Bobby John đặt quả bóng xuống bãi cỏ, thong thả đưa chiếc gậy đánh gôn về phía sau rồi đánh nhanh một cú thật mạnh.
Quả bóng bay vọt theo đường ngang đến lỗ thứ mười bốn chứ?... Không!... Nó bay là là trên mặt đất và chui vào một bụi cây.
Bác sĩ Thomas, người chứng kiến duy nhất cú đánh vụng về ấy, không mấy ngạc nhiên. Người chơi gôn không phải là một quán quân mà là người con trai thứ tư của ông mục sư của làng Marchbolt, làng có một bãi tắm nhỏ của vùng Wales, nước Anh.
Bobby bật lên một tiếng chửi thề.
Đây là một chàng trai dễ thương, hai mươi tám tuổi. Không thể nói rằng anh xinh đẹp, nhưng anh có một bộ mặt đáng mến và cặp mắt màu hạt dẻ hiền lành.
- Cháu chơi càng ngày càng tồi! - Anh lẩm bẩm như để nói với chính mình.
Ông bác sĩ, một người cao tuổi, tóc màu xám, mặt hồng hào, nhận xét:
- Cháu không nên vội vàng!
Hai người bắt đầu chơi lại.
Bác sĩ Thomas đánh đầu tiên: ông đánh thẳng nhưng không mạnh lắm.
Bobby đặt quả bóng, đung đưa chiếc gậy rất lâu rồi ngẩng đầu, hạ thấp vai phải nhắm mắt đánh mạnh và quả bóng bay theo một đường thẳng.
- Nếu anh đánh đúng phương pháp hơn... mẹ kiếp! - Bác sĩ Thomas kêu lên.
- Cháu đánh đúng cách đấy chứ... - Bobby nói với giọng thất vọng!... - Hình như cháu nghe thấy có tiếng kêu! Cháu mong quả bóng không làm bị thương ai đó.
Anh đi tìm quả bóng ở bên phải bãi cỏ. Mặt trời xuống thấp hắt ra những tia sáng xiên chéo. Mây mù nổi lên trên mặt biển. Cách xa đó vài trăm mét vách núi hiện ra rất rõ.
- Con đường hẻm chạy dọc theo vách đá - Bobby nói - Nhưng quả bóng không thể bay tới đó được. Lúc này thì cháu biết rõ đấy là tiếng người kêu...
Ông bác sĩ nói mình chẳng nghe thấy gì cả.
Bobby chạy đi tìm quả bóng. Cuối cùng anh thấy nó trong bụi cây kim tước.
Cuộc tập dượt lại tiếp tục. Lỗ thứ mười bảy, cơn ác mộng của Bobby vì lỗ ở xa quá. Tới đó phải chạy dọc theo một vực thẳm trông rất đáng sợ.
Bobby hít vào thật sâu và đánh mạnh quả bóng. Sau khi nhảy một vài cú thia lia, quả bóng biến vào không trung.
- Thỉnh thoảng cháu vẫn bị như thế! Thật là ngu ngốc! - Chàng trai càu nhàu.
Anh men theo bờ vực và nhìn xuống chân vách đá có nước lấp lánh.
Bất chợt Bobby đứng thẳng lên và gọi ông già:
- Bác sĩ! Tới đây nhìn xem!
Phía dưới anh chừng một chục mét có vật gì trông giống như một bọc quần áo.
- Một người nào đó đã ngã từ vách núi xuống - Bác sĩ Thomas nói - Chúng ta phải nhanh chóng cứu người ấy!
Hai người cẩn thận xuống bờ vực. Trẻ, khỏe hơn, Bobby dắt tay ông bác sĩ. Họ đến bên cái bọc quần áo bi thảm đó. Đây là một người đàn ông khoảng bốn chục tuổi. Ông ta đã bất tỉnh nhưng còn thoi thóp thở.
Ông bác sĩ quỳ xuống bên người lạ mặt, bắt mạch và khám vết thương. Sau đó ông nhìn Bobby.
- Con người khốn khổ này sắp chết. Ông ấy bị gãy xương sống. Chắc chắn là ông ấy không nhìn rõ con đường hẻm khi sương mù nổi lên. Đã nhiều lần ta yêu cầu Tòa Thị chính cho làm lan can tay vịn ở đây nhưng chẳng đi đến đâu.
Ông già đứng lên.
- Ta đi gọi người đến cứu. Phải khiêng ông ấy lên. Cháu ở lại đây, được chứ?
Bobby gật đầu rồi hỏi:
- Cháu có thể giúp gì được ông ta nữa không?
- Không. Mạch của ông ấy chậm dần từng phút một. Có thể là ông ấy tỉnh lại trước phút cuối, nhưng rất ít khả năng như vậy. Dù sao...
- Nhưng cháu phải làm gì nếu ông ta tỉnh lại?
- Vô ích. Ông ấy sẽ không tỉnh lại nữa đâu...
Bác sĩ Thomas leo lên bờ vực. Bobby nhìn theo cho đến lúc ông già khuất bóng.
Bobby ngồi xuống một mỏm đá nhô ra của khe núi để hút một điếu thuốc lá. Vụ tai nạn làm anh xúc động; đây là lần đầu tiên trong đời anh tiếp xúc với người chết.
Một tai nạn bi thảm! Một chút sương mù trong một buổi chiều đẹp, một cú bước hụt... và thế là kết thúc, kết thúc tất cả! Đây là một người đàn ông mạnh khỏe, rắn chắc. Màu tái xanh của cái chết không che nổi nước da rám nắng. Chắc chắn người này sống ở nơi thoáng đãng... hẳn là người ở nơi xa tới đây. Bobby lại gần hơn để quan sát: tóc màu hung xoăn tít, ngả màu trắng ở hai bên thái dương, mũi to, cằm bạnh ra, tay nổi gân, đôi vai vuông vức. Hai chân gập lại một cách kỳ lạ... chắc chắn đây là do kết quả của cú ngã...
Khi Bobby nghĩ tới đây thì người hấp hối mở mắt.
Cặp mắt xanh sậm nhìn thẳng vào Bobby. Không chút mơ hồ và ngập ngừng, cặp mắt có vẻ chăm chú và dò hỏi. Ngay lập tức, Bobby tiến lại gần hơn và con người khốn khổ ấy nói bằng một giọng rõ ràng và trong trẻo:
- Tại sao không là Evans?
Tiếp đó tay chân ông ta run lên, cằm trễ ra, mắt nhắm lại...
Người lạ mặt qua đời.
@by txiuqw4