Thấy Hàn Cảnh Hiên phẫn nộ như vậy, trong lòng Đới Tư Dĩnh đau xót tuyệt vọng cùng bi thương, cố nén nước mắt để nó không chảy ra, không nghĩ tới sự tình càng lúc càng nghiêm trọng, vốn định buộc anh ly hôn, lại không nghĩ rằng chọc giận anh.
Yên lặng xoay người đi dọn dẹp phòng khách, ly hôn cũng thế, không rời cũng thế, cô không quan tâm đến việc đi hay ở, cũng không muốn cưỡng cầu.
Buổi sáng, Đới Tư Dĩnh trước sau như một chuẩn bị tốt bữa sáng cho anh, đặt ở trên bàn.
Thấy Hàn Cảnh Hiên rời giường đi ra, vừa muốn chào hỏi, liền nhìn thấy anh với gương mặt lạnh như băng, mở miệng ra lại thôi, anh nhướng mắt lạnh đảo qua cô, sau đó đi ra ngoài cửa.
Đới Tư Dĩnh ngồi đó, đem trứng ốp để ở trước mặt, dùng dao nĩa bắt đầu ăn, liều mạng lấp đầy miệng, nước mắt lã chã rơi xuống, vì sao? Vì sao hôm nay đi đến tình trạng này.
Điện thoại đột nhiên vang lên, cô vội vàng lau đi nước mắt, ổn định tinh thần, bắt máy: "A lô, ai vậy?"
"Tư Dĩnh, em có khỏe không? Cảnh Hiên, anh ta có......." Đầu dây bên kia, Đới Tư Giai lo lắng hỏi.
"Chị, là chị à, em vẫn ổn, Cảnh Hiên không làm gì cả? Chỉ là nhất thời khó có thể chấp nhận, giờ cũng không thèm để ý tới em nữa." Đới Tư Dĩnh tỏ vẻ thoải mái nói.
"Vậy anh ta có đồng ý ly hôn với em không?" Đây mới chính là chuyện mà cô muốn biết.
"Không có, chị à, anh ấy nói anh ấy sẽ không ly hôn, anh ấy muốn trả thù em bằng cách đó." Đới Tư Dĩnh vừa rơi lệ vừa nói.
"Anh ta nói như vậy?" Đới Tư Giai ngây ngẩn cả người, mình có phải đã làm đảo lộn mọi chuyện, ngược lại hại Tư Dĩnh hay không?
"Chị, không sao, có ly hôn hay không ly hôn thì sao? Nếu cha mẹ anh ấy vẫn ép em, em cũng sẽ phản kích, không cần lo lắng." Đới Tư Dĩnh an ủi chị mình, biết chị nhất định thấy có lỗi với mình.
"Chị xin lỗi, Tư Dĩnh, chị không nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra thế này." Đới Tư Giai thật sự rất áy náy.
"Chị, không sao, thật sự không sao, không cần lo lắng cho em." Đới Tư Dĩnh chỉ có thể an ủi chị như vậy.
"Hay là, em về nhà ở vài ngày được không?" Đới Tư Giai đề nghị, như vậy có thể cho Cảnh Hiên thời gian bình tĩnh một chút.
"Không cần đâu chị, có gì xảy ra em sẽ trở về, nếu không còn việc gì em cúp máy nha?" Đới Tư Dĩnh buông điện thoại, cô biết nếu trong lúc này cô bỏ đi, nhất định sẽ làm Cảnh Hiên càng thêm phẫn nộ.
Đã qua mấy ngày, Đới Tư Dĩnh ngoại trừ lúc gọi điện thoại, gần như đều không có nói chuyện gì ở nhà, Hàn Cảnh Hiên mỗi ngày thân đầy mùi rượu đến tối mới trở về nhà, đau đầu liền ngủ, buổi sáng lại đi làm, cũng không nói, ngay cả liếc nhìn cô một cái cũng không có.
Nhìn anh say rượu đi đi về về, Đới Tư Dĩnh đi qua, nhẹ nhàng đắp chăn cho anh, chăm chú nhìn anh một lúc, nhìn khuôn mặt anh trở nên tiều tụy như thế, trong lòng cảm thấy áy náy cùng đau lòng, đứng ở nơi đó yên lặng rơi lệ, đã lâu, mới xoay người rời đi.
Nghe được tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, một giọt nước mắt Hàn Cảnh Hiên theo khóe mắt đi ra, chậm rãi mở to mắt, Tư Dĩnh, vì sao đối anh như vậy? Em cũng biết anh yêu em nhiều, vì bận tâm cảm nhận của em, anh liền đến phòng khách ngủ, mỗi ngày cố nén xúc động của chính mình, nhìn em, cũng không thể động tới, những việc như vậy, anh cũng cam tâm tình nguyện, nhưng mà, khi anh nhìn thấy em cùng Long Ngạo Phỉ nằm ở trên giường kia, anh thật sự điên cuồng, anh dường như nghe được âm thanh tan nát cõi lòng của mình, chẳng lẽ em thật sự muốn cùng Long Ngạo Phỉ ở chung một chỗ? Em có từng nghĩ tới cảm nhận của anh, tâm tình của anh.........
Long Ngạo Phỉ cầm lấy điện thoại do dự thật lâu, không biết mình có nên gọi đi hay không, cũng không biết Tư Dĩnh có bắt máy không, nhưng đã qua vài ngày, anh mỗi ngày dày vò chính mình, muốn biết cô bây giờ thế nào? Cảnh Hiên có dày vò cô hay không?
Rốt cục anh hạ quyết tâm, vẫn là đi tới nhà cô, nhìn xem cô.
Mở cửa ra, Đới Tư Dĩnh ngây ngẩn cả người, sao lại là anh? Anh bây giờ đến không phải loạn càng thêm loạn sao?
"Tư Dĩnh, anh chỉ là tới thăm, nhìn em bình yên vô sự anh cũng an tâm." Thấy cô chắn ở cửa, cũng không tính cho anh đi vào, anh kỳ thật cũng không tính đi vào, chỉ là đến nhìn cô một chút mà thôi.
"Em tốt lắm." Đới Tư Dĩnh dùng ngữ khí có chút cứng ngắc, không biết nên đối mặt với anh như thế nào.
"Vậy là tốt rồi, anh đi đây." Long Ngạo Phỉ nhìn cô, bất đắc dĩ xoay người muốn rời đi.
Nhìn anh tịch mịch xoay người, môi Đới Tư Dĩnh giật giật, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có gọi anh lại, cho dù có gọi anh lại, cô nên nói cái gì?
"Anh là ai?" Bà Hàn đột nhiên xuất hiện ở cửa, nghi hoặc nhìn hai người hỏi.
"Bạn." Long Ngạo Phỉ nhìn bà một cái nói, sau đó xoay người rời đi.
"Cậu ta là ai vậy?" Nhìn anh rời đi, bà Hàn lên tiếng chất vấn, bà rõ ràng cảm giác được không khí giữa bọn họ trong lúc đó không bình thường, có điều, như vậy cũng đúng tâm ý bà.
"Bạn." Đới Tư Dĩnh thản nhiên nói, biết bà đến, trừ bỏ làm cô nhục nhã và bức cô ly hôn, còn có chuyện gì khác?
"Bạn? Tôi thấy, chỉ sợ là tình nhân thôi." Bà Hàn hoài nghi, khinh bỉ nói.
"Bác gái muốn nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đi?" Đới Tư Dĩnh xoay người vào phòng, cô không muốn phải tiếp tục nhẫn nhịn nữa.
"Tình nhân cũng được, bạn bè cũng thế, tôi cũng không muốn quản, tôi chỉ muốn biết, chừng nào thì cô cùng Cảnh Hiên ly hôn?" Bà Hàn gần như chờ không kiên nhẫn.
"Vấn đề này bác hẳn là nên đến hỏi Cảnh Hiên, chứ không phải hỏi con, Cảnh Hiên nếu chịu ly hôn, con lập tức đồng ý." Đới Tư Dĩnh ngồi xuống sô pha, thái độ lãnh đạm nói.
"Cô.... Vài ngày không gặp, bản lĩnh hơn rồi, một người không sinh được con còn mạnh miệng như vậy, cũng không sợ người ta nhạo báng sao?" Nhìn thái độ của cô, bà Hàn giận dữ, nói ra những lời độc ác.
"Bác gái, người ta nhạo báng không liên quan đến con? Chỉ cần Cảnh Hiên không chê con là được, ai kêu anh ấy chỉ yêu con." Đới Tư Dĩnh lạnh lùng phản kích, sẽ không để bà tùy ý tổn thương cô.
"Cô....... Cô........." giọng bà Hàn có chút run run, lấy tay chỉ vào cô nói lắp bắp.
Đới Tư Dĩnh nhìn bà, tâm lại không đành lòng, cô biết lời nói của mình cũng có chút ác độc, lúc này, cửa đột nhiên mở.
Cảm xúc bùng nổ
"Mẹ, sao mẹ lại tới đây?" Hàn Cảnh Hiên tới cửa nhà, thì thấy bà Hàn.
"Cảnh Hiên, con coi con, người với thú có khác không? Dám cư xử như vậy với mẹ?" Bà Hàn vừa thấy con về lập tức giận dữ chất vấn.
"Làm sao vậy? Mẹ, sao lại giận dữ?" Hàn Cảnh Hiên đi tới, nhìn Tư Dĩnh một cái, giúp bà Hàn ngồi xuống sô pha.
Bà Hàn lại nhất thời nghẹn lời, đột nhiên nói: "Con có biết, cô ta bên ngoài có nhân tình, con không ở nhà, tình nhân còn tới tận cửa, đúng lúc để cho mẹ gặp được."
Tình nhân? Hàn Cảnh Hiên nhíu mày một chút, nhìn chằm chằm Đới Tư Dĩnh.
"Là Long Ngạo Phỉ." Đới Tư Dĩnh nói, cô không nghĩ sẽ giấu diếm, cũng không cần giấu diếm.
"Con xem, con xem, cô ta còn thừa nhận, Cảnh Hiên, Hạ Thần tốt như vậy con không cần, lại muốn người đàn bà trăng hoa, không biết liêm sỉ này ở cùng sao." Bà Hàn ở một bên chỉ vào cô oán hận nói.
"Mẹ, anh ta là bạn của con." Hàn Cảnh Hiên vội vàng giải thích, tuy rằng không biết Long Ngạo Phỉ vì cái gì mà đến, nhưng là anh tin tưởng cô sẽ không làm như vậy.
"Bạn của con? Con là thay cô ta che dấu đó hả." Bà Hàn rõ ràng nghi ngờ, sau đó còn nói thêm: "Mẹ hôm nay là tới cho con xem ảnh chụp."
Ảnh chụp? Ảnh chụp gì? Hàn Cảnh Hiên đang nghi hoặc, liền thấy mẹ lấy ra, là ảnh chụp của bệnh viện.
"Cảnh Hiên, con xem, đứa nhỏ trong bụng Hạ Thần." Bà Hàn hưng phấn vừa chỉ vào điểm đen trên ảnh vừa nói, thật ra đứa trẻ căn bản chưa có hình dạng.
"Hả?" Hàn Cảnh Hiên thấy không đúng, đây là cái gì nha?
"Con hả cái gì? Bởi vì bây giờ còn chưa thành hình, về sau từ từ sẽ lớn lên." Bà Hàn nhìn ra trong mắt anh không có ánh cười, về sau bà còn có thể đến, chờ đến lúc anh nhìn thấy đứa bé, sẽ không còn như vậy.
Đới Tư Dĩnh làm như không nghe thấy gì, ngồi yên lặng một chỗ.
"Mẹ, không có việc gì con đưa mẹ trở về." Hàn Cảnh Hiên hiểu được mẹ là cố ý tới đây làm khó cô.
"Không cần, mẹ tự về được." Bà Hàn bất mãn liếc anh một cái nói, bà không vội, từ từ cái gì đến sẽ đến.
Sau khi Bà Hàn rời đi, Đới Tư Dĩnh nhìn Hàn Cảnh Hiên giải thích nói: "Anh ấy chỉ đến thăm."
"Vừa lúc bị thấy." Nhìn anh không nói lời nào, Đới Tư Dĩnh lại tiếp tục giải thích, chính là cô không biết nên xưng hô với bà Hàn như thế nào? Bác gái sao? Đành phải nói trống không.
"Mẹ anh có làm khó dễ gì em không?" Lời vừa ra khỏi miệng, Hàn Cảnh Hiên biết đây là dư thừa, tính cách mẹ anh anh rất hiểu rõ, như thế nào không làm cô khó xử?
Đới Tư Dĩnh ngẩn người, anh đang quan tâm cô sao, cắn cắn môi nói: "Được rồi, anh đói không? Em đi chuẩn bị cơm tối."
Cô vội đến gần phòng bếp, sau khi xảy ra chuyện kia, hôm nay là lần đầu anh về nhà sớm như vậy.
Nhìn bóng dáng cô bận rộn trong nhà bếp, Hàn Cảnh Hiên nổi lên nghi hoặc, ngày đó, chính anh nhìn thấy bọn họ ở cùng một chỗ, là thật vậy chăng? Cho dù bọn họ thật sự có tư tình, cũng có thể ở bên ngoài, sao lại ở trong nhà, Tư Dĩnh rất quan tâm chị cô, sao lại không để ý cảm nhận của chị cô, ngày đó Tư Giai cũng bình tĩnh đến kỳ lạ, chẳng lẽ Tư Dĩnh làm như vậy, là vì muốn tác hợp cho anh cùng Hạ Thần sao?
Trên bàn ăn, hai người đều lẳng lặng ăn cơm tối, không nói được lời nào.
Cơm tối xong xuôi, Đới Tư Dĩnh dọn dẹp tất cả, thấy anh còn ngồi ở sô pha với vẻ mặt trầm tư, cô không muốn quấy rầy anh, nhẹ nhàng muốn đi trở về phòng.
"Tư Dĩnh, anh muốn nói chuyện với em?" Hàn Cảnh Hiên đột nhiên lên tiếng gọi cô lại.
Đới Tư Dĩnh chậm bước, xoay người lại, nhìn anh, ngồi đối diện với anh, chờ anh mở miệng.
"Tại sao phải làm như vậy?" Hàn Cảnh Hiên nhìn chằm chằm cô, nhanh chóng chất vấn nói.
"Anh đều thấy được, còn cần em giải thích sao?" Đới Tư Dĩnh nhìn anh, ánh mắt ưu thương.
"Em không cần giải thích sao? Không muốn cho anh biết mục đích em làm như vậy sao? Nhọc lòng diễn vở ngoại tình cho anh xem, chẳng lẽ không có mục đích sao?" Hàn Cảnh Hiên từng câu vạch trần cô.
"Sao anh lại biết?" Đới Tư Dĩnh giật mình nhìn anh, anh làm sao mà biết được? Long Ngạo Phỉ nói với anh sao?
"Giật mình thế sao? Người em quan tâm nhất chính là Tư Giai, em sẽ không thương tổn cô ấy, điểm ấy là điều đáng nghi nhất, có điều, anh rất ngạc nhiên, chủ ý này của ai." Hàn Cảnh Hiên biết chắc chắn đây không thể là chủ ý của cô.
"Anh đều biết cả rồi, là chủ ý của ai cũng không còn quan trọng." Đới Tư Dĩnh thản nhiên nói, anh thực thông minh.
"Vậy em nói cho anh biết, vì sao em đồng ý làm như vậy? Vì sao em nguyện ý thương tổn anh?" Hàn Cảnh Hiên gào thét lớn, ép hỏi cô.
"Vì sao? Anh vẫn muốn hỏi em vì sao? Anh có biết lòng em có bao nhiêu đau khổ không? Đau khổ vì cha mẹ của anh bức ép, muốn em cùng anh ly hôn, đối với em luôn châm chọc khiêu khích, còn nữa, Hạ Thần có con của anh, em không giống ở mặt ngoài thản nhiên như vậy, em cũng thống khổ, nhưng em biết em không thể ghen tị, bởi vì em không có tư cách đó, bởi vì em không thể sinh con, cho nên em đều phải một mình yên lặng thừa nhận, nhưng vì sao các người cũng không buông tha em." Đới Tư Dĩnh đột nhiên cảm xúc bùng nổ cũng quát lên, mỗi người đều chất vấn cô, nhưng có ai suy nghĩ cho cô, cô đã nhẫn nhịn đủ rồi.
Hàn Cảnh Hiên khiếp sợ nhìn lệ rơi trên khuôn mặt cô, anh biết chính mình làm cô khó xử, thống khổ, xem nhẹ cảm nhận trong lòng cô, chỉ nghĩ đến chính anh một lòng yêu cô là đủ rồi, thì ra cô cũng đau khổ như vậy.
"Vì sao không nói với anh?"
"Anh muốn em nói cái gì? Nói như thế nào? Nói với anh, cha mẹ của anh không cho phép em gọi họ là ba mẹ, chỉ có thể kêu bác trai bác gái, hay là nói với anh, em quả thật rất ghen tị với Hạ Thần." Đới Tư Dĩnh nói ngắn gọn, đem ủy khuất trong lòng, bất đắc dĩ trong lòng đều nói hết ra.
Hàn Cảnh Hiên nắm chặt tay, thì ra cha mẹ dấu anh làm nhiều chuyện như vậy? Thương tổn cô nhiều như thế, cũng đau lòng nhìn cô, thì ra trong lòng cô còn đau khổ nhiều hơn anh.
@by txiuqw4