Đổi Quần Áo
Nguyên đêm bị hắn gây sức ép cho nên đến sáng hôm sau, sau khi tỉnh dậy Đới Tư Dĩnh cảm thấy cả người đau nhức, đau đớn ở hạ thể như nhắc nhở cô đêm qua đã xảy ra chuyện gì, tại sao anh ấy lại đối xử với mình thô bạo như vậy, sao lại đem nỗi hận thù đối với chị hai trút lên người mình, nhưng tại vì sao mình lại không oán không hận anh ấy mà còn cảm thấy đau lòng vì anh ấy?
Nhìn thấy Long Ngạo Phỉ đang nằm bên cạnh vẫn còn ngủ say, lúc này anh không có ánh mắt tà ác, vẻ mặt của anh thuần khiết, lương thiện trông giống như một đứa trẻ con đáng yêu, nếu anh tỉnh lại mà vẻ mặt vẫn giống như thế này thì thật là tốt quá, nếu anh có thể đối xử bình tĩnh với cô thì thật tốt quá, nếu người anh yêu không phải là chị hai mà là cô thì thật tốt quá.(T_T)
Đới Tư Dĩnh nhìn vào khuôn mặt góc cạnh, đẹp trai trước mắt, nghĩ đến lúc khuôn mặt ấy lúc tức giận làm cô ngẩn người, cô đột nhiên hiểu rõ, trên thế gian này không có "nếu".
Đứng dậy nhìn thấy dưới đất là các mảnh quần áo bị xé rách, Đới Tư Dĩnh nhanh chóng mở ra tủ quần áo bên cạnh, nhìn thấy tất cả những bộ quần áo bên trong đều là hàng hiệu quốc tế, mỗi một bộ đều có giá rất đắt, tất cả những trang phục này đều là của chị hai cô. Cô cười khổ, đây không phải là phong cách ăn mặc của cô, sau đó lấy ra một bộ áo ngủ mặc vào rồi bước ra cửa.
"Em muốn đi đâu?" Long Ngạo Phỉ đã tỉnh ngủ từ lâu, nhưng anh muốn nhìn xem cô muốn làm gì, khi thấy cô mặc áo ngủ bước ra khỏi cửa thì không nhịn được lên tiếng.
"Đi làm." Long Ngạo Phỉ đột nhiên lên tiếng làm cho Đới Tư Dĩnh sửng sốt, không tự chủ được trả lời.
"Đi làm? Không cần. Từ nay về sau em không cần đi làm, nếu muốn đi làm thì cũng nên đến làm ở công ty tôi." Long Ngạo Phỉ ngang ngược tuyên bố.
"Nhưng cũng phải để sau một tháng, anh cũng biết muốn từ chức thì phải báo trước một tháng, anh là tổng chủ tịch của một tập đoàn nên chắc là anh phải hiểu rõ, huống chi trong tay em có một ít việc cần phải xử lý cho xong, cấp cho công ty một sự công bằng." Lời nói của Đới Tư Dĩnh rất hợp tình hợp lý, cô tin tưởng Long Ngạo Phỉ chắc chắn sẽ không cự tuyệt.
"Được, vậy thì cho em thời gian một tháng." Long Ngạo Phỉ đáp ứng một cách thoải mái, anh biết bản thân cũng không thích nhân viên đột nhiên từ chức, làm trở ngại tiến độ công việc của mình, ở công ty của anh có quy định nhân viên nào muốn từ chức đều phải đưa đơn trước ba tháng, cho nên anh không có lý do gì để từ chối yêu cầu của Đới Tư Dĩnh.
"Cám ơn anh. Em đi làm đây." Đới Tư Dĩnh không biết tại sao bản thân lại cảm ơn anh, chẳng lẽ nếu anh không đồng ý thì mình sẽ không đi làm sao?
"Chờ một chút, đi làm thì có thể nhưng mà mỗi ngày trước bảy giờ nhất định phải trở về đây. À, vừa rồi em đang tìm quần áo sao? Chẳng lẽ em không hài lòng với những bộ quần áo này, hay là em cảm thấy mình không xứng mặc nó." Long Ngạo Phỉ nhìn Đới Tư Dĩnh, đưa ra điều kiện của mình, câu nói tiếp theo rõ ràng là ẩn chứa sự khó chịu, cô thật ra là có ý gì? Là không thích mặc quần áo do anh mua sao?
"Được, em sẽ nhanh chóng trở về trước bảy giờ, quần áo rất sang trọng, em cũng không biết em có thể mặc được không?" Đới Tư Dĩnh trầm giọng nói một câu, về phần mỗi ngày bảy giờ trở về nhà vậy là đủ rồi, mỗi ngày cô tan sở vào lúc năm giờ, cô vẫn còn có hai tiếng đồng hồ để về nhà.
"Hôm nay anh không đi làm sao?" Thấy Long Ngạo Phỉ còn nhàn nhã nằm trên giường, Đới Tư Dĩnh cảm thấy kỳ lạ hỏi anh một câu, tổng tài không phải là người bận rộn nhất sao? Tuy rằng đây là công ty của anh nhưng không phải mọi việc to nhỏ trong công ty mỗi ngày luôn phát sinh rất nhiều, cần có anh giải quyết sao?
"Hôm nay tôi nghỉ ngơi." Long Ngạo Phỉ lạnh lung trả lời, sau đó nhắm hai mắt lại.
Đới Tư Dĩnh nhìn thấy áo ngủ trên người, cô vốn không thể mặc nó đi làm, không còn cách nào khác đành phải đến tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo mặc vào người, cảm thấy tốt lắm liền bước xuống lầu.
"Phu nhân, điểm tâm đã chuẩn bị xong, phu nhân cứ từ từ dùng." Người hầu trong nhà thấy cô liền cung kính nói.
"Được, cám ơn bà." Đới Tư Dĩnh ngồi xuống ăn qua loa một chút rồi chuẩn bị ra khỏi cửa, đột nhiên nhớ tới lời nói hôm qua của Long Ngạo Phỉ, mình làm sao đi ra ngoài đây?
"Phu nhân, xe đã được chuẩn bị sẵn, xin mời lên xe." Trong lúc Đới Tư Dĩnh còn đang sững sờ thì tài xế đã lái xe ra hỏi garage chạy đến trước mặt cô.
Đới Tư Dĩnh ngồi vào trong xe, thì ra Long Ngạo Phỉ đã an bài tất cả mọi việc, khi gần đến công ty Đới Tư Dĩnh ra lệnh cho tài xế dừng lại để cô tự mình đi về phía trước, cô không muốn để cho đồng nghiệp nhìn thấy.
Ở gần công ty có một cửa hàng bán quần áo, Đới Tư Dĩnh bước vào mua bộ bộ váy áo bình thường, thay bộ quần áo sang trọng của Pháp trên người ra, rồi mới bước vào công ty.
Điểm tâm
Đới Tư Dĩnh vừa mới đi vào công ty thì đồng nghiệp Tâm Di liền nói:
"Tư Dĩnh, cậu xem giám đốc yêu cậu chưa kìa, đã chuẩn bị sẵn điểm tâm đặt trên bàn cậu rồi."
"Cậu hâm mộ như vậy thì cho cậu ăn đấy." Đới Tư Dĩnh cười cười nói.
"Làm ơn đi, dù cậu có cho mình cũng không dám ăn, đây là giám đốc cố ý mua cho cậu mà." Tâm Di nói xong thì trở lại bàn làm việc của mình, ngồi xuống ghế bắt đầu làm việc.
Đới Tư Dĩnh nhìn thấy món cháo bí đỏ mà mình yêu thích nhất, trong lòng có những nỗi buồn vui không nói nên lời, mới vừa ngồi xuống liền thấy giám đốc Hàn Cảnh Hiên đi về phía chính mình, đó là một người đàn ông tuấn tú, khí chất sáng lạn như ánh mặt trời, cũng chính là mẫu đàn ông khiến cho phụ nữ mê muội.
"Tư Dĩnh, mọi việc đã giải quyết tốt hết chưa? Có thấy điểm tâm anh mua cho em không? Đó là món em thích nhất, mau ăn đi." Hàn Cảnh Hiên luôn luôn quan tâm cô từng giờ từng phút.
"Ừ, em ăn ngay." Đới Tư Dĩnh chỉ nói một câu đơn giản, sau đó cúi xuống mở bát cháo bí đỏ ra, cô không đói bụng nhưng cũng không đành lòng phụ tâm ý của Hàn Cảnh Hiên, có lẽ không còn bao lâu nữa cô sẽ rời khỏi nơi này, có lẽ sẽ không gặp lại anh nữa.
Nhìn thấy Đới Tư Dĩnh ăn từng ngụm từng ngụm cháo do chính mình dùng hết tình yêu để làm, trong lòng Hàn Cảnh Hiên cảm thấy rất vui mừng, anh cho rằng Đới Tư Dĩnh đã bắt đầu tiếp nhận mình, dù sao trước đây đều do bản thân dùng mọi cách thuyết phục sau đó cô mới chịu ăn, vậy mà hôm nay lại ăn một cách cực kỳ vui vẻ, có phải cô đã nghĩ thông suốt, đã tiếp nhận tình yêu của mình không?
Hàn Cảnh Hiên biết cô không phải tuýp người phụ nữ ái mộ hư vinh, tuy rằng bản thân không phải có rất nhiều tiền nhưng vẫn có thể mang đến cho Đới Tư Dĩnh cuộc sống cơm áo dư dả, thậm chí anh bắt đầu khao khát về tương lai hạnh phúc, cuộc sống hạnh phúc của mình với cô.
"Rồi, em ăn xong rồi. Cám ơn anh, em phải bắt đầu làm việc đây." Đới Tư Dĩnh nhanh chóng ăn xong rồi nhìn Hàn Cảnh Hiên nói.
"Được." Hàn Cảnh Hiên nói, cảm thấy rất vừa lòng nhìn cô với ánh mắt tràn ngập dịu dàng
Nhìn thấy Hàn Cảnh Hiên đi vào phòng làm việc của anh, trong lòng Đới Tư Dĩnh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cô có chút sợ khi đối mặt anh, sợ cùng anh ở chung một chỗ, vì cô không biết phải làm thế nào để đáp lại tình cảm thắm thiết của anh.
"Tư Dĩnh, cậu cũng không biết cậu có bao nhiêu hạnh phúc đâu, tớ thật hâm mộ cậu, nếu giám đốc đối với tớ tốt như vậy thì tớ đã sớm lao vào vòng tay ôm ấp của anh ấy, người vừa trẻ tuổi lại đẹp trai, tương lai đầy hứa hẹn, có đốt đèn cũng khó tìm được người như vậy nha. Mình thấy thật kỳ lạ, tại sao một chút động lòng cậu cũng không có vậy?" Tâm Di ngồi trên ghế làm việc của mình nói.
Đới Tư Dĩnh chỉ cười cười, không có trả lời, thật ra nếu không phải trái tim của cô đã trao cho người khác thì Hàn Cảnh Hiên quả thật là một đối tượng rất sáng giá.
Ngay phút mà Long Ngạo Phỉ bước chân vào tập đoàn Long thị, các nhân viên nhìn thấy anh đều cảm thấy rất kỳ quái, không phải Tổng giám đốc đi hưởng tuần trăng mật sao? Sao bây giờ lại xuất hiện ở đây? Tuy rằng trong lòng mọi người đều có nghi vấn nhưng không một ai có gan dám đi hỏi.
Long Ngạo Phỉ bước vào thang máy đi tới tầng 101 để vào phòng làm việc của mình, mới vừa bước vào phòng đã gặp người không sợ chết tiến đến hỏi:
"Ê, Ngạo Phỉ, cho người bạn thân này một lý do xem, sao hôm nay cậu lại xuất hiện ở trong này? Tư Giai đâu? Cả hai không đi hưởng tuần trăng mật, không phải là do cô ấy mang thai chứ, xem ra tớ phải chúc mừng cậu."
Long Ngạo Phỉ lạnh lùng nhìn Từ Tây Bác, người đã cùng với mình học cho đến khi tốt nghiệp đại học Flourine, sau đó lại cùng nhau về nước đến công ty giúp đỡ mình, là một người bạn, người anh em tốt, nói:
"Ngậm cái miệng thối của cậu lại, để cho tôi yên tĩnh một chút."
"Không đúng, thật sự không đúng, nói đi, đã xảy ra chuyện gì?" Từ Tây Bác nghe Long Ngạo Phỉ nói chuyện gắt gỏng, anh liền hiểu được nhất định đã có chuyện xảy ra?
"Đới Tư Giai đã bỏ trốn với người đàn ông khác." Long Ngạo Phỉ lạnh lùng nói một câu giống như một quả bom hẹn giờ làm cho Từ Tây Bác thẩn thờ thật lâu.
"Cậu đừng có nói đùa nữa, hôm qua hai người vừa mới kết hôn, hôm nay cậu lại nói với tớ cô dâu bỏ trốn với người khác, tớ thật không dám tin, huống chi tớ cũng không phải không quen biết Tư Giai, không phải chưa từng thấy bộ dáng hạnh phúc, ngọt ngào của hai người, tớ không tin đâu." Cuối cùng Từ Tây Bác cũng hồi phục lại tinh thần, có nói gì anh cũng không tin đâu.
"Cậu không tin? Ngay cả chính tớ cũng không thể tin được, cô ta có thể bỏ trốn trước khi hôn lễ sắp bắt đầu."
"Khoan đã, cái gì mà bỏ trốn trước khi hôn lễ sắp bắt đầu, ngày hôm qua không phải hai người vừa mới kết hôn sao?"
"Có nói cậu cũng nhất định không tin đâu, cô dâu là em gái song sinh của cô ấy, Đới Tư Dĩnh."
"Cái gì? Cô ấy còn có một người em gái song sinh sao? Tại sao tớ chưa từng nghe hai người nói qua vậy?" Từ Tây Bác ngạc nhiên hỏi.
"Cho tới bây giờ cậu cũng chưa từng hỏi qua mà." Long Ngạo Phỉ thốt ra một câu khiến Từ Tây Bác nói không ra lời.
"Người anh em, cậu nói rõ ràng một chút, rốt cuộc mọi việc là thế nào? Đừng để tớ nghe mà cứ cảm thấy như mình đang lọt vào một đám sương mù mờ ảo." Từ Tây Bác ngồi xuống, muốn biết thật ra đã xảy ra chuyện gì?
@by txiuqw4