Tâm Sứt huýt gió một hơi dài, trao trả bé Thơ tấm hình:
- Trời ơi! Công viên đẹp vô cùng là đẹp! Nhưng tiếc rằng chỉ có một mình bé Thơ được mời ra chơi thôi. Có ai mời chúng tôi đâu!
Cô nhỏ nheo nheo cái mũi, chìa tay cho bạn:
- Thì các anh cứ đọc bức thư này đi đã nào.
Tâm Sứt chộp lá thư mở ra, đọc lớn:
- “… Ờ, ờ… Thơ có ý kiến hay đấy. Rủ các bạn trong băng “Khu Ba Chuông” cùng ra Biên Hoà. Vi nhớ ra rồi. Các anh: Chiêm, Trí, Tâm, Bình ở cùng hẻm với Vi hồi trước đó mà. Đúng rồi! Mình thưa chuyện với ba má, ba má đã bằng lòng. Có điều, căn nhà gọi là rộng nhưng chứa từng ấy người thì không đủ. Cũng may, ba Vi hiện có một tấm vải “tăng” dầy và lớn lắm. Loại vải “tăng” vẫn dùng để đi cắm trại ấy. Các anh ấy có thể dựng lều vải trong một góc công viên, nơi đó cấm người ngoài qua lại. Như thế không còn ngại ai đến làm phiền nữa, há Thơ! Vậy Thơ nhớ rủ các anh ấy cùng đi cho vui nghe!”
Tâm Sứt trao lá thư lại cho bé Thơ:
- Nếu vậy thì thú quá! Để tôi về xin phép ba má cho phép đi du lịch mới được. Cắm trại trong một khu công viên, dưới bóng cây mát rượi thì còn gì thú vị cho bằng.
Bé Thơ reo lên:
- Đó! Tôi biết trước là thế nào các anh cũng chịu hết mà. Bình Trọc, anh Chiêm thì sao?
Bình và tôi đồng thanh:
- Đi! Tiếc rằng Trí, “sếp” của chúng mình lại đi Đà Nẵng.
Tâm Sứt vui vẻ kết luận:
- Băng “Khu Ba Chuông”, hướng Biên Hoà trực chỉ! Chỉ còn lo về xin phép ba má nữa thôi! Ha, ha! “Sếp” Trí của chúng mình vắng mặt thì… ráng chịu.
Bé Thơ cười thật tươi:
- Làm gì các bác lại chẳng cho phép! Tụi mình ai nấy kỳ thi cuối năm vừa qua đều xếp hạng từ ba đến sáu cả. Đi nghỉ mát, cắm trại như Sói con, các bác còn cầu nữa à…, ở đó mà lo!
Rồi nhìn tôi, cô nhỏ nhướng cao đôi chân mày:
- Nhớ đem theo cả con Ca Phi nữa nghe anh Chiêm!
@by txiuqw4