Một buổi chiều khi tôi đi ngang nhà Ðoàn Lão Bà, nàng vẫy tôi lại. Thực ra nàng đang ngóng chờ tôi và hấp tấp kéo tôi vào trong bếp, và nói với tôi thật tha thiết, "Này Tiểu Thành, Lão Bà có lời đặc biệt cho mày. Tiểu Thành, có nhớ Lạc Ðệ không?" Tôi nhận thấy nàng nhìn tôi, mặt tươi tỉnh khích động. Tôi vội nói không suy nghĩ:
- Có chứ. Anh ta trở về chưa?
Nàng gật đầu và thì thầm vào tai tôi, "Về rồi. Anh ta đang nấp ở kinh đào trong núi."
- Tại sao ở đó?
- Họ vẫn còn muốn bắt anh ta.
Ðến đó nàng đặt vào tay tôi một chiếc rổ, trong đựng một chồng bánh kếp, bên trên phủ lá. "Hãy mang cái này cho Lạc Ðệ, nhưng phải cẩn thận. Nếu mày gặp ai, cứ nói là đi kiếm đồ ăn cho heo."
Tôi ôm lấy cái rổ, và quay đi. Tôi hỏi lại, "Ðoàn Lão Ông biết không?"
Nàng rối rít gật đầu.
Kinh đào trong núi mà Ðoàn Lão Bà chỉ cho tôi nằm ở phía tây của làng, chạy song song với sông Hoàng Hà. Khúc sông ấy chảy sát vào vách núi đá. Những máy guồng nước múc nước lên đổ vào con kinh này - thực ra đó là một cái động ăn sâu vào núi. Cái động sâu tới hai dậm, rất rộng và rất khó vào.
Bây giờ vì Lạc Ðệ, tôi phải cố liều bò vào bên trong cái động. Bên trong động rất tối, và càng vào sâu càng tối, cho tới khi tôi không thể trông thấy gì nữa. Tim tôi đập loạn lên, và tôi sợ hãi gọi, "Lạc Ðệ, Lạc Ðệ."
Bỗng một bàn tay thò ra nắm lấy tôi. Có tiếng cười vang lên. Lạc Ðệ ở ngay trước mặt tôi, một tia sáng quỷ quái trong mắt hắn. Hắn trông gầy đi nhiều, và râu ria mọc lởm chởm. Tôi cố tỉnh táo nhìn chung quanh mình. Trên bờ bên cạnh dòng nước chảy là một đống cỏ khô và một hòn đá Lạc Ðệ dùng làm gối. Ðấy là nơi ẩn trốn của hắn. Hắn có vẻ vui mừng khi trông thấy tôi, và vừa ngấu nghiến ăn bánh vừa hỏi, "Tiểu Thành, gia đình chú em thế nào?"
- Bình thường, cám ơn. Anh ở đâu trong sáu tháng qua?
- Hả, ta ở trên núi Hoa Quả.
Tôi chưa hề nghe thấy địa danh ấy bao giờ. "Ở chỗ nào vậy?"
- Gần động Thủy Liêm.
- Thế động Thủy Liêm ở đâu?
Hắn nhìn tôi một cách thương hại. "Chú em, chú không biết à? Ở trong truyện Tây Du đấy." Hắn chặc lưỡi và xoa đầu tôi. "Chú em chưa nghe nói đến Tây Du à?"
Tôi thú nhận, "Chưa."
- Thật là một thằng bé nhà quê tội nghiệp. Thôi được, ta sẽ kể cho chú em nghe truyện Tây Du.
Thế là hắn kể truyện Tây Du cho tôi nghe, đoạn chiếm Thủy Liêm động. Thật là một truyện tuyệt hay. Khi hắn kể xong, tôi hỏi:
- Tại sao anh biết truyện này?
- Ta đọc sách.
- Như vậy là trước kia anh có đi học phải không?
- Ðúng vậy. Nhưng này Tiểu Thành, khuya rồi đó. Ðến lúc chú em phải trở về nhà.
Hắn tiễn tôi tới cửa động, đứng trên chiếc máy guồng nước và nhìn theo tôi. Tôi quay lại. Hắn vẫn còn đó, đứng dưới trăng. Cái bóng dài của hắn rung rinh trên mặt nước.
Sau đó tôi mang đồ ăn cho Lạc Ðệ vài lần nữa. Mỗi lần hắn kể cho tôi một đoạn truyện Tây Du mới: "Tôn Ngộ Không Ðại Náo Thiên Ðình", "Công Chúa Quạt Ba Tiêu", Con Bò Quái Vật", và "Hỏa Sơn". Ôi những truyện này đem lại cho tôi một sự thích thú không thể tả được, một đứa bé nhà nghèo chưa từng thấy gì, ngoài sông Hoàng Hà. Những truyện đó mở ra cho tôi một thế giới kỳ diệu, giúp trí tưởng tượng của tôi bay bổng. Tôi không thể nào ăn ngủ mà không nghĩ tới Tôn Ngộ Không và tài nhảy cao tới một trăm ngàn lẻ tám dậm của nó.
Rồi trong mấy ngày liền Ðoàn Lão Bà không sai tôi đi nữa. Một buổi tối tôi nằm một mình dưới giàn nho, nhìn lên bầu trời đầy sao và nghĩ tới những chuyện tuyệt diệu xảy ra trên đó. Tôi không ngủ được nữa, vì thế tôi ngồi dậy, mặc quần áo, lẻn ra khỏi cổng, và đi thẳng vào con kinh trong núi.
Tôi mò vào động, và đi tới chỗ ẩn trốn của Lạc Ðệ. Hắn nằm trên đống cỏ khô, đắp chiếc áo ngoài mà Ðoàn Lão Bà mới may cho hắn. Hắn ngủ say sưa. Tôi muốn đánh thức hắn, nhưng rồi nghĩ lại. Thế là tôi ngồi bên cạnh hắn, và ngay sau đó tôi ngủ quên đi.
Không biết tôi ngủ được bao lâu, nhưng tôi bỗng thức giấc vì một tiếng động sột soạt. Trong bóng tối tôi trông thấy một bóng người đang âm thầm di động. Tóc tôi dựng đứng lên. Tôi nghĩ đó là Quốc Ðài. Tôi nép người vào sát tường đá, hy vọng Lạc Ðệ tỉnh dậy và bỏ trốn. Bóng đen đã tới gần.
- Lạc Ðệ, tình quân ơi, em đến đây.
- Em đấy hả?
- Phải. Không gì ngăn cản được em!
Hai đôi mắt tìm nhau trong bóng tối. Ðoàn Lão Bà cúi xuống; mớ tóc dài của nàng xoà xuống mặt Lạc Ðệ. Môi của hai người gắn chặt vào nhau.
Tôi lặng lẽ bò ra xa, bỏ đi bằng một lối khác. Khi ra khỏi động, tôi bắt đầu chạy. Tim tôi đập loạn xạ, và người tôi nóng bừng.
@by txiuqw4