Bobby và Frankie sững sờ trước câu hỏi bất ngờ ấy. Cả hai đều kêu lên một lúc:
- Không thể như vậy được!
- Tùy hai người thôi - Moria kết luận - Theo tôi thì Roger có thể đã lấy tấm ảnh, nhưng anh ta không thể giết người. Vì lý do gì mà anh ta làm như vậy. Anh ta không quen biết ông này mà mới chỉ gặp một lần trong một bữa ăn thôi.
- Vậy thì ai đã đẩy ông ấy từ vách núi xuống vực? - Mặt của Moira sa sầm lại.
- Tôi không biết.
- Liệu chị có cho phép tôi nói những gì chị đã thổ lộ với tôi cho Frankie nghe không?
Moria quay mặt đi.
- Tùy anh. Nhưng cái đó là một bi kịch rất vô lý...
Rồi cô ta bỗng nhiên đứng lên.
- Tôi đã nói như một con điên. Ông Jones, xin ông đừng chú ý đến những chuyện ngu dại ấy... trong lúc tâm thần tôi bị hoảng loạn. Bây giờ tôi phải về thôi. Tạm biệt!
Cô ta bước đi rất nhanh. Bobby muốn giữ Moira lại, nhưng Frankie nói:
- Đứng lại, đồ ngốc. Để mặc tôi.
Cô gái chạy đến bên Moira. Sau đó một vài phút cô trở lại vòm cây.
- Tốt chứ? - Bobby hỏi.
- Tốt. Tôi đã làm cô ta yên tâm. Tôi đã làm cho cô ta hứa là sẽ gặp lại chúng ta. Bây giờ anh kể lại cho tôi nghe tất cả những gì anh đã nắm được.
Bobby thuật lại câu chuyện và Frankie đã chăm chú nghe. Sau đó cô gái bảo anh:
- Tôi vừa khám phá ra hai sự kiện phù hợp với câu chuyện anh vừa kể. Trước hết khi trở về lâu đài Meroway tôi rất ngạc nhiên khi thấy bác sĩ Nicholson đang nắm tay bà Sylvia Bassington-ffrench... và ông ta đã nhìn tôi như sét đánh khiến tôi sợ run lên.
- Sự kiện thứ hai là gì?
- Một sự kiện nhỏ. Bà Sylvia đã kể lại khi nhìn thấy tấm ảnh của Moira Nicholson trên mặt lò sưởi, ông Alan Carstairs đã có vẻ rất cảm động và hỏi người trong ảnh là ai. Bà Sylvia nói đây là Moira, vợ của bác sĩ Nicholson và như vậy ông này biết rõ chỗ ở của cô ta. Bobby, tôi không hiểu rõ vai trò của Nicholson trong vụ này. Tại sao ông ta muốn loại bỏ Alan Carstairs? Có phải tại ông Carstairs muốn tố cáo Nicholson là kẻ đứng đầu một nhóm buôn ma túy không? Hay cô gái xinh đẹp của anh là nguyên nhân của vụ án mạng?
- Có thể là cả hai. Có thể Nicholson đã biết hai người có cuộc hẹn và ông ta đă nghi ngờ người vợ.
- Có thể. Trước hết chúng ta hãy xét tư cách của Roger Bassington-ffrench. Điều duy nhất chống lại anh ta là tấm ảnh. Nếu anh ta có thể giải thích một cách hợp lý...
- Cô cho rằng có thể hỏi anh ta về chuyện này ư, Frankie? Như vậy có khinh xuất không? Nếu là thủ phạm, anh ta sẽ thấy rõ công việc của cô và tôi.
- Khoan đã. Tôi sẽ quan sát kỹ khi anh ta nói. Cho đến lúc này anh ta vẫn có vẻ thật thà. Nếu chứng minh được mình là người vô tội thì anh ta sẽ là đồng minh của chúng ta.
- Cô nói gì, Frankie?
- Bạn thân mến, cô bạn xinh đẹp của anh là người mắc chứng thần kinh, lẫn lộn thật giả... Nhưng giả định sự sợ hãi của cô ta có cơ sở... người chồng thực sự muốn loại trừ vợ... Henry Bassington-ffrench đang gặp nguy hiểm chết người. Bằng mọi giá chúng ta phải ngăn cản, không để ông ấy vào lâu đài La Grange. Lúc này Roger là người giám sát bác sĩ Nicholson dễ dàng hơn cả.
- Cô nói đúng. Chúng ta bàn kế hoạch thực hiện thôi.
Cò gái đứng lên, trước khi ra về tuyên bố:
- Nghe này, Bobby, tất cả những chuyện này thật là khác thường, tôi có cảm giác như mình đang sống trong một cuốn tiểu thuyết...
- Còn tôi, tôi có cảm giác như mình đang tham gia một vở diễn trong đó chúng ta đang ở hồi hai. Cái khó khăn là ta không hiểu gì về hồi một.
Frankie xác nhận:
- Không phải đang ở hồi hai mà theo tôi đây là hồi ba, Bobby, đây là hồi kết thúc vở kịch.
- Một hồi có rất nhiều xác chết. - Bobby kết luận - và phải nói rằng đây là hồi mà năm tiếng thần chú “Tại sao không là Evans?” giải quyết tất cả mớ bòng bong này... Frankie, tôi tin rằng người có cái tên Evans ấy là điểm xuất phát của cuộc điều tra của chúng ta và là người ít quan trọng trong vở bi kịch này.
- Anh làm như là người có tên Evans không tồn tại ấy.
Nói xong Frankie trở về lâu đài Merroway.
@by txiuqw4