Hôm sau, trời chưa sáng hẳn tôi đã thức giấc. Đêm qua, giấc ngủ đến thật khó khăn, tôi chỉ chợp mắt được chừng một hay hai tiếng đồng hồ gì đó. Tất cả cũng chỉ vì khả năng dò tìm dấu vết của con Ca Phi không được các ông cảnh sát công nhận. Và nhất là… nhất là sự ngờ vực vẫn đè nặng lên số phận của nhà thơ lãng tử.
Nằm dài trên nệm, tôi băn khoăn nghĩ ngợi trong khi con Ca Phi vẫn vui vẻ hồn nhiên. Thấy tôi mở mắt, nó sáp ngay tới, ngó tôi chăm chú như muốn hỏi han:
- “Sao thế cậu Chiêm? Có điều gì khó chịu hả?”
Tôi nhìn đồng hồ tay: Sáu giờ rưỡi!
Không thể nằm thêm được nữa, tôi tung chăn ngồi dậy thật êm để khỏi làm kinh động các bạn, đoạn rón rén bước ra ngoài. Ca Phi theo sát gót. Không khí buổi sớm mai mát rượi khiến toàn thân tôi khoan khoái, trí óc dễ chịu thảnh thơi. Bên nhà Tường Vi, mọi người còn ngủ, cửa sổ đóng kín mít. Công viên vắng vẻ, yên tĩnh vô cùng. Trên lối đi lát si măng, một đôi công trắng thong thả đặt bước, trịnh trọng như hai ông thượng khách đi dự đại lễ. Tôi chợt nhớ buổi sáng hôm qua bác Ninh mua được báo rất sớm, liền vội vàng gọi Ca Phi, cùng nó trèo hết mười bốn bậc tam cấp, ra đường Chấn Mạc, rồi từ đó lên phố chính. Ngay đầu phố chính, một cửa tiệm chuyên bán la de, nước ngọt, thuốc lá và báo chí các loại, đã mở cửa. Ông chủ tiệm đang xếp nhật trình lên cái giá bằng gỗ. Một hàng chữ lớn đập vào mắt tôi.
“ EM KÍNH MẤT TÍCH SÁNG HÔM QUA LÀ
NẠN NHÂN CỦA MỘT VỤ BẮT CÓC”.
Tôi hỏi mua tờ báo, đoạn quay trở về, vừa đi vừa đọc:
“Biên Hoà 19-8…
“Em Trần văn Kính, con ông Trần văn Vinh mất tích như bản báo đã đăng tải hôm qua, là nạn nhân của một vụ bắt cóc. Căn cứ vào nguồn sống rất khiêm nhượng của gia đình ông Vinh, giới chức cảnh sát cho đây chỉ là một vụ trẻ đi lạc. Nhưng hồi chiều hôm qua, ông Nguyễn Mẫn, chủ một tiệm kim hoàn nổi tiếng tại Biên Hoà đã nhận được điện thoại do bọn gian gọi tới. Chúng đòi một món tiền chuộc 500.000đ. Nạp tiền cách nào sẽ cho biết sau.
Được cấp báo, cảnh sát cũng như ông Nguyễn Mẫn đều cho rằng bọn gian đã lầm, vì ông Mẫn, đối với gia đình em Kính, không có liên hệ họ hàng, bà con gì hết. Nhưng, ngay buổi tối, một lần gọi thứ nhì chứng tỏ quan điểm “bọn gian đã lầm” là sai. Do đó, người ta tin rằng tụi bắt cóc không lạ gì tình hình kinh tế của gia đình em Kính, nên mới nói chuyện với một nhà nổi tiếng là mạnh thường quân, rất sốt sắng, tận tâm với công tác xã hội. Chúng tin rằng, ông Mẫn vì tấm lòng bác ái, sẽ bỏ tiền ra chuộc giùm ông Trần văn Vinh đứa con yêu quý.
Mặt khác, kẻ tình nghi số một, gã lang thang râu tóc đỏ vẫn biệt tung. Trong vụ bắt cóc này, gã phải đóng một vai trò quan trọng. Hẳn độc giả chưa quên sự kiện nhiều người đã trông thấy gã, khoảng 10 giờ sáng hôm ấy, từ công viên đi ra dắt theo một nhỏ con trai. Dư luận cho rằng gã lang thang này vốn quen mặt với các em nhỏ, đã được bọn gian thuê tiền, dụ dỗ em Kính dẫn ra khỏi công viên tới nơi một chiếc xe hơi chờ sẵn rồi chở đi. Và vì lý do nào gã lang thang cũng biệt dạng từ lúc đó? Biết đâu bọn gian đã chẳng buộc gã cùng đi theo để rồi chúng sẽ sát nhân diệt khẩu. Hiện giờ, cơ quan cảnh sát hướng tất cả mũi dùi điều tra về hướng này.”
Về tới công viên, đã thấy bé Thơ đang nói chuyện với Tâm, Bình. Bé Thơ đỡ tờ báo từ tay tôi. Sau khi đọc tin vụ mất tích, Thơ la lên:
- Trời đất! Bé Kính bị bắt cóc thật rồi. Tụi gian phi này tệ hại thật. Dám ngang nhiên tống tiền một người không quen biết gì với gia đình bé Kính cả. Phải, phải lắm, bọn chúng dư biết là dân chúng toàn tỉnh sẽ sẵn sàng chung góp cho đủ số tiền để cứu bé Kính mà. À, này, các anh thấy không? Cảnh sát vẫn nghi ngờ ông híp-pi tóc đỏ. Nhưng con Ca Phi của chúng mình đã cho thấy là ông ta vô tội. Xe của bọn gian đậu tại đường Chấn Mạc, mà ông híp-pi lại đi ra cửa phía đường Cẩm Bích. Thêm nữa, các anh thử nghĩ xem, việc ông híp-pi được kẻ gian cho tiền để dụ em nhỏ đem ra xe không thể tin được.
Cả bọn nhao nhao:
- Đúng thế! Đúng thế! Nhưng chứng minh bằng cách nào?
Thế rồi, suốt buổi sáng hôm ấy, chúng tôi tản bộ lên phố để thâu lượm tin tức.
Trên hè phố, không khí nặng nề khó thở không phải chỉ riêng vì tiết trời oi bức. Sắc diện mọi người, đa số đăm chiêu lo lắng. Vụ bé Kính mất tích gây buồn thương cho tất cả mọi người. Người dân ở đây ngày thường vui tính lắm. Bữa nay gặp nhau, họ không cười đùa hớn hở như mọi khi nữa mà chỉ để hỏi han nhau tin mới về vụ bé Kính.
Hết sức lắng tai nghe ngóng, chúng tôi chẳng thâu lượm được gì hết.
Bình Trọc đề nghị:
- Bọn mình lên Cuộc Cảnh Sát coi thử!
Tâm quắc mắt:
- Lên làm gì nữa. mấy ông cảnh sát khó tính thấy trời.
- Tôi có bảo vào hẳn trong ấy đâu. Mình chỉ lảng vảng ở ngoài cổng thôi mà. Biết đâu lại chẳng có tin hay.
Theo chân Bình Trọc, bọn tôi tiến về đường Giang Châu, nơi Cuộc Cảnh Sát toạ lạc. Khá đông người tụ tập trên vỉa hè đối diện trụ sở, đa số là các bà, bàn tán xôn xao về vụ bé Kính. Một bà cho chúng tôi hay tin là đã có thêm rất nhiều nhân viên công lực mới được biệt phái về để phụ trách việc dò tìm bé Kính.
Thoáng cái đã được một tiếng đồng hồ, kể từ lúc chúng tôi nán lại trước trụ sở Cuộc. Định bảo nhau ra về, chợt trời đổ mưa. Bé Thơ vôi vã tìm chỗ trú dưới một mái hiên. cả bọn theo vào. Con Ca Phi ngồi nép bên cạnh bé Thơ, chốc chốc lại lắc lắc cái đầu, rũ cho hết nước trong tai.
Trận mưa ngớt dần, chúng tôi sửa soạn ra về. Đột nhiên, nơi đầu đường, một chiếc xe sơn màu đen, quẹo khúc quanh gấp rút, văng nước mưa tung toé. Không hiểu sao, tim tôi bỗng đập thình thịch trong lồng ngực.
Tâm buột miệng:
- Biết đâu lại chẳng là bọn bắt cóc bé Kính đã sa lưới.
Một nhân viên từ trong trụ sở Cuộc chạy ra nói với nhân viên lái xe:
- Ông Trưởng Cuộc chờ lâu lắm rồi đó. Có đưa được gã về không đấy?
Nhân viên lái xe gật đầu thật nhanh. Hai cánh cửa lớn phía sau hé mở. Một nhân viên cảnh sát bước xuống. Tiếp đó, một nhân viên thứ hai. Ông này quay lại ngó vào trong xe, hình như bảo một người nào trong đó cùng xuống thì phải. Một bóng người thứ ba xuất hiện. Bé Thơ vội đưa tay lên bịt miệng vừa kịp ngăn một tiếng la thảng thốt: “Trời! Ông híp-pi!”.
Chúng tôi cũng vừa trông thấy thi sĩ lang thang. Ông ta chậm rãi xuống xe, hai cổ tay nằm gọn trong chiếc còng sáng loáng. Cũng đúng lúc ấy ông ta ngó thấy bọn tôi. Bốn đứa đang đứng dựa lưng vào bức tường đối diện trụ sở Cuộc. Nói cho đúng hơn, ông ta nhận ra bé Thơ và con chó Ca Phi. Thời gian một giây đồng hồ, sắc diện vốn buồn bã của ông ta chợt rạng rỡ hẳn lên. Không định, mà bé Thơ lại tiến lên một bước, mỉm cười với nhà thơ lãng tử. Ông ta định giơ tay trả lời nụ cười của bé Thơ nhưng vướng còng lại bỏ xuống. Một nhân viên hối thúc ông cất bước. Chưa đầy phút sau, bóng người thi sĩ lang thang đã mất hút trong trụ sở.
Mọi việc xảy ra nhanh quá, như trong một giấc mơ kỳ ảo. Bốn đứa chúng tôi chưa hết sửng sốt bàng hoàng. Trong nụ cười của nhà thơ lãng tử, bọn tôi thấy rõ một niềm thất vọng đau thương xen lẫn nét khắc khoải, yêu cầu cứu giúp. Lời nói câm nín ấy, ngoài bé Thơ, Tâm, Bình và tôi ra, chắc không còn ai nhận thấy được.
Bé Thơ trầm giọng:
- Tội nghiệp! Ông ta bị bắt rồi!... Nhưng tôi tin chắc rằng cảnh sát không thể tìm thấy một bằng cớ nào chứng tỏ ông híp-pi có tội… vì… những bằng cớ ấy… không có.
@by txiuqw4