sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

16. Đàn bà họ Vũ

Đàn bà họ Vũ

Yêu toàn nhắm mắt. Nhắm tịt. Có hồi định ti hí chút thôi để coi thần sắc cái thằng mình yêu ra sao, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, lại đưa hai tay lên mà bịt lại. Vậy đó rồi thôi!

Vinh họ Vũ. Giống ba. Má thì mười mấy năm, chuyện gì cũng thích cho vừa ý ba, dù ba là một từ không hợp pháp nếu phát ra từ miệng Vinh. Chắc trong từng đó năm trời dài đằng đẵng chỉ có chuyện má sinh Vinh là phật lòng ba nhất. Nên một hai đặt tên Vinh là Vinh, bắt con nhỏ cắt tóc tém rẹm như thằng Huân nhà bên và không bao giờ mua váy cho nó.

Vinh ghét má từ hồi lên mười, hiểu chuyện như ranh. Ghét má sao tin lời ông đó quá mà sinh ra Vinh, mà đành đọa mang cái tiếng chửa hoang, nhân tình, vợ bé suốt chục năm trời. Ghét má, dù đêm nào Vinh cũng thấy dáng má liêu xiêu, chập chờn bên bàn cắt. Có lần Vinh đứng vòng tay xem má khóc, ngoài trời mưa dông ầm ĩ. “Ổng bỏ đi thiệt rồi, khóc lóc gì nữa?” Má nhìn Vinh, biểu Vinh cho má ôm một chút. Vinh quay gót bỏ lên phòng, lẩm bẩm: “Đàn bà gì ngu quá”, mà sao thấy nước mắt mình cũng tuôn ra như ai đó vừa rút vội tấm kè. Vậy nên mười tám tuổi, Vinh quăng phịch tờ đơn trước mặt má biểu là Vinh đổi tên. Đổi tên gì? Tên gì cũng được, miễn là không họ Vũ và tên Vinh. Đổi thành Lộng Ngọc đi, cho người ta biết Vinh là con gái, con gái trăm phần trăm, không phải giả làm thằng con trai cho vừa lòng ai hết. Má ừ, biểu Vinh lớn rồi, thích sao thì làm. Rồi gạt nước mắt cắm cúi cắt đồ, nuôi Vinh ăn học. Đổi tên rồi đó, nhưng có người gọi “Ngọc ơi”, Vinh chửi thầm đứa nào để réo hoài mà không trả lời. Thiệt lạ hết sức! Cái tên đáng ghét mà ăn cùng ăn tận vào phận, đâu dễ gì thay đi như thay áo.

Từ hồi biết lớn như con gái nhà người khác. Đêm nào Vinh cũng khóc. Chẳng biết vì cái cớ gì mà khóc, trong đầu trống không nhưng nước mắt cứ tuôn xối tuôn xả. Thế nên mới hai mươi mà mắt quầng thâm dù má nuôi Vinh đầy đủ lắm! Cho Vinh học trường xịn, ăn trắng mặc trơn, tiền tiêu rủng rỉnh. Vậy mà đêm nào cũng khóc. Có lần má bắt gặp, hết hồn không biết mình lại mắc lỗi gì với nó:

- Sao mà khóc dữ vậy con?

- Không gì.

- Không gì sao khóc?

- Tập khóc mai mốt còn biết đường ăn vạ.

Má thở dài, không hiểu nó học ai mà ăn nói độc địa từ nhỏ.

Có lần má dẫn Vinh đi coi bói chỗ dì Phi. Dì nắm tay Vinh lâu lắm, nắn nắn, soi soi rồi thở dài đánh thượt một cái.

- Đàn bà họ Vũ yêu nhắm mắt y hệt má nó. Cẩn thận không mai mốt không chồng mà gồng gánh nuôi con nha con.

Vinh đập bàn cái rầm:

- Bà chửi khéo ai đó? Nói như thánh vậy, sao bà lấy thằng chồng chỉ biết nốc rượu rồi đêm về nhảy chồm chồm trên bụng vợ?

Má tát Vinh tóe lửa. Trước giờ má chẳng bao giờ đánh Vinh. Mà đánh Vinh rồi, Vinh không khóc, má lại khóc. Dì Phi không nói gì cả. Dì cười cười, kéo tay má an ủi:

- Tại dì cũng không biết mở mắt con à.

Hai mươi hai tuổi, Vinh yêu. Tình đầu. Chắc cũng không gọi được là yêu. Phải là si mê mới đúng. Mà si mê ai, chứ si mê cái thằng công tử nhà giàu, phất phơ, chỉ biết nấp sau lưng mẹ ngửa tay xin tiền. Được cái đẹp trai ghê lắm! Mắt lúc nào cũng ươn ướt như con gái, nói chuyện thỉnh thoảng chớp rất nhẹ, nhìn muốn thương.

Má không thích thằng Đức. Má kêu thằng đó không đàn ông chút nào, biểu Vinh đừng dính vô nó mà khổ. Trời, Vinh mà chịu nghe lời sao? Nhất là khi má cũng đâu có khá khẩm gì, tốt đẹp gì trong chuyện đàn ông.

- Bữa nào dắt nó về nhà ăn cơm, má coi nghen Vinh!

- Chi vậy?

- Chứ con tính yêu nó đến độ nào?

- Không chửa hoang với nó là được.

Vậy mà Vinh có thai đó. Đeo cái kính to càng, tưởng là hợp thời trang che gần hết mặt, Vinh mới dám vô hiệu thuốc mua que thử rồi cuống cuồng tất tả đi ra, bỏ rớt phía sau lời bâng quơ của ông dược sĩ: “Bọn trẻ bây giờ thiệt là!” Mà ai biểu luống cuống làm chi cho người ta biết, cứ đàng hoàng đi vô, ai hay được là Vinh còn chưa biết dùng nó thế nào.

- Anh yêu tui không?

- Sao hỏi vô duyên vậy?

- Tui có thai rồi đó. Tính sao?

- Để... anh về hỏi má.

Vinh ngó trân trân. Đứng dậy, phóng xe thẳng đến bệnh viện Từ Dũ. Xếp hàng chung chờ đợi với một đống lố nhố các bà bụng vượt mặt, một đám con gái guốc cao áo xốc xếch trẻ cỡ Vinh, một ông chồng đang liên tay quạt cho vợ. Y tá gọi, Vinh lững thững đi vào. Thấy đằng sau mình như có lốc xoáy.

Bác sĩ biểu Vinh cởi quần ra, nằm lên đó. Vinh tỉnh bơ làm theo. Không tỏ chút e dè, nao núng, mắt mở to ngắm cái mạng nhện phất phơ góc tường. Có cái gì lạnh ngắt, cứng queo sục sạo trong người. Giọt nước mắt chảy ngang, băng qua vòm cửa sổ tầng năm, băng qua mái nhà có cây dâu gia nở trắng.

- Hai tháng rồi. Thai nhi khỏe, em cần phải cẩn thận, nhất là giày cao gót thế kia thì cất tủ đi!

- Tui tính bỏ nó.

Bà bác sĩ sửa lại gọng kính. Khẽ khụt khịt:

- Làm bây giờ luôn không?

Vinh thấy bà ta không nhìn Vinh nữa. Giọng nói sắc đanh, miệt thị như chỉ vừa mới có mấy giây thôi, Vinh đã ở ngay dưới gót giày bà ta rồi vậy. Vinh đẩy ghế, đi ra.

“Anh hỏi má đi, tui chờ.” Vinh nhắn tin cho thằng Đức. Rốt cuộc thì phải chờ thôi, như Vinh vẫn hay phải thế. Chờ Đức ăn trưa xong với nhà, chờ Đức gặp bạn xong, chờ Đức mua áo quần xong... tóm lại là chờ trong bực dọc, trong ấm ức, trong tự tin và kiêu hãnh, sẵn sàng cấu xé và mắng chửi bằng những lời cay độc nhất khi Đức đến, nhưng trăm lần là vậy, một nụ hôn, một cái ve vuốt rất nhẹ ở vành tai, Vinh quên sạch mình đã cao ngạo đến thế nào.

“Má biểu anh đưa tiền cho em đi bỏ nó.”

Tự nhiên Vinh thấy đau, cái vật lạnh ngắt, cứng queo sục sạo trong người hôm trước tới tận bây giờ mới thấy nó là có thực? Vinh đi dọc, đi ngang, đi chéo qua biết bao ngã tư, ngã ba, phố lớn, phố bé mà vẫn không hiểu sao Sài Gòn nắng là thế mà chưa bao giờ đủ sưởi ấm ánh mắt Vinh, sao cứ để Vinh thấy xung quanh mình tối sầm, heo hút vậy nè?

Vinh sinh đứa nhỏ. Mang về cho má. Má đâu có trách móc gì, nựng nó như nựng tất cả thương yêu có được. Buổi đêm nó khóc, Vinh nhét bông gòn vô tai. Ban ngày nó khóc, Vinh bật nhạc ầm ĩ, thản nhiên ngồi ăn ổi, chầm muối ớt cắn cái rụp gọn ơ. Má hớt hải chạy lên hét ầm:

- Mày điên hả Vinh, không thấy con nó khóc sao?

Vinh không trả lời, chắc trong bụng nghĩ thầm “nó đâu phải con tui”.

- Mày đã quyết đẻ nó ra thì phải thương nó! Là mày chọn nó làm con, sao giờ hắt hủi nó hả Vinh?

Ờ há, là Vinh chọn nó mà. Là Vinh quyết sinh ra nó vì họ dám sỉ nhục Vinh, dám xem Vinh như con điếm. Vinh có hồi cũng tính thương nó rồi, thấy nó khóc, trong dạ cứ cồn cào như ai cấu, đau còn hơn lúc trở dạ sinh ra nó. Nhưng mà nhìn thấy thằng nhỏ, là Vinh nghĩ đến ba nó, nghĩ đến cái cặp mắt ướt át cứ nhìn Vinh đắm đuối. Vinh chịu không nổi. Rồi Vinh tự hỏi, hồi xưa, lúc má sinh Vinh ra đời, không biết má có vậy không? Chắc là không, tại má nuôi Vinh lớn đến chừng này mà.

Đêm, Vinh đứng lặng thinh nhìn thằng nhỏ ngủ. Vinh khe khẽ vuốt bầu má mềm như tơ của nó. Vinh khóc. Lần đầu tiên khóc từ lúc sống cùng nó trên đời. Lần đầu tiên Vinh thấy mình không hoàn toàn đơn độc, không hoàn toàn bất hạnh. Vinh thấy nguôi ngoai biết bao những hận thù, căm ghét dù thằng nhỏ không hề hôn Vinh hay vuốt ve vào gáy Vinh như cha nó đã từng làm. Chắc chỉ đơn giản, tại nó đã cùng chia sẻ chung nhịp thở với Vinh từ lâu lắm đến giờ.

Thằng Minh năm tuổi thì má mất. Má mất lúc còn trẻ mà. Tại ung thư dạ dày. Đau lắm! Má cứ xin Vinh hoài để má đi thanh thản, không phải chăm, phải thuốc men gì cả. Để tiền mà nuôi thằng Minh nên người. Vinh gàn ra biểu má tính để thiên hạ nó chửi Vinh bất hiếu sao mà nói vậy. Rồi má đi. Sau đợt cấp cứu lần thứ mấy Vinh không còn đủ sức mà nhớ nữa. Chỉ biết lúc đó, bờ vai người đàn bà hai bảy chao đảo, nghiêng ngả khôn cùng. Thằng Minh cứ gào khóc ầm ĩ gọi bà. Minh lẳng lặng đốt giấy ngoài nghĩa trang và lẳng lặng ngắm tia nắng cuối cùng còn sót lại. Chưa bao giờ Vinh thấy má đẹp như thế. Mà Vinh đã quên mất, má cũng là đàn bà họ Vũ.

Như mưa. Như dông bão. Như sương giá. Tầm tã. Cuộn trào.

Gia đình Đức gửi thư báo muốn thỏa thuận nuôi thằng Minh. Vinh tức ói. Họ hắt hủi nó, giờ đòi nó về là sao. Tưởng Vinh với con Vinh là rác rến chắc? Họ hứa trả cho Vinh một số tiền, nếu Vinh không chịu thì sẽ ra tòa. Trời, vác tiền ra chọi. Vinh biết Đức bị tai nạn nên giờ không thể có con, mà nhà Đức thì cần một thằng cháu đích tôn lắm! (Thời buổi nào rồi mà còn có cái chuyện này?) Đương nhiên là Vinh không chịu. Vinh có còn gì trên đời này nữa đâu ngoài thằng Minh. Vinh hất nguyên ly nước vô mặt Đức, biểu đi chết đi chứ đừng có mà xuất hiện nữa.

Nhưng mà Đức đâu có đi chết như Vinh rủa dễ vậy được. Đức có tiền, có địa vị, có danh vọng, và luật pháp anh minh lắm phải bảo vệ cho Đức và ưu tiên phát triển toàn diện cho đứa nhỏ nữa chứ. Vinh thì có gì, hai bảy tuổi, sống bằng cái nhà may của má. Vậy đó, ai mà dám trao thằng nhỏ cho một người đàn bà bấp bênh trong khi cha nó đã nhiệt tâm nuôi dưỡng nó nên người.

Trời lại dông. Vinh cầm tờ giấy của tòa án khuỵu ngã giữa sân gạch. Ai đưa tay xé rạch bầu trời liền mấy nhát rồi mới cho đổ mưa tới tấp. Vinh cứ ngồi chết trân ở đó, ngẩng mặt lên trời khẽ gọi: “Má ơi!” Nhưng mà má ở xa lắm, xa lắm Vinh à! Má đâu còn ở bên cạnh mà đưa đôi bàn tay gầy gò cho Vinh níu nữa.

Hai bảy tuổi. Như đứa trẻ. Ngã rồi ai sẽ nâng đây?

Những người đàn bà họ Vũ. Yêu nhắm mắt. Sống cuộc đời trong mưa. Họ có gì ngoài những giọt mưa lòng?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx