Hàn Cảnh Hiên cúi đầu ăn điểm tâm, anh có chút áy náy không dám nhìn vào ánh mắt của Tư Dĩnh, dù sao anh cũng đã làm chuyện có lỗi với cô, tuy nói không phải do mình cố ý, nhưng dù sao việc đã xảy ra cũng đã xảy ra rồi.
"Cảnh Hiên, nếu anh còn mệt thì xin ở nhà nghỉ ngơi đi, đừng đi làm nữa." Đới Tư Dĩnh quan tâm hỏi.
"Không sao đâu, Tư Dĩnh, hôm nay công ty còn có việc quan trọng, không thể không đi." Hàn Cảnh Hiên làm bộ như không sao, cô càng làm như vậy, anh lại càng thấy áy náy.
"Vậy được rồi, anh đi cẩn thận một chút." Đới Tư Dĩnh dặn dò.
"Tư Dĩnh, anh ăn đủ rồi, anh đi làm đây." Hàn Cảnh Hiên không biết vì sao lại có cảm giác muốn chạy trốn.
"Vâng, tạm biệt anh."
"Tạm biệt."
Long Ngạo Phỉ mang theo một ít quà đến thăm Đới Tư Giai, anh cũng đã vài ngày nay không có tới.
"Phỉ, ngồi đi." Đới Tư Giai cảm thấy mình thật rất kỳ quái, sao lại có thể dùng tâm trạng yên bình như vậy cùng anh nói chuyện.
"Tư Giai, em có khỏe không?" Long Ngạo Phỉ quan tâm nhìn cô.
"Vâng, tốt lắm, đã nghĩ thong suốt rất nhiều chuyện, tâm tình cảm thấy thoải mái hơn, thân thể cũng khỏe lên nhiều." Đới Tư Giai cười nhẹ, mấy ngày nay cô quả thực đã nghĩ thông được rất nhiều việc.
"Tư Giai, anh...." Long Ngạo Phỉ nhìn cô, đột nhiên cảm thấy mình đối với cô giống như rất day dứt, tuy rằng cô lừa dối mình, nhưng đó là vì suy nghĩ cho mình, ai ngờ anh lại đi yêu thương Tư Dĩnh.
"Phỉ, không cần giải thích, em đều hiểu được, thật sự chỉ cần suy nghĩ cẩn thận, có một số việc không thể miễn cưỡng, cũng không thể cưỡng cầu, yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, không phải sao?" Trong mắt Đới Tư Giai mặc dù có bi thương, nhưng tâm tình lại thấy tốt hơn rất nhiều.
"Tư Giai, anh biết anh có lỗi với em, đúng như lời em nói, yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, anh không có cách nào miễn cưỡng bản thân mình." Long Ngạo Phỉ lần đầu tiên ở trước mặt cô thừa nhận mình yêu Tư Dĩnh.
Đới Tư Giai đột nhiên bật khóc, anh thừa nhận, anh yêu Tư Dĩnh, rõ ràng đã sớm biết, vì sao chính mình còn đau long như vậy?
Nhìn cô khóc, Long Ngạo Phỉ có chút bối rồi:"Tư Giai, tha thứ cho anh."
"Phỉ, đừng nói vậy, anh không cần phải xin em tha thứ. Đúng rồi, anh biết không? Tư Dĩnh cùng Cảnh Hiên ly hôn." Đới Tư Dĩnh lau đi nước mắt, bất ngờ nói.
"Cái gì? Tư Dĩnh cùng Cảnh Hiên ly hôn?" Tin tức này thật chấn động, Long Ngạo Phỉ không tin nhìn cô, tỏ vẻ hoài nghi.
"Rất kỳ lạ đúng không? Cha mẹ Cảnh Hiên biết Tư Dĩnh không thể mang thai, cho nên ép nó phải cùng Cảnh Hiên ly hôn, nếu không sẽ đoạn tyệt quan hệ với Cảnh Hiên, Tư Dĩnh có thể làm như thế nào? Em nghĩ nó sẽ lựa chọn ly hôn." Đới Tư Dĩnh nhợt nhạt giải thích.
Long Ngạo Phỉ trầm mặc, Tư Dĩnh không thể mang thai, đầu sỏ gây nên tất cả chuyện này là anh, là anh khiến cho Tư Dĩnh mất đi thiên chức làm mẹ.
"Phỉ, anh chẳng lẽ không làm gì sao?" Thấy anh không nói lời nào, Đới Tư Giai mở miệng hỏi.
"Anh? Anh nên làm cái gì?" Long Ngạo Phỉ khó hiểu nhìn cô, cô nói những lời này có ý gì?
Đới Tư Giai nhìn anh một lúc, đột nhiên mở miệng nói: "Cướp Tư Dĩnh về, đây là việc anh nên làm."
"Cái gì?" Long Ngạo Phỉ giật mình nhìn cô, sao cô lại khuyên mình đi đoạt lại Tư Dĩnh, đây là lời thật lòng của cô, hay vẫn là đang thử anh.
"Không cần giật mình như vậy? Em cũng thuyết phục bản thân mình rất nhiều mới nghĩ thông suốt, người Tư Dĩnh yêu là anh không phải Cảnh Hiên, nó gả cho Cảnh Hiên là vì em, nếu nó vì em mà hi sinh chính bản thân mình, em đây vì sao lại không thể? Lại nói, em cũng không còn sống được bao nhiêu ngày, cũng nên thành toàn cho người thân duy nhất của em, em gái duy nhất." Đới Tư Giai thật bình tĩnh, bởi vì đây là những lời nói thật tình của cô.
"Tư Giai, em thật sự nghĩ như vậy sao?" Long Ngạo Phỉ nhìn cô giống như đã biến thành một người hoàn toàn khác, cô bây giờ và trước kia hoàn toàn không giống nhau, làm cho anh có điểm không chắc chắn, cô rốt cuộc là thật tâm hay là giả ý.
"Phỉ, em thật lòng nghĩ như vậy, e không phủ nhận lòng của em rất đau, nhưng em vẫn muốn nhìn thấy hai người em yêu nhất được hạnh phúc, anh nhất định phải hứa với em, đem hạnh phúc thật sự đến cho Tư Dĩnh." Đới Tư Giai còn gật gật đầu, nếu chính mình không thể có được, vậy thì cô nguyện ý mong bọn họ hạnh phúc.
Long Ngạo Phỉ cảm động nhìn cô, nhẹ nhàng cầm tay cô, thành thật nói: "Tư Giai, cảm ơn em, em khiến anh rất cảm động, nhưng anh không thể, Tư Dĩnh cũng sẽ không đồng ý, Tư Giai, về nhà đi, để anh chăm sóc cho em."
Đới Tư Giai rút tay về: "Phỉ, bây giờ em tốt lắm, rất an tĩnh, cũng rất vui vẻ, em không nghĩ sẽ đánh vỡ cuộc sống trầm tĩnh này, cho nên, em không thể trở về cùng anh, em rất vừa lòng với cuộc sống hiện tại."
"Được rồi, anh sẽ thường xuyên đến thăm em." Long Ngạo Phỉ biết mình không thể miễn cưỡng cô, thứ mà lúc này cô cần chính là tâm tình thoải mái.
"Vâng, Phỉ, cảm ơn anh. Em cũng hy vọng anh có thể đừng nghi ngờ lời nói của em, em là thật tình." Đới Tư Giai biết hiện tại để anh và Tư Dĩnh đến với nhau, bọn họ nhất định sẽ e ngại mình, sẽ cảm thấy có lỗi với mình, nhưng đây là điều cô suy nghĩ đã lâu mới đau khổ đưa ra quyết định này.
"Anh biết, Tư Giai, không bằng hôm nay chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm chiều đi, đã lâu rồi chúng ta không có cùng nhau đi ra ngoài." Long Ngạo Phỉ đột nhiên đổi để tài nói, hôm nay anh bỗng dưng muốn mang cô ra ngoài ăn cơm.
"Được, có điều em muốn ăn món đắt nhất, ngon nhất." Đới Tư Giai rất sảng khoái đồng ý, cô biết việc bản thân mình bây giờ phải làm chính là tận tình hưởng thụ cuộc sống thêm ngày nào tốt ngày ấy.
"Chúng ta đây phải đi ăn món đắt nhất, ngon nhất, có điều em phải trả tiền." Long Ngạo Phỉ thấy giật mình, trong lúc này giống như chưa từng có tình yêu cuồng nhiệt lúc trước cùng với Tư Giai, tâm tình bỗng nhiên trở lên thật nhẹ nhàng, đã bao lâu, anh không có loại cảm giác này.
"Được, em trả tiền, nhưng mà anh có thể cho em mượn trước được hay không?" Đới Tư Giai cũng tỏ vẻ tội nghiệp vươn tay ra.
"Ha ha..." Hai người đồng thời cười ha hả, giống như tất cả mọi chuyện đều tan thành mây khói.
Muốn bù đắp lại
Trong quán cà phê yên tĩnh.
"Cái gì? Chị em nói vậy với anh, chị ấy điên rồi sao?" Đới Tư Dĩnh giật mình đối diện với Long Ngạo Phỉ, chị mình sao lại có thể nói như vậy.
"Rất kinh ngạc có phải hay không? Thật ra lúc ấy anh cũng rất kinh ngạc, nhưng mà, anh nhìn thấy được cô ấy là thật lòng." Long Ngạo Phỉ nhìn cô điềm đạm cười, phản ứng của cô bây giờ cũng giống như anh lúc đó.
"Chị ấy thật sự điên rồi, sao chị ấy có thể nói như vậy?" Đới Tư Dĩnh nhất thời không thể tiếp nhận.
"Tư Dĩnh, đừng nói Tư Giai nghĩ như thế nào nữa, hôm nay anh đến chính là muốn hỏi em bây giờ sao rồi? Cùng Cảnh Hiên thế nào? Em chuẩn bị làm gì bây giờ?" Trong lòng Long Ngạo Phỉ quan tâm cô, lo lắng cho cô thật lòng.
"Thế nào được hả anh? Em cũng không biết, Cảnh Hiên kiên quyết không đồng ý ly hôn, nhưng cha mẹ anh ấy lại không ngừng gọi điện thúc giục em, em cũng không biết nên làm cái gì bây giờ?" Đới Tư Dĩnh nhìn chằm chằm ly cà phê trước mặt, bất đắc dĩ nói.
"Tư Dĩnh, anh không muốn ép em, anh chỉ muốn nói cho em biết, em thấy em bây giờ có vui vẻ hạnh phúc không? Nếu em thấy ở cùng một chỗ với Cảnh Hiên em sẽ vui vẻ hạnh phúc, vậy thì không cần phải để ý đến cha mẹ của cậu ấy, nếu em cảm thấy cha mẹ cậu ấy gây áp lực khiến em không thể thoải mái ở cùng một chỗ với Cảnh Hiên, như vậy hãy rời khởi cậu ấy đi, anh sẽ chăm sóc cho em." Long Ngạo Phỉ hiện tại cũng đã nghĩ thông rất nhiều chuyện, yêu cô, thì chỉ cần cô hạnh phúc là tốt rồi.
"Cám ơn anh." Đới Tư Dĩnh ngẩng đầu lên, nhìn anh, khẽ cười, anh cùng với trước kia thật sự đã rất khác nhau, anh đã vì mình mà suy nghĩ.
Long Ngạo Phỉ nhìn thấy được ưu thương trong mắt cô, tất cả đều là do anh, thanh âm có chút khàn khàn nói: "Tư Dĩnh, thật xin lỗi, nếu không phải tại anh....."
"Không cần nói, em biết, đó là ngoài ý muốn, không ai muốn nó xảy ra cả, em cũng không muốn nhắc đến nữa." Đới Tư Dĩnh biết anh muốn nói gì, vội vàng ngăn lời anh, đó chỉ là một cơn ác mộng, thời khắc đó chỉ là một cơn ác mộng của cô.
Long Ngạo Phỉ lẳng lặng nhìn cô, trong cặp mắt xinh đẹp kia, tuy còn trẻ nhưng lại chứa nhiều đau thương như vậy, anh biết, tất cả đều là anh gây ra cho cô, nếu thời gian có thể quay trở lại, anh sẽ không giống như trước kia, làm tổn thương cô.
"Tư Dĩnh, mặc kệ phát sinh chuyện gì? Nhớ rõ, anh sẽ luôn giúp em vô điều kiện, anh đi trước, hẹn gặp lại." Long Ngạo Phỉ đứng lên, trước kia có cô, anh không biết quý trọng, hiện tại anh đã mất đi tư cách quý trọng.
"Vâng, hẹn gặp lại."
Đới Tư Dĩnh một mình lẳng lặng nhìn bên ngoài cửa sổ người đến người đi trên ngã tư đường, phía kia là đôi trai gái yêu nhau cuồng nhiệt, dáng vẻ ngọt ngào hạnh phúc, trong ánh mắt cô có nhiều hâm mộ cũng có rất nhiều bất đắc dĩ, đúng lúc này, trong quán cà phê truyền đến tiếng ca rất nhẹ nhàng.
"Hãy yêu em bởi vì em cuồng dại dứt khoát, em là người sẽ vì người mình yêu mà cam tâm cả đời bi thương, quan tâm người, vẫn mãi thủy chung không thay đổi, người đối với người không nên dối trá. Hãy yêu em bởi vì em trao ra tất cả, em là một người đã yêu thì yêu đến cuồng loạn tan nát cõi lòng, yêu và được yêu giống như phạm tội, không hiểu tại sao không thể cự tuyệt thoát khỏi si tình..."
Nước mắt nhẹ nhàng chảy xuống, cô nên cự tuyệt như thế nào.
Hàn Cảnh Hiên một mình phiền toái ngồi trong văn phòng, tuy rằng Hạ Thần nói không trách mình, nhưng có khi nào cô sẽ nói cho người khác biết, nếu cha mẹ biết thì làm sao bây giờ? Nếu Tư Dĩnh biết thì làm sao bây giờ? Không được, phải tìm Hạ Thần nói rõ mọi chuyện, nhưng anh biết nói với Hạ Thần như thế nào đây.
Tay cầm điện thoại, do dự thật lâu, rốt cục hạ quyết tâm gọi điện.
Nhạc chuông di động vang lên, Hạ Thần mở ra liền thấy là của Hàn Cảnh Hiên, khóe miệng mang theo ý cười tiếp điện thoại, ra vẻ như không có việc gì hỏi: "Anh Cảnh Hiên, có việc gì sao?"
"Hạ Thần, em có thời gian không? Anh muốn nói chuyện với em, anh mời em ăn cơm trưa ở nhà hàng Thiên thượng nhân gian nhé." Giọng nói của Hàn Cảnh Hiên có chút trầm trọng.
"Được, em lập tức đi, hẹn gặp anh ở đó." Hạ Thần tắt di động, trong lòng ngờ vực vô căn cứ, anh tìm cô nói chuyện gì? Sẽ chịu trách nhiệm với cô sao? Điều này không có khả năng, anh chỉ có thể bồi thường cô, sau đó nói với cô phải quên đi, lần đó chỉ là ngoài ý muốn.
Trong phòng khách sạn đặt sẵn, Hàn Cảnh Hiên đã sớm chờ ở nơi đó, nghĩ nên mở miệng cùng cô nói chuyện như thế nào.
Cửa được mở ra, sắc mặt Hạ Thần thực tự nhiên nhẹ nhàng chào hỏi: "Anh Cảnh Hiên, anh chờ đã lâu chưa?"
"Chưa đâu, anh cũng vừa mới đến, phục vụ, có thể mang đồ ăn lên." Hàn Cảnh Hiên đứng lên nói, sau đó hướng về phìa ngoài cửa giương giọng hô.
"Vâng, tiên sinh, ngài chờ chút, lập tức sẽ có ngay." Phục vụ ngoài cửa lễ phép trả lời.
Một bàn đầy thức thức ăn ngon miệng rất nhanh được đem lên.
Hạ Thần chậm rãi nhấm nháp, chờ Hàn Cảnh Hiên mở miệng trước.
Hàn Cảnh Hiên biết không thể tránh được, muốn mở miệng nói với cô, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn cô giọng nói còn thật sự rất sám hối: "Hạ Thần, ngày đó là anh không đúng, là anh không tốt..."
"Anh Cảnh Hiên, em đã nói rồi, em không trách anh, việc đã qua thì để nó qua đi, chúng ta không cần nhắc tới nữa." Hạ Thần ngăn lời anh, chẳng lẽ anh đến chính là muốn sám hối sao?
"Hạ Thần, em thật sự đồng ý để mọi chuyện đã qua đi sao? Nếu em có yêu cầu gì? Có thể nói cho anh, anh sẽ cố gắng hết sức để bồi thường cho em." Hàn Cảnh Hiên không xác định nhìn cô.
Hạ Thần buông đũa, mắt đẹp bất đắc dĩ nhìn anh: "Anh Cảnh Hiên, bằng không thì muốn như thế nào? Anh có thể chịu trách nhiệm với em sao? Anh có thể ly hôn với Tư Dĩnh, sau đó cưới em sao?"
Thân mình Hàn Cảnh Hiên cứng đờ, anh chưa từng có loại ý niệm này trong đầu, ly hôn với Tư Dĩnh, sau đó chịu trách nhiệm với cô.
"Nếu không thể, còn nói cái gì mà bồi thường, tiền sao? Em không thiếu, cho nên, chúng ta coi đó như chuyện ngoài ý muốn, quên nó đi." Hạ Thần biểu hiện thông tình đạt lý, nhưng trong lòng cô lại hận nghiến răng, nếu cô muốn anh bồi thường, nhất định phải là anh có trách nhiệm với cô.
"Hạ Thần, cảm ơn em, chúng ta ăn cơm đi." Hàn Cảnh Hiên đột nhiên thấy chính mình thật đê tiện, Hạ Thần đều đã nói như vậy, một cô gái nguyện ý cho qua đi, anh còn lo lắng cái gì?
Hạ Thần đem thống hận cùng đau khổ của mình, đều ăn từng miếng, từng miếngvào trong bụng, anh dám tình nguyện vì Tư Dĩnh mà thương tổn cô, một ngày nào đó, anh nhất định sẽ phải hối hận.
@by txiuqw4