Mị Nhi mặc áo quần nóng bỏng gợi cảm đi về phía cửa văn phòng của Long Ngạo Phỉ, đã lâu rồi anh ấy cũng chưa tìm cô, nếu như vậy cô sẽ đến tìm anh. Cửa phòng khép hờ, tiếng trò chuyện từ bên trong truyền ra, khiến cô không khỏi dừng bước, lắng nghe một cách cẩn thận.
Bên trong văn phòng.
" Ngạo Phỉ, cậu cứ như vậy mà nói với cô ấy là cậu không thích có con, không cần đứa nhỏ sao?" Từ Tây Bác giật mình nhìn Long Ngạo Phỉ đang ngồi bên cạnh.
"Phải, nếu không, cậu cho rằng tớ nên nói thế nào??? Chẳng lẽ nói bởi vì tai nạn xe lần đó, cô ấy bị sảy thai, nói rằng sau này cũng khó có cơ hội mang thai nữa, đem sự thật nói cho cô ấy biết ư??" Trong đôi mắt đẹp của Long Ngạo Phỉ tràn ngập vẻ đau khổ
"Đúng là như vậy, chỉ là sau này cậu thực sự không muốn có con sao?" Từ Tây Bác vẫn lo lắng, quan tâm hỏi.
Chuyện sau này cứ để sau này rồi nói, tớ có thể tìm người thụ tinh nhân tạo, cũng có thể tìm người mang thai hộ.
"Xem ra cậu đã có quyết định, như vậy tớ chỉ biết chúc phúc cho hai người."........
Ở bên ngoài cửa, Mị Nhân nghe chuyện Tư Dĩnh không thể mang thai, nhìn xuống cái bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, trong ánh mắt lóe lên vẻ ác độc, cô vốn chỉ muốn chút tiền, xem ra cô sẽ có càng nhiều, ông trời đã giúp cô, không có lý do gì cô buông tha cho Long Ngạo Phỉ.........
"Nói đi, cô tìm tôi có việc gì?" Trong quán cà phê, Lọng Ngạo Phỉ không kiên nhẫn nhìn Mị Nhi đang ngồi đối diên không nói một lời, hỏi.
"Em có thai rồi..." Đôi mắt đẹp của Mị Nhi theo dõi anh, thật bình tĩnh nói ra.
"Cái gì? Cô mang thai, việc đó có lien quan gì tới tôi sao?" Long Ngạo Phỉ sửng sốt, độ chừng một lúc sau mới phản ứng lại.
"Đương nhiên là có, vì đây là con của anh." Mị Nhi nói một cách thật khẳng định, bởi vì đây chính là đứa nhỏ của anh.
"Nói cho tôi một con số đi." Long Ngạo Phỉ lạnh lùng nói, đứa nhỏ của anh ư, có ma mới tin, đơn giản chỉ là muốn tiền thôi.
"Em không cần tiền, đây thực sự là con của anh mà."
"Chứng cớ đâu?"
"Chứng cớ gì? Như thế nào chứng minh? Đứa nhỏ là của ai, chẳng lẽ em không biết sao? Lại nói, trước đó vài ngày đã em ở chung với anh, hơn nữa, chỉ cần vài tháng sau, có thể đi làm xét nghiệm quan hệ cha con." Mị Nhân thực chắc chắn, cho dù có đi làm xét nghiệm quan hệ cha con, cô cũng không sợ.
"Phá bỏ. " Hai chữ không chút tình cảm phun ra từ môi của Long Ngạo Phỉ, lạnh như băng và tuyệt tình. Mẹ đứa con của anh tuyệt đối không thể là Mị Nhi, một người phụ nữ lẳng lơ ong bướm.
"Phá bỏ? Long Ngạo Phỉ, không phải anh tuyệt tình như vậy chứ, đây chính là cốt nhục của anh mà, anh nhẫn tâm như vậy sao?" Mị Nhi lớn tiếng chất vấn anh, phá bỏ đứa nhỏ, cô lấy gì để giữ chân anh.
"Của tôi sao? Của ai còn chưa chắc chắn đâu." Long Ngạo Phỉ cắn môi cười lạnh nói.
Sự lạnh lùng tàn nhẫn của Long Ngạo Phỉ làm cho Mị Nhi hơi bất ngờ. Cô không khỏi tức giận ngập lòng, cô sẽ càng không bỏ qua cho anh, vì tiền cũng tốt, vì vị trí vợ của tổng tài kia cũng tốt.
"Long Ngạo Phỉ, anh quá tuyệt tình rồi, coi như hôm nay tôi đã đến nhầm chổ, đứa bé này, tôi sẽ tự mình nuôi dưỡng." Mị Nhi đột nhiên đứng dậy, phẫn nộ như đã hiểu rõ..
"Tùy cô." Long Ngạo Phỉ vẫn như trước, lạnh lùng mở miệng. Anh tin tưởng đứa nhỏ chính là của anh.
"Được, anh đừng hối hận." Mị Nhi hung hăng nói ra những lời này, rồi xoay người bước đi
Mị Nhi đi ra khỏi quán cafe, khóe môi nở nụ cười lạnh. "Long Ngạo Phỉ, tôi sẽ dùng đứa nhỏ này để đạt được tất cả..."
Anh yêu em
Đới Tư Dĩnh cầm cái áo sơ mi mới mua cho Long Ngạo Phỉ hôm nay, nhìn trái nhìn phải lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng.
"Có chuyện gì sao? Anh thấy rất đẹp." Long Ngạo Phỉ nhìn ngắm áo sơ mi đang mặc trên người, tuy anh cũng cảm thấy hơi nhỏ không vừa lắm nhưng không thể phụ tấm lòng của cô nên chỉ còn cách nói trái với suy nghĩ của mình.
"Anh gạt em, rõ ràng hơi nhỏ một chút, cởi ra đi." Đới Tư Dĩnh bất mãn nói, bước đến giúp anh cởi nút áo ra, ngón tay lơ đãng chạm qua trước ngực làm anh cảm thấy một trận tê dại.
Cởi bỏ chiếc áo sơ mi, anh ôm cổ của cô nói: "Tư Dĩnh, anh nghĩ anh muốn em."
Anh trực tiếp nói ra một câu như vậy làm cho mặt Đới Tư Dĩnh không khỏi lộ vẻ ngượng ngùng, muốn giãy dụa lại nhìn thấy trong đôi mắt đẹp của anh hiện lên vẻ thâm tình nồng đậm, bất giác cô thả lỏng thân thể.
Rất nhanh áo quần áo màu trắng và áo lót và quần lót bằng tơ tằm cùng kiểu dáng của phụ nữ bị ném bừa bãi trên mặt đất, sau đó là quần dài và quần đùi của đàn ông....
Đôi nam nữ trần truồng dây dưa cùng nhau, phát ra từng đợt rên rỉ và tiếng thở dốc lúc trầm lúc bổng.
"Tư Dĩnh, anh yêu em." Ở lần lên đỉnh khoái cảm cuối cùng, Long Ngạo Phỉ không thể nén lòng thốt ra.
Đới Tư Dĩnh đang nằm dưới người anh, trong nháy mắt lệ rơi đầy mặt, đây là lần đầu tiên anh nói anh yêu cô khiến tâm tình cô bị kích động mãnh liệt, chỉ có thể do quá vui mừng mà khóc, không nhịn được ôm chặt lấy anh, thân thể gắt gao dán sát vào anh.
"Sao vậy em? Anh làm đau em hả." Trải qua một lúc lâu Long Ngạo Phỉ mới phát hiện sự khác thường của cô vội vàng quan tâm hỏi.
"Không phải vậy, Phỉ, anh nói anh yêu em là thật lòng chứ?" Đới Tư Dĩnh lắc đầu, đôi mắt đẹp nhìn anh chăm chú như muốn xác nhận một lần nữa.
Long Ngạo Phỉ hơi sửng sốt, anh có nói anh yêu cô sao? Hình như trong lúc cảm giác quá mãnh liệt dường như anh bất chợt thốt ra lời đó.
"Ừ, anh yêu em." Nhìn thấy ánh mắt chờ đợi kia, anh đành phải cố thuyết phục một lần, có lẽ anh đã thật sự yêu thương cô.
" Phỉ, cảm ơn anh, em cũng yêu anh, rất yêu anh." Đới Tư Dĩnh khẽ tựa vào trước ngực anh, ôm chặt lấy anh, nước mắt vui mừng tràn ra thấm vào vòm ngực cường tráng của anh, từng giọt từng giọt thấm vào lòng anh.
Khóe miệng Đới Tư Dĩnh mang theo ý cười, tâm tình vui vẻ ở Trung tâm mua sắm chuyên kinh doanh trang phục nam, cẩn thận lựa chọn quần áo với màu sắc và kích thước, hôm nay có lẽ không sai nữa.
"Phu nhân, thoạt nhìn tâm trạng rất vui vẻ, không sai đây là cái áo sơ mi thuộc loại tốt, hoan ngênh lần sau đến nữa." Cô nhân viên bán hàng gói áo sơ mi đưa qua cho cô nói.
"Ha hả, cảm ơn, lần sau tôi lại đến." Đới Tư Dinh che dấu không được nụ cười từ miệng thoát ra.
"Phu nhân, hẹn gặp lại"
"Hẹn gặp lại".
Đới Tư Dĩnh tay mang túi lớn túi nhỏ, cảm giác có chút mệt mỏi cũng hơi khát nước, nhìn thấy cửa hiệu Kentucky bên cạnh liền bước vào, rót một ly nước ngồi xuống chậm rãi uống.
Bất chợt, đang từ cửa bước vào là một người dáng cao gầy, ăn mặc rất gọn gàng áo hở để lộ rốn, mặc quần đùi da bò ngắn, chân mang giày xăng-đan cao gót màu đen, một mái tóc quăn nhuộm vàng, mang kính râm màu xanh lam, mũi thon thả, đôi môi xinh xắn đỏ mọng, không thể nghi ngờ đây là một người đẹp, ánh mắt của mọi người trong nháy mắt đều tập trung trên người cô ta.
Chỉ có Đới Tư Dĩnh một mình cúi đầu nhìn xuống ly nước trước mặt, nhưng ánh mắt của cô gái đẹp kia lại cố tình dừng trên người cô, cẩn thận đánh giá một hồi lâu, rốt cuộc cô gái đẹp đi về phía cô.
"Đới Tư Dĩnh." Một tiếng gọi dễ nghe tựa như chim oanh vang lên bên tai cô.
Tình cờ gặp nhau trên đường
Đột nhiên nghe thấy có người kêu tên mình, Đới Tư Dĩnh không khỏi ngẩng đầu nhìn thấy trước mắt mình là một người đẹp. Là cô ấy kêu mình sao? Nhưng hình như mình không biết cô ấy nha.
"Đới Tư Dĩnh, không nhận ra mình sao? Cậu khiến mình rất đau lòng đó nha." Người đẹp đau lòng nói xong liền tháo mắt kính màu xanh lam xuống.
"Trời ơi, là cậu... Vũ Văn. Là cậu, thật sự là cậu, cậu đã trở lại." Chờ nhìn kỹ người mới đến thật rõ ràng, Đới Tư Dĩnh cũng không dám tin, kêu lên vui sướng.
"Ha hả, là mình. Mình trở về được vài ngày rồi. Đi tới nhà cậu tìm cậu thì không gặp, cũng tìm không ra cách liên hệ với cậu, không nghĩ tới lại gặp cậu ở đây. Đúng rồi, như thế nào chỉ có một mình cậu, còn Tư Giai đâu?." Trịnh Vũ Văn ngồi xuống bên cạnh cô hỏi.
Đột nhiên nhắc tới chị, sắc mặt Đới Tư Dĩnh có chút ảm đạm. Chị ở nơi nào? Cô cũng không biết.
"Làm sao vậy? Có chuyện gì đã xảy ra sao?" Trịnh Vũ Văn nhìn ra vẻ mất mác của cô, quan tâm hỏi.
"Từ từ mình sẽ kể cho cậu nghe. Vũ Văn, giờ cậu đến nhà của mình chơi đã." Đới Tư Dĩnh kéo Vũ Văn. Tốt quá, hôm nay rốt cục cũng có người có thể ngồi nghe cô kể rõ tâm sự nặng nề như tảng đá đè nặng trong lòng cô kia cuối cùng cũng có thể bỏ xuống rồi.
Vũ Văn là bạn cùng trường từ nhỏ đến trung học của cô và chị cô. Vũ Văn cũng là người bạn tốt nhất của họ, cũng chỉ có Vũ Văn là phân biệt rõ ràng được cô và chị. Chỉ tiếc, khi vào đại học, Vũ Văn xuất ngoại du học. Từ đó đến nay, sau vài năm cô bị mất liên lạc.
Đới Tư Dĩnh trở về nhà, căn nhà đã lâu chưa có người ở nên không khí có vẻ lạnh lùng, vắng lặng
"Tư Dĩnh, cậu cùng Tư Giai không ở nơi này sao? Có phải các cậu đã kết hôn rồi?" Trịnh Vũ Văn không nhịn được hỏi. Họ đã vài năm không liên lạc, bọn họ kết hôn cũng là chuyện bình thường,
"Cứ xem như là vậy đi." Đới Tư Dĩnh bất đắc dĩ nói, cô cũng không biết mình như vậy có tính là đã kết hôn không.
"Cái gì mà "xem như", kết hôn hay không kết hôn mà tự mình cũng không biết sao?" Trịnh Vũ Văn kỳ cảm thấy kỳ quái, Tư Dĩnh rốt cuộc là bị làm sao vậy?
"Vũ Văn, để mình kể cho cậu nghe một câu chuyện ly kỳ về mình và chị mình." Đới Tư Dĩnh chậm rãi nói, mà Trịnh Vũ Văn nghe xong ánh mắt mở thật lớn, miệng cũng mở to, có chút không thể tin được.
"Trời ơi, Tư Dĩnh. Những điều cậu nói đều là sự thật sao?" Hơn nữa ngày, Trịnh Vũ Văn mới từ trong khiếp sợ phản ứng lại.
"Cậu nói xem, mình có thể dùng sự tình như vậy để gạt cậu sao?"
"Vậy cậu nói là cậu yêu Long Ngạo Phỉ. Hiện tại, anh ấy cũng yêu cậu."
"Ừm." Đới Tư Dĩnh gật gật đầu.
"Khoan, để mình từ từ suy nghĩ lại xem có chỗ nào không đúng? Đúng rồi. Tư Dĩnh, cậu có bao giờ nghĩ tới Tư Giai đào hôn là có lý do bất đắc dĩ hoặc là đột nhiên chị cậu trở lại không? Đến lúc đó ba người phải làm sao? Cùng anh ấy kết hôn là Tư Giai nhưng ở chung với anh ấy lại là cậu." Trịnh Vũ Văn gõ gõ đầu, lo lắng hỏi.
Lời của cô làm cho Đới Tư Dĩnh thất thần. Thật sự là cho tới bây giờ, cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Nếu bây giờ chị trở về thì làm sao? Tình yêu giữa ba người phải làm sao? Cô cùng chị lại nên làm gì bây giờ?
"Quên đi Tư Dĩnh. Có lẽ Tư Giai thật sự yêu người khác nên mới cùng người đó bỏ đi. Chúng ta không nên tự mình lo lắng." Nhìn thấy sắc mặt Đới Tư Dĩnh khó coi vô cùng, Trịnh Vũ Văn không khỏi tự trách mình lắm chuyện. Chỉ có như vậy mới an ủi được Tư Dĩnh.
"Đúng rồi Tư Dĩnh, ngày nào đó cho mình gặp anh ấy đi. Tuy rằng đã sớm nghe qua đại danh của Long Ngạo Phỉ, nhưng chưa nhìn thấy người xem anh ấy đẹp trai như thế nào, mà lại có thể mê hoặc Tư Dĩnh của mình chứ." Nhìn thấy Đới Tư Dĩnh vẫn khổ sở như trước, Trịnh Vũ Văn chỉ còn cách đổi đề tài.
"Ừ, được, hôm nào mình mời cậu đến ăn cơm." Quả nhiên, Đới Tư Dĩnh nghe đề cập tới Long Ngạo Phỉ liền nói chuyện.
"Đừng có hôm nào nữa. Đi thôi, mình đã muốn đói bụng rồi, hôm nay mình mời cậu ăn." Trịnh Vũ Văn một phen kéo Đới Tư Dĩnh đi ra ngoài
"Cậu chậm một chút, mình còn muốn lấy đồ vật này nọ. Tại sao đã vài năm trôi qua mà cậu vẫn còn cái tính vội vàng, nóng nảy thế."Đới Tư Dĩnh vội vàng cầm lấy vật gì đó đặt ở bên cạnh.
"Tư Dĩnh, cũng không phải là ngày đầu tiên cậu quen mình. Vài năm thì tính làm gì? Chỉ sợ là cả đời này, tính tình của mình đều không thay đổi được." Trịnh Vũ Văn không cho lời cô nói là đúng, liền phản bác lại.
"Mình chính là thích tính tình nóng như lửa này của cậu đó. Ha hả." Đới Tư Dĩnh không khỏi nở nụ cười.
"Không hổ là bạn thân của mình. Đến đây mình hôn một cái nào."Trịnh Văn Vũ nói xong, miệng liền chồm qua hôn Tư Dĩnh
"Ah, mình không chịu." Đới Tư Dĩnh bị dọa, chạy nhanh để né tránh, làm cho người ta thấy còn tưởng rằng các cô là đồng tính luyến ái.
"Sao vậy, có đàn ông rồi thì không muốn cho mình hôn sao. Chờ mình nha, để xem mình có hôn được hay không?" Ở phía sau, Trịnh Vũ Văn đang đuổi theo cô
"Ha ha, không cần đâu."
"Để xem cậu còn có thể bỏ chạy hướng nào?"
@by txiuqw4