ thương khác thường, như cái chặn sách da cổ trên bàn làm việc của anh và cái hình cầu lâu đời đứng trên một giá đỡ bằng đồng lộng lẫy ở trong góc gần những khung cửa sổ. Những món đồ này không quý giá lắm ở bề ngoài, nhưng Sam biết chúng rất quí giá, và chúng làm cho văn phòng của anh sang trọng có ý định là để cho vài vị khách có đủ phẩm vị hiểu rõ giá trị của chúng – và bị nhìn xuống bởi tất cả những người khác. Hệt như cố tình tạo ra sự mộc mạc nhưng đắt tiền của quần áo anh mặc, văn phòng của Thomas Holland tinh vi đặc biệt như người đàn ông đẹp trai chiếm đóng nó.
Giống như những chú bác và ông của anh, anh lấy việc thực thi pháp luật làm sự nghiệp của anh, nhưng không giống họ, anh có bằng thạc sĩ, một quỹ đầu tư, và một hy vọng khả thi trở thành cảnh sát trưởng. Ở tuổi bốn mươi mốt, anh không chỉ có thành tích nổi bật như là một cảnh sát và thậm chí tốt hơn khi là một người quản lý, anh còn có vẻ ngoài tốt tinh lọc và một vỏ ngoài đánh bóng mà Mayor Edelman cần để cải tiến hình ảnh công cộng của NYPD.
Anh ký văn bản cuối cùng, đặt bút của anh qua một bên, và nhìn Shrader. "Có phát triển trong vụ điều tra Manning." anh nói một cách nhanh nhẹn, nhưng giọng nói của anh làm Sam nghĩ anh không thích sự phát triển đó. "Cảnh sát Trưởng Trumanti muốn thành lập một đội gồm bốn thanh tra điều tra vụ này, và ông ta đích thân lựa chọn người dẫn đầu nhóm. Anh và Womack sẽ thuộc vào đội đó của ông ta."
"Ai là người lãnh đạo vậy?" Shrader nói ngay.
"Tên của anh ta là McCord. Trumanti muốn di chuyển việc điều tra đến trụ sở chính, nhưng đây là vụ án của chúng ta, và nó có tiềm năng là một quả bom. Tôi đã thuyết phục Trumanti rằng chúng ta có thể kiểm soát không để lộ tin tức nếu điều tra ngay ở đây. Tụi Liên bang chưa bao giờ có thể đóng đinh được Valente, nhưng chúng ta sẽ đóng đinh gã con hoang đó và tống hắn ta vào tù. Nhờ báo chí, tụi Liên bang đã biết hắn ta có liên quan tới vụ án này, và họ đang tìm cơ hội để dẫm chân vào cuộc điều tra, nhưng điều đó sẽ không xảy ra. Một thứ mà Trumanti và tôi đã đồng ý là chúng tôi muốn vụ án này được giữ kín chặt chẽ trong khi chúng ta tìm hiểu chính xác Valente có liên can như thế nào. Không ai – và ý tôi là không một ai," anh nhấn mạnh, cuối cùng nhìn Sam, "trả lời phỏng vấn của báo chí, hoặc bất cứ một người nào khác không trực tiếp liên quan đến việc điều tra. Hiểu chưa?"
Sam gật đầu.
"Hiểu rõ." Shrader nói.
"Bất cứ thứ gì các người cần," Holland tiếp tục, "chỉ cần yêu cầu nó và các người sẽ có nó – làm việc thêm giờ, bổ sung thêm nhân lực, trát lệnh, bất kể là chuyện gì. Văn phòng của DA (luật sư khu vực) sẽ cấp cho chúng ta bất cứ thứ gì khác mà chúng ta không thể có được cho mình." Anh đứng lên, chấm dứt cuộc họp. "McCord sẽ sử dụng văn phòng trống của Trung úy Unger trong suốt cuộc điều tra. Anh ta bây giờ đang ở trên đó, và anh ta muốn gặp anh vào lúc 12:45. Sam, tôi đã đề nghị McCord cho cô làm thành viên thứ tư của đội. Nếu có một vụ án ở đây, chính là nhờ cô, tuy nhiên, quyết định cuối cùng về cô là tùy vào anh ta. Có bất cứ câu hỏi nào khác không?"
Shrader nói trước khi Sam có thể nói lời cảm ơn. "McCord ư?" anh lặp lại. "Anh không có ý nói là Mitchell McCord chứ, Đại úy?"
Holland gật đầu dứt khoát. "Chính là vĩ nhân đó."
"Cảm ơn anh, Đại úy Holland." Sam nói một cách phép tắc.
Shrader bắt đầu trên đường ra khỏi văn phòng, nhưng Holland ra dấu cho Sam ở lại một lát. Anh đợi cho đến khi Shrader ra khỏi tầm nghe, sau đó anh hạ thấp giọng của anh và nói với nụ cười, "Cô đã làm một công việc tốt khi phát hiện được tin nhắn mà Valente đã viết cho bà Manning. Cha cô sẽ rất tự hào về cô."
"Tôi đã không nói chuyện với cha dượng của tôi về chuyện này." cô nói, khôn khéo gợi cho anh nhớ về mối quan hệ thực sự của cô với người đàn ông. "Ông ấy và mẹ tôi dạo này rất bận rộn, và tôi cũng hơi bận rộn."
"Tôi hiểu." anh nói, sau đó anh cho cô lui ra với cái gật đầu nhanh và một nụ cười ngắn. "Đóng cửa văn phòng của tôi lại khi cô rời khỏi."
Sam đóng cánh cửa của anh theo lệnh.
Tom Holland quyết định gọi cho cha dượng cô. Anh nhấc điện thoại của anh và nói với thư ký bên ngoài văn phòng của anh. "Xem liệu cô có thể liên lạc được với Thượng nghị sĩ Hollenbeck."
@by txiuqw4