sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

4. Một mối quan hệ đặc biệt - Phần 1

Một mối quan hệ đặc biệt

Có rất nhiều chuyện bạn có thể xem là may mắn trong đời. Và tôi nghĩ, nếu bạn có một mối quan hệ nào đó không phải là tình yêu, không hẳn là tình bạn, mặc nhiên không là tình đồng chí, chỉ có thể gọi tên nó là một mối quan hệ đặc biệt thì cũng là một điều may mắn khôn cùng.

Câu chuyện này là để dành tặng cho tất cả những mối quan hệ được đặt tên như thế.

Ý An nhìn thấy anh ở đầu con đường đi bộ lát gạch, trong lòng nhen nhóm chút rối ren. Nam Kha khẽ quay đầu và hình như cũng đã thấy rõ cô đang nhìn anh chăm chú. Ý An lấy ngón tay trỏ khẽ chấm chấm vào đầu mũi, cử chỉ nhuốm một chút ngượng ngùng. Nam Kha mỉm cười trìu mến, lấy tay khẽ gõ nhẹ lên đầu mình ba cái. Trong phút chốc họ cùng phá lên cười khi trò chơi mật khẩu đã được thực hiện hoàn hảo. Cả hai cùng tiến về phía nhau. Trong tay mình, Ý An vẫn đang nắm chặt một chiếc hộp hình chữ nhật đựng đầy những tấm bưu thiếp cô đã viết cho anh. Họ cùng dừng lại ở giữa con đường...

Đó là lần đầu tiên họ nhìn thấy nhau ngoài đời thật.

Đó là lần đầu tiên mà khoảng cách không gian địa lý chỉ còn là một bước chân.

Đó là lần đầu tiên Ý An có thể nhìn thẳng vào mắt Nam Kha và khẽ gọi: “Anh ơi...”

Hai bên đường, phố bắt đầu rực rỡ đèn lồng...

Ngày... tháng... năm...

Anh là một kẻ kỳ quái, khó ưa! Rõ ràng em phải cảm thấy như thế đầu tiên với một kẻ đã giành mất chai vang đỏ sản xuất năm 1986 mà em cất công ngồi canh chừng suốt nhiều ngày liền để đấu giá trên mạng. Em muốn có nó từ rất lâu rồi để làm quà sinh nhật cho K vì đó là năm sinh của anh ấy. Thế mà chỉ vì một phút sơ sẩy em đã đánh mất nó vào tay một kẻ “kiêu ngạo” như anh. Trong email đầu tiên, chắc chắn là em đã cố tỏ ra vô cùng lễ phép, năn nỉ anh để lại cho em bằng giá gấp đôi giá mà anh đã mua. Ấy thế mà anh để em phải đợi đến bốn mươi tám tiếng đồng hồ mới nhận được một câu trả lời đầy khiêu khích:

Nếu em tự tin mình xinh xắn và thông minh, mời anh uống cà phê đi, anh sẽ để lại chai rượu cho em, hoàn toàn miễn phí.

Anh có biết không, cho đến tận bây giờ em vẫn tự hỏi tại sao anh có thể đổi chai rượu mà anh yêu thích lấy một cuộc hẹn với người mà anh hoàn toàn không quen biết như thế? Chỉ biết rằng vào thời điểm đó, nếu như không quá mong muốn sở hữu chai rượu, có lẽ em đã không bao giờ thèm tiếp tục nói chuyện với anh.

Ngày... tháng... năm...

Sài Gòn nắng như đổ lửa. Em ngồi cà phê đợi anh đến theo lời hẹn. Em mặc áo xanh (anh bảo anh thích con gái mặc áo xanh nên muốn em phải mặc như thế), trong lòng hồi hộp, lo lắng không phải vì hẹn hò với anh mà là không biết đến cuối cùng có được cầm trong tay chai rượu không. Thành phố giống như cái lò nung khổng lồ phì phò những hơi thở cháy. Mười phút. Mười lăm phút. Rồi ba mươi phút. Anh vẫn chưa đến. Em càng lúc càng sốt ruột mà không có cách nào để liên lạc với anh vì anh nhất quyết không cho em số điện thoại. Em dùng điện thoại gửi email cho anh nhưng cũng không thấy hồi âm. Em ức đến phát khóc. Chợt nhận ra mình không khác gì một con ngốc. Anh là ai chứ? Chỉ là một người hoàn toàn xa lạ, hà cớ gì mà vì em có thể nhường cái này hay cái khác, hà cớ gì có thể vì em mà mất thời gian. Em đã quá ngây thơ khi đặt hy vọng của mình vào một người không quen biết...

Ngày... tháng... năm...

Buổi tối hôm sau em nhận được email của anh. Anh bảo hôm đó anh có việc đột xuất nên nhờ một người bạn mang chai rượu đến cho em nhưng người bạn đó tìm mãi mà không thấy em ở đấy. Anh xin lỗi. Rồi anh hỏi em có thể cho anh một cái hẹn khác được hay không. Em không thèm trả lời. Em không muốn tiếp tục chơi trò chơi của anh nữa. Hai mươi lăm phút sau, anh nhắn tin cho em trong phần chat của gmail.

- Anh xin lỗi!

- Anh đùa tôi đủ chưa?

- Hóa ra là em không tin anh à?

- Theo anh thì tôi có nên tiếp tục tin?

- Vậy em không cần chai rượu nữa?

- Phải. Tôi không cần nữa.

- Mong muốn của phụ nữ cũng ngắn hạn nhỉ?

- Tình cảm của đàn ông cũng thế...

Vào lúc đó em biết mình đã lỡ lời. Ngồi trước màn hình máy tính mà nước mắt em bắt đầu trào ra như lũ. Anh im lặng không gõ gì thêm. Mười phút trôi qua, anh viết:

- Đôi khi nhận ra sớm được điều gì đó không tốt cũng là một may mắn.

Anh để một cái icon mỉm cười lấp lánh.

Lúc đó em nghĩ. Có thể anh đã hiểu được những giọt nước mắt đang rơi của em lúc này.

Ngày... tháng... năm...

Bốn ngày sau, em nhận được email của anh. Anh hỏi: “Nỗi buồn của em có ngắn hạn không?” Anh khiến em bật cười. Lồng ngực dãn ra trong khoảnh khắc vì sự quan tâm của một người xa lạ. Em hỏi tại sao lại đột ngột email cho em khi em không còn quan tâm gì đến chai rượu 1986 đó nữa. Anh bảo vì tự nhiên anh quan tâm đến em.

Lần thứ hai trong một thời gian ngắn, anh khiến em bối rối.

Ngày... tháng... năm...

Tối thứ Bảy, em thấy anh online trên mạng. Em đã do dự thật lâu không biết có nên mở đầu câu chuyện với anh không. Và nếu mở đầu thì phải nói như thế nào. “Chào anh, anh có khỏe không?”, nghe thật thiếu tự nhiên. Hay là: “Hey, hôm nay anh không đi chơi à?”, cũng không được, chúng ta có thân thiết gì đâu cơ chứ! Lúc ấy đột nhiên anh đã mở lời trước rồi.

- Này, em đang nghĩ cách để bắt chuyện với anh phải không? (Em không biết là anh có cách đọc được suy nghĩ của em qua internet đâu đấy!)

- Em có thấy anh online đâu! (Em ngượng ngùng nói dối.)

- Thế à? Vậy sao trả lời nhanh thế?

- Tại em lịch sự thôi. Anh không đi đâu chơi à?

- Hôm nay anh không.

- Tôi thứ Bảy mà ở nhà, không buồn sao?

- Nỗi buồn ngắn hạn mà. Lúc nào cũng nên suy nghĩ như thế!

Đó là những lời mà anh đã khiến em luôn ghi nhớ và nghĩ đến mỗi khi gặp bất cứ chuyện gì không vui. Tất cả những điều khổ đau, chỉ nên xem chúng là một món nợ ngắn hạn cần phải trả. Để thấy cuộc đời còn có biết bao điều hạnh phúc khác khiến ta bận tâm.

Ngày... tháng... năm...

Em nhớ anh.

Em nhớ anh mỗi khi anh gọi em là cô ngốc bướng bỉnh. Em nhớ anh mỗi khi anh nhấc máy gọi điện thoại cho em hai phút kể từ sau khi nhận được tin nhắn em bảo rằng em đang nức nở ở phòng chờ máy bay. Em nhớ anh mỗi khi chúng ta chơi trò nói thật, câu đầu tiên anh luôn hỏi: “Bây giờ em đang muốn điều gì nhất?” Em nhớ anh luôn ngồi yên nghe em kể lể về những chuyện tình cảm không vui của mình, rằng em bị bắt nạt ra sao, rằng em không thể nào lãng quên quá khứ. Em nhớ anh giúp em hiểu rằng “trái tim con người vốn chật hẹp, cánh cửa này không đóng lại, làm sao có thể mở cánh cửa khác?”. Anh từng nói: “Điều làm ta khổ nhất không phải là nỗi đau, sự cô đơn hay mất mát mà là vì ta cứ cố ép bản thân mình sống theo một kiểu nào đó mà ta cứ nghĩ là đúng...”

Em đã nhớ anh như thế. Qua tất cả những ngày Sài Gòn hầm hập yêu thương. Qua tất cả những ngày lạnh em ẩn mình ở Đà Nẵng, mỗi buổi đêm rấm rứt khóc một mình. Qua tất cả những con đường và sân ga mà em đứng đợi. Qua tất cả những âu lo, những lẻ loi và đoàn tụ. Qua tất cả những tủi thân không ai hiểu. Qua tất cả những giận hờn và trách móc. Em nhớ anh. Vì anh vẫn luôn ở đó, vào mỗi cuối ngày, sẵn sàng trả lời khi em gọi: “Anh ơi...”

Ngày... tháng... năm...

Hôm nay em đã vô tình nhìn thấy một người thật giống anh ở sân bay Nội Bài. Em vừa muốn chạy lại gần để hỏi xem người đó liệu có phải là anh Nam Kha hay không, nhưng em đã do dự. Em sợ rằng đó không phải là anh, và nếu là anh thì chúng ta sẽ nói gì tiếp đó? Có lẽ nào khi gặp gỡ nhau ngoài đời thật rồi, anh và em sẽ không bao giờ còn có thể nói chuyện với nhau được nữa? Em cứ tự hỏi như thế cho đến khi người đó khuất hẳn ở phía phòng cách ly.

Em vội vã nhắn tin cho anh. Và như thế em lại vụt mất anh thêm một lần nữa... Em giận mình sao không đủ dũng cảm hỏi anh sớm hơn một chút, để đến khi anh đi khuất mới thấy lòng mình chênh chao luyến tiếc. Em cứ giận mình non trẻ, ngờ nghệch, sợ hãi những điều mất mát rất viển vông.

Ngày... tháng... năm...

Hà Nội tháng Giêng se sắt lạnh. Anh bảo thi thoảng trong ngày anh muốn được nắm tay em. Anh bảo thỉnh thoảng trong ngày anh muốn dẹp tất thảy mọi thứ sang một bên để gọi điện cho em và kể lể là anh mệt mỏi đến thế nào, để được nghe em mắng anh bằng cái giọng miền Nam ngòn ngọt: “Anh thật điêu dân.”

Hà Nội tháng Giêng âm ỉ lạnh. Anh kể buổi khuya anh thường uống trà hoa cúc và thắc mắc, liệu Sài Gòn có bao giờ thèm gió mùa đông bắc hay không? Để anh có thể mang vào một ít, thổi phù phù vào gáy em đến khi em xuýt xoa đòi một cái ôm thật chặt.

Hà Nội tháng Giêng man mác lạnh. Anh gọi em là cô ngốc ngọt ngào hay vẩn vơ những điều không có thực, rồi nhõng nhẽo trách anh sao không đủ để tâm đến em.

Hà Nội tháng Giêng nhớ em. Em biết thế khi anh bảo:

“Chúng mình hẹn gặp nhau nhé Ý An...”

Đi qua những ngày mưa

Đi qua những ngày mưa.

Ngỡ khung trời lấm lem màu kỷ niệm

Có ai còn nhớ được điều gì

Lúc buồn tàn, hương sắc hóa thinh không

Ta gửi yêu thương cho em.

Dẫu muộn phiền cũng chỉ là hoài vọng không tên.

Trôi qua kẽ tay vụt mất...

Thành phố nhỏ ủ mình bên cạnh biển, quanh năm rì rào những nỗi buồn không của riêng ai. Ngày trước, thành phố còn trẻ dại, những đứa con sinh ra, lớn lên rồi bỏ đi biền biệt không về. Những người chuyển đến đa phần là sung túc giàu có, muốn tìm một khoảnh khắc an bình. Họ xây dọc bờ biển một loạt biệt thự màu trắng giống nhau. Thành phố đón những cư dân mới, những người sống biệt lập trong thế giới của mình. Thành phố vẫn trẻ nhưng hắt hiu, quạnh quẽ.

Đã một tháng nay, căn nhà số hai mươi bảy sáng đèn liên tục. Dạo trước, căn nhà chỉ rộn rã tiếng người vào mùa hè. Chủ nhân của căn biệt thự là một gia đình có ba người, cô con gái xinh xắn, nụ cười khanh khách, giòn tan. Những mùa hè vàng rực rỡ, cả ba người thường khoác tay nhau đi dạo trên bãi biển. Họ nói cười, đùa nghịch. Những âm thanh trong trẻo giòn tan hơn cả sóng.

Cô con gái đấy chính là tôi. Và cái thế giới còn ấm hơn cả nắng đấy đã không còn lại gì. Tôi như một người mất phương hướng đang trốn chạy nhưng lại không thể hình dung rõ mình đang trốn chạy ai hay cái gì. Khi quyết định ra đi, nơi đầu tiên và duy nhất mà tôi kịp nghĩ đến chính là nơi này, một nơi không ai biết đến mình và cũng không ai bận tâm đến mình.

Khi bỏ đi với một trái tim nặng trĩu, tôi đã sợ hãi đến không dám ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ biết cắm cúi bước đi thật vội vã. Tôi sợ chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt anh, nụ cười của anh, tôi sẽ lại mất hết lý trí mà buông xuôi mọi chuyện. Điều đáng thương nhất có lẽ là khi bạn vô tình yêu ai đó nhưng cùng lúc lại biết chắc rằng ngắm nhìn người đó là tất cả những gì bạn có thể làm được vì người ta sẽ không bao giờ thuộc về mình.

Cô ấy thật sự cô đơn. Giống như tôi. Những buổi chiều tà, khi đứng nhìn mặt trời buồn bã trốn mình ở đường chân trời, tôi lại nhìn thấy cô ấy đi ra từ ngôi biệt thự bên cạnh, lầm lũi tiến đến mỏm đá chênh chếch, hờ hững ra biển rồi ngồi ở đó thật lâu. Đã một tháng nay, ngày nào cô ấy cũng xuất hiện như thế một mình. Cô ấy không cười, cũng không khóc, không hát, cũng không độc thoại... Sự yên lặng đều đặn ấy thôi thúc tôi bước ra khỏi nhà và tiến đến gần cô ấy.

Hôm ấy, mưa phùn trên biển. Lúc nhìn thấy cô ấy ngồi bất động dưới mưa như thế, tôi đã không làm chủ được mình. Tôi mở cửa, tiến về phía mỏm đá với cây dù trong tay.

- Em ướt hết rồi!

Đến khi có thể nhìn thẳng vào mắt cô ấy, thấy cô ấy mỉm cười thật hiền từ, nói lời cảm ơn nhẹ như gió thoảng, tôi mới hoàn toàn tin rằng, con người ai cũng nên tin số phận đã an bài một ai đó hay một điều gì đó bất ngờ cho riêng mình.

Tôi cứ đứng bất động như thế trong lúc che mưa cho cô ấy.

- Anh cũng sống ở gần đây à? - Cô ấy hỏi.

- Anh sống ở gần nhà em.

- Sao anh biết em sống ở đâu?

- Từ cửa sổ nhà anh, chiều nào cũng thấy em đi ra đây.

- Vậy chiều nào anh cũng ra cửa sổ à?

- Trước đây thì thỉnh thoảng nhưng dạo gần đây thì hằng ngày.

- À, vâng.

Chúng tôi lại im lặng. Chỉ có tiếng sóng biển rì rầm đáp lại. Trời vẫn mưa lâm râm không ngớt khiến bầu trời nhanh chóng chuyển sang màu xám xịt. Rồi cô ấy chống tay đứng lên.

- Em về nhà đây. - Cô ấy nói.

- Để anh đưa em về.

- Cảm ơn anh.

Cô ấy loạng choạng khi bước xuống khỏi mỏm đá, những ngón tay gầy gầy khẽ bám lấy bờ vai tôi bối rối. Chúng tôi bước đi cạnh nhau về hướng những căn biệt thự đã bắt đầu sáng đèn, cứ lặng lẽ như thế cho đến khi cô ấy dừng trước cửa nhà.

- Em đến rồi. Cảm ơn anh nhiều!

- Em nhớ uống một cốc nước ấm rồi chui vào chăn một lúc nhé!

- Vâng.

Tôi đợi cô ấy quay đi rồi mới cất bước về nhà mình. Nhưng cô ấy không đi, cứ đứng bất động như thế. Cô ấy khóc. Nghẹn ngào, nức nở. Tôi, trong phút chốc, bỗng giống như một cậu con trai trẻ dại, hoàn toàn lúng túng và nhói lòng khi nhìn thấy bờ vai mảnh mai trước mặt run lên. Tôi buông rơi cây dù, tiến đến gần, ngượng ngùng đưa tay lên vỗ vỗ vai cô ấy.

- Em có muốn uống trà không? Anh pha cho em một cốc nhé!

Cô ấy vẫn không trả lời, chỉ khóc, khiến tôi càng bối rối. Tôi không biết nói gì hơn, tiếp tục vỗ vỗ vai cô ấy an ủi.

Bầu trời lóe lên một tia chớp. Cô ấy cúi xuống nhặt cây dù lên đưa cho tôi, lau nước mắt và mỉm cười.

- Xin lỗi anh, em đã làm anh khó xử.

- Không sao. Em có thấy dễ chịu hơn chút nào không?

Cô ấy lại cười. Buồn bã đến độ tôi đã không còn nhớ nổi tại sao mình lại sống ở đây một mình, tại sao mình cô đơn đến vậy.

- Hôm khác em mời anh uống trà nhé! Hôm nay tâm trạng em không được tốt cho lắm.

Rồi cô ấy quay đi. Hao gầy.

- Em nhớ ăn gì đi nhé! - Tôi nói với theo.

Cô ấy dừng lại. Những ngón chân trần bấu nhẹ vào cát. Bờ vai lại rung lên nhè nhẹ. Tôi biết cô ấy lại khóc. Tôi bước lên một bước định ôm cô ấy vào lòng thì đột nhiên cô ấy quay lại.

- Em tên là Lê Na. Hẹn gặp lại anh!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx