Hồi chín rưỡi tối, sau khi chúng tôi ăn cơm xong, bé Thơ từ nhà trên chạy xuống. Tường Vi, sau một chầu công tác trên dốc Vạn Sinh canh chừng Hai Ngữ, cảm thấy hơi mệt nên nằm nghỉ ở nhà.
Bốn chúng tôi ngồi yên vị trên nệm cỏ, bắt đầu bàn soạn. Tâm yêu cầu bé Thơ kể lại cho mọi người biết tin tức đã thâu lượm được.
- Đây nhé! Khi các anh lên xe phóng tới căn nhà bỏ hoang thì Thơ cũng nhằm ấp Tân Lập thẳng tiến, sau khi dặn dò Tường Vi thật kỹ về công tác tại khu dốc Vạn Sinh. Vừa bước ra khỏi cửa, chợt Thơ linh cảm rằng ngày hôm nay, thế nào cũng xẩy ra sự gì mới lạ. Nhân tiện đi ngang sạp báo quen thuộc, bà chủ sạp nhận ra Thơ liền gọi hỏi xem bọn mình có tìm ra địa chỉ chị Sáu Phiên không và chị ấy đã tiếp đón ra sao. Ngay lúc ấy một ông khách bước vào nói với bà chủ sạp báo rằng món tiền chuộc bé Kính đã trao rồi mà chú bé vẫn biệt tăm. Hình như, theo lẽ ra, thời hạn trao trả bé Kính là mười hai tiếng đồng hồ sau khi nhận tiền chuộc. Giây phút bàng hoàng dao động qua đi, bà chủ sạp hỏi ông khách nghe được tin ấy ở đâu. Ông khách cho biết là ngoài phố đồn ầm lên như thế, ông cũng chỉ biết thế thôi.
Tâm cất tiếng hỏi:
- Thế rồi bé Thơ làm gì nữa?
- Ở sạp báo ra, Thơ thẳng đường lên ấp Tân Lập, vừa đi vừa để ý nghe ngóng. Đến ngả tư Nguyễn Du, gặp hai bà xách giỏ đi chợ đứng nói chuyện với nhau. Hai bà ấy nói lại tất cả những gì Thơ đã nghe tại sạp báo. Để chắc ăn hơn nữa, Thơ liền quẹo qua đường Trần Bình Trọng. Trên vỉa hè, gần nhà bé Kính, có tới sáu bẩy bà đứng bàn tán xôn xao. Một bà có vẻ thạo tin nhất cho mấy bà kia biết rằng món tiền chuộc đã nạp rồi, tại một địa điểm bí mật vùng đồng quê hồi hai giờ đêm qua, nhưng ông bà Tám Vinh vẫn không được một tin tức gì về bé Kính hết. Sau một cái chép miệng, bà ta nói tiếp: “Tội nghiệp! Sáng nay vợ chồng chị Tám Vinh cứ hí hởn mong đợi từng giây từng phút. Chị ấy lại xào sẵn một đĩa bún tầu với cua bể, món ăn thằng nhỏ thích nhất để dành cho nó, mà rồi không vẫn hoàn không. Buồn quá chừng!
Bé Thơ ngưng nói, Tâm đăm chiêu suy nghĩ, đoạn:
- Vậy thì chuyện ấy có thật. Và nhất định là đêm qua đã có sự gì xẩy ra rồi. Thế việc bé Thơ lên ấp Tân Lập ra sao? Gác giặc ở trên đó tới mấy giờ? Có thấy gì khả nghi không?
- Suốt cả buổi chiều, Thơ không hề thấy bóng dáng Hai Ngữ đâu hết!
- Thế còn Tường Vi? Tường Vi báo cáo với Thơ về công tác tại dốc Vạn Sinh ra sao?
Bé Thơ lộ sắc diện nghiêm trọng:
- Tường Vi cho biết là đã phải đi lên đi xuống có tới mười lần cái dốc Vạn Sinh ấy, vì nếu đứng im một chỗ, tất sẽ bị nghi ngay. Thế rồi, khoảng gần năm giờ, Tường Vi gặp một người đàn ông đi ngược lên dốc, lưng cõng một cái túi.
- Một cái túi? Túi thế nào?
- Túi loại vẫn dùng để đựng khoai tây mà các anh đã tả cho Thơ biết ấy. Không biết bên trong đựng gì mà coi bộ nặng lắm. Người đàn ông cõng túi rẽ xuống vệ đường phía tay trái, đi vào một trong ba cái cổng tại bức tường không mái ấy.
Bình Trọc chớp mắt thật nhanh:
- Có thể là Hai Ngữ lắm!
Tâm khẽ nghiến răng:
- Đúng chắc rồi chứ còn có thể gì nữa. Đúng là Hai Ngữ đem theo cái mà hắn đã lấy từ hang nấm về đó. Mà không biết cái đó là cái gì thế?
Câu hỏi của Tâm không lời giải đáp. Bé Thơ:
- Nếu đúng là Hai Ngữ thì chắc hẳn hắn về đó để liên lạc với đồng bọn. Và thế nào bọn gian cũng đã đem bé Kính về đó để đem trao trả hoặc để…
Ý nghĩ ghê rợn khiến cô bé nghẹn lời, không nói tiếp được nữa.
Bình Trọc lớn tiếng:
- Bé Thơ nói đúng: Chìa khoá mở cánh cửa bí mật nhất định chỉ ở trên phố dốc Vạn Sinh. Phải tìm bằng được cái chìa khoá ấy… Và đi tìm ngay bây giờ.
Bé Thơ đứng phắt lên, đôi mắt sáng ngời:
- Phải đấy! Ngay bây giờ! Cho Thơ đi với! Để lên xin phép hai bác Ninh đã. Thơ sẽ nói là đi chơi phố với các anh. Trời tạnh mưa rồi, chắc hai bác không cấm cản đâu.
Mười lăm phút sau, chúng tôi, hết thẩy bốn người, đã băng qua công viên ngập chìm trong bóng tối. Bầu trời lại không trăng, không một vì sao. Thành phố ngủ êm, đèn trong các nhà đã tắt hết.
Bình Trọc đề nghị:
- Chúng mình đi qua Trần Bình Trọng thử coi có gì lạ!
Đường Trần Bình Trọng cũng vậy. Ngoài đèn đường ra, không đâu còn ánh sáng nữa trừ nhà bà Tám Vinh, ánh đèn lọt qua khe cửa sổ đóng im ỉm. Đúng lúc chúng tôi đi ngang, cánh cửa sổ chợt mở tung, một bóng người nhô ra và tôi nghe rõ tiếng nói của bà Tám:
- Trời ơi! Đâu có phải thằng bé!
Thì ra, tới giờ này, bọn gian vẫn chưa đem bé Kính về trả lại cho ông bà. Chúng còn chờ đợi gì nữa? Hay là…
Lòng bồn chồn khắc khoải, chúng tôi theo nhau hướng về dốc Vạn Sinh đặt bước. Chẳng mấy chốc đã tới nơi. Trời tối quá. Bình Trọc và Thơ vấp chân vào bậc thềm đá suýt ngã mấy lần.
Thấy mọi người im lặng, con Ca Phi hình như cũng cảm thấy một cái gì nghiêm trọng, cứ đeo sát bên tôi. Tôi rút chiếc mũ nồi của Hai Ngữ ra cho nó ngửi. Ca Phi vểnh hai tai, đôi mắt sáng lên. Nó chạy dọc theo bờ tường đánh hơi rất kỹ ba cánh cửa đóng im ỉm, dừng lại trước khuôn cửa phía bên phải. Đoạn, Ca Phi ngẩng mặt ngó tôi như muốn nói: “Đây rồi! Cậu Chiêm! Hắn có đi qua đây!” Việc cần là phải biết bên trong bức tường có những gì?
Tôi đưa mắt nhìn theo chiều cao bức tường không mái. Có tới hơn ba thước chứ không ít. Tâm đề nghị:
- Tôi đứng dưới cùng. Chiêm trèo lên đứng trên vai tôi. Sau hết là Bình, bé nhất, nhẹ nhất, đứng trên vai Chiêm. Tụi mình chống chắc hai bàn tay vào tường. Như vậy mới không lo ngã.
Bình Trọc đứng trên vai tôi quan sát bên trong một hồi. Nó nhẹ nhàng tụt xuống ghé tai chúng tôi, hạ thấp giọng:
- Bên trong là một cái vườn hoang. Bây giờ Tâm, Chiêm, Thơ đứng rình bên ngoài này. Tôi leo lên vai Chiêm trèo vào bên trong. Phía sau cánh cửa này có một cái ghế cao như ghế của thợ hồ ấy, có thể đặt chân lên được. Rồi tôi mở chốt cửa, cả bọn cùng vào.
Gần năm phút trôi qua. Đột nhiên, con Ca Phi khẽ rùng mình. Có tiếng chốt cửa ai rút nhè nhẹ. Đúng là Bình đang mở chốt. Quả nhiên, cánh cửa nặng từ từ hé mở.
Bình nói thật khẽ:
- Cuối khoảnh vườn này là một căn nhà nhỏ. Có mái cẩn thận nhưng hình như không có ai ở. Bên tay mặt ngay đây lại có một hàng ba chạy dài chẳng hiểu tới đâu. Tôi không dám mò vào sợ lỡ có gì nguy hiểm thì rút lui sao kịp. Bây giờ tụi mình vào hết đi. Chiêm đi trước, dắt con Ca Phi đi kèm.
Con chó khôn ngoan của tôi cũng chỉ chờ có thế. Tôi cúi người thật thấp dắt nó lủi nhanh vào khoảnh vườn hoang mọc toàn cỏ cao rậm và ghé miệng sát tai Ca Phi:
- Coi chừng đó, Ca Phi! Khe khẽ chứ! Không được sủa, nghe!
Lời dặn dò hơi thừa. Ca Phi thấy chúng tôi ai nấy cứ im thin thít biết ngay là nó cũng không được phép gây tiếng động. Đòi ngửi chiếc mũ nồi lần nữa, xong đâu đấy, nó nhẹ nhàng tiến thẳng vào hàng ba.
Tiếng Tâm khẽ thoảng bên tai:
- Lạ nhỉ! Không chừng cái hàng ba này lại dẫn tới một nơi khác chăng? Căn nhà ở phía kia cơ mà.
Tôi ra dấu cho Tâm im lặng. Rồi một tay giữ dây da cột Ca Phi một tay đưa ra cho bạn nắm. Theo gót Tâm là Bình cũng một tay nắm bạn, một tay dắt bé Thơ. Hàng ba không dài lắm. Đi hết, tới một khoảng sân. Và cuối khoảng sân khá rộng là… một căn nhà thấp. Ánh sáng đèn dầu hôi lọt qua khe cửa sổ nhỏ như sợi chỉ.
Lại tiếng thì thào của Tâm:
- Khẽ chứ! Coi chừng đó!
Con Ca Phi rúc đầu vào tay tôi, dụi dụi. Mó ra hiệu cho tôi biết là đã nghe được tiếng gì đó. Y như rằng! Ghé tai sát khe cửa, tôi nghe có tiếng người nói xầm xì ở gian phòng bên trong, gian hiện bọn tôi đang đối diện. Nhất định Hai Ngữ phải có mặt tại đây. Con Ca Phi có vẻ nóng lòng muốn vào ngay lập tức. Toàn thân nó run lên, rít khẽ trong cuống họng, hai chân trước lăm le chỉ chực giơ lên cào cửa. Tôi phải luôn tay kìm giữ nó. Nhưng liệu kìm giữ được bao lâu.
May sao Bình Trọc mò mẫm thế nào lại vớ được một cái thang cũ vất bỏ tại một góc sân. Nó nghĩ ngay ra một kế. Căn nhà thấp không có lầu. Đặt áp cái thang vào tường là có thể dễ dàng leo lên mái. Biết đâu trên mái lại chẳng có lỗ thông hơi có thể nghe rõ tiếng người nói.
Tâm đặt áp thang vào tường, dợm chân đặt lên bậc. Bình Trọc vội vàng níu tay bạn lại, nói nhanh:
- Để tôi, Tâm! Tôi nhỏ con, nhẹ hơn các anh, không sợ dẫm bể ngói. Để tôi lên cho.
Dứt lời, nó thoăn thoắt bước lên thang, im lặng, nhẹ nhàng không khác một con kiến bám trên cọng cỏ. Chưa đầy phút sau, Bình đã mất hút trên mái nhà. Chúng tôi đứng dưới sân khắc khoải đợi chờ. Mãi sau, mới thấy Bình xuất hiện, thoăn thoắt đi trên mái nhà, thoăn thoắt leo xuống thang.
- Không có lỗ thông hơi. Nhưng có một ống khói lò sưởi. Ghé tai vào lỗ ống khói, tôi nghe văng vẳng có tiếng người nói. Hai người đàn ông và một người đàn bà thì phải.
Tâm khẽ hỏi:
- Hai người đàn ông và một người đàn bà? Chắc là bọn bắt cóc bé Kính rồi. Có nghe rõ họ nói gì không?
- Bọn họ nói khẽ lắm, không nghe rõ gì hết. Chiêm thính tai hơn tôi may ra nghe được chăng?
Tôi liền trao dây da kềm giữ Ca Phi cho bé Thơ đoạn leo lên thang. Tâm dặn với:
- Cứ nhẹ nhàng đặt cả bàn chân lên, đừng kiễng gót, ngói mới không bị vỡ, nghe Chiêm. Ống khói ở phía này này.
Theo hướng tay Tâm chỉ, tôi rón rén đi tới đầu hông trái mái nhà. Ống khói lò sưởi chỉ là một cái ống bằng si măng lớn hơn bắp chân một chút. Tiếng động từ dưới nhà có vang vọng lên cũng đã bị đổi khác đi hết. Đúng như lời Bình nói: có hai giọng trầm trầm do tiếng nói đàn ông. Chốc chốc lại chen vào âm thanh trong trẻo của giọng nói đàn bà. Ghé sát tai vào lỗ hổng ống khói, bất chấp cả bụi than, bồ hóng, tôi nín thở lắng nghe.
Chợt tôi giật bắn người, thiếu chút nữa là nhẩy dựng lên, ngay trên mái ngói. Rõ ràng tiếng đàn bà vừa nói đến tên bé Kính.
Tim đập thình thịch, tôi ghé thật sát tai, cố gắng nghe thêm ít tiếng nữa. May quá, lần này nghe rõ hơn, lao xao như tiếng cãi nhau. Đúng thế! Rõ ràng tiếng hai người đàn ông đang cãi lộn và hình như người đàn bà không còn ở đó nữa. Âm thanh vang vọng theo ống khói lò sưởi, tiếng còn tiếng mất. Nhưng cố hết sức lắng nghe, tôi ghi được những lời đối thoại như sau:
- Không! Nhất định không! Tao không chịu như thế đâu!
- Nhưng tụi mình đã thoả thuận là đem nó trả lại cho người ta mà.
- Chẳng qua cũng tại mày hết. Mày bị lộ diện trước mắt nó. Hừ!
- Thì lỡ ra chứ ai muốn. Khi không, khăn bịt mặt tuột ngay xuống. Nhưng tôi lại kéo lên lập tức mà.
- Kéo lên lập tức! Dù sao thằng nhỏ cũng nhìn thấy mặt mày rồi. Thế nào nó cũng nhận ra mày, đó rồi coi! Lấy được tiền rồi mà bị “chốp” thì đau quá. Tao không chịu.
- Không chịu! Không chịu thì anh định tính sao đây?
- Chuyện tao vừa nói hồi nẫy đó.
- Nhưng bao giờ chứ?
- Càng sớm càng tốt. Trước khi cảnh sát mở cuộc ruồng xét trong đêm nay.
Tiếp theo đó là im lặng. Phút im lặng kéo dài. Tôi lại ghé sát tai cố ghi từng tiếng động, dù rất nhỏ. Tiếng nói chuyện lại vẳng lên nhưng không nghe rõ. Chắc hai tên gian không còn đứng gần lò sưởi nữa. Và không chừng chúng đã rời bỏ gian phòng đó đi đâu rồi chăng? Tôi đứng thẳng người lên, thốt ra một tiếng rên dài. Tiếng rên ấy Tâm cũng nghe rõ. Vừa xuống hết bậc thang, đã bị Tâm nắm cánh tay:
- Chiêm, sao thế hả? Tại sao tay lại run lên thế này?
- Bé Kính…! Bọn gian sắp đem bé Kính đi đâu đó. Đúng là tụi nó, không sai! Tụi nó đã lấy tiền chuộc rồi, nhưng lại không đem trả bé Kính cho ông bà Tám. Chúng sắp sửa ra đây đấy.
Tin ghê rợn khiến các bạn tôi ngây người sửng sốt đứng trơ ra như tượng gỗ.
Một lúc sau, Tâm mới quyết định:
- Chúng mình đừng đứng ở sân này nữa. Nhẩy vào trong vườn cỏ cao kia mà nấp. Mau! Chờ tụi nó mở cửa đi ra chúng mình sẽ đột kích bất thình lình, đồng thời thả Ca Phi ra cho nó cắn xé một phen.
Cả bọn tất tả trở lại hàng ba rồi mò mẫm trong bóng tối, ẩn nấp sau một bụi cây dại.
Tâm khẽ nói với bé Thơ:
- Bé Thơ cứ ngồi im đây, không được làm gì hết nghe chưa! Cứ để mặc ba đứa tôi. Việc này không phải việc của con gái. Dám có đánh lộn lung tung đó. Nhưng không lo, bên mình có tôi, Bình, Chiêm, ba người. Ca Phi vào nữa coi như là… sáu. Tụi gian chỉ có hai. Chắc không sao đâu. Yên trí!
Mấy phút nặng nề trôi, lâu như mấy thế kỷ.
Bình Trọc sốt ruột nói hơi lớn:
- Không chừng bọn chúng chuồn đi lối cửa khác rồi cũng nên.
Bốn chúng tôi lại rón rén đi vào hàng ba một lần nữa, chạy nhanh qua khoảng sân rồi tới sát căn nhà. Không còn ánh sáng lọt qua khe cửa sổ. Bên trong im lặng như tờ.
- Nguy rồi! Bọn gian đã đi đâu mất hút.
@by txiuqw4