sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Nhân Gian Băng Khí - Chương 205

Nhân Gian Băng KhíChương 205: Đêm điên cuồnghttps://

Lựu đạn của Mười Một bay qua khỏi cửa kính lăn vào trong xe, địch nhân trong xe còn chưa kịp nhảy ra thì nó đã nổ mạnh.

"Bùm!" tiếng nổ thật lớn, toàn bộ kính xe bị vỡ nát, những tia lửa bùng nổ như pháo hoa, phát tán khắp nơi, thật là đẹp. Đáng tiếc, đây lại là ngọn lửa của tử vong, những người trên xe chưa kịp nhận biết chuyện gì đang xảy ra thì đã tan xác.

Mười Một trong tay đoạt được khẩu tiểu liên (submachine gun), xoay người bắn điên cuồng vào một chiếc xe khác. Khẩu tiểu liên không ngừng khạc đạn, bắn thẳng vào chiếc xe, một chùm lửa bùng lên.

Chiếc xe này không có lớp chống đạn, lại bị công kích ở cự li gần, đạn tiểu liên hoàn toàn xuyên thủng lớp vỏ xe. Sau loạt đạn, chiếc xe nằm im không tiếng động, chỉ thấy máu tươi không ngừng tuôn ra.

Mười Một thả băng đạn rỗng xuống, quay sang Phì Áp: "Hộp đạn!"

Phì Áp móc ra bảy tám băng đạn đi tới, Mười Một nhìn thoáng qua tay hắn, một đống băng đạn trong tay Phì Áp không có cái nào là đạn cho khẩu tiểu liên. Có một băng đạn cho súng bắn tỉa, còn lại là cho súng tự động và đột kích. Bất quá cái này cũng không thể trách Phì Áp, hắn không biết cái khẩu tiểu liên này dùng đạn gì, chỉ biết lấy đại ra mấy băng mà hắn nghĩ là rất thông dụng.

Mười Một quăng khẩu tiểu liên qua một bên, rút ra hai khẩu súng lục: "Theo sát ta!"

Phì Áp tay cầm đống đạn dò hỏi: "Lão Đại."

"Quăng đi." dứt lời quay về hướng đại môn đi tới.

Phì Áp bỏ mấy băng đạn trong tay, rút bên hông ra khẩu súng ngắn, khẽ liếc Nguyễn Thanh Ngữ. Thần sắc phức tạp nhìn Trương Hân ở phía sau Mười Một nói: "Cẩn thận một chút, theo sát lão đại."

Nguyễn Thanh Ngữ có chút khẩn trương, khe khẽ gật đầu, lúc Phì Áp mang theo khẩu tiểu liên đến bên nàng, nàng cũng đoán là có chuyện sảy ra. Quả nhiên. Bên cạnh Mười Một, chiến đấu không bao giờ chấm dứt. Cũng may là nàng đã từng trải qua một lần chiến đấu bên cạnh Mười Một và Phì Áp, tâm lý cũng đã có sự chuẩn bị, không bị bối rối hoảng sợ như lần đầu.

Mặc dù Nguyễn Thanh Ngữ biết đi theo Mười Một rất nguy hiểm, nhưng nàng không hề hối hận. Tính mạng của nàng bay giờ cũng là của Mười Một cấp cho, hơn nữa nàng cũng đã biết Mười Một là ai. Nỗi lo lắng duy nhất bây giờ là mẫu thân đang nằm trong bệnh viện.

Nguyễn Thanh Ngữ nhìn về phía Trương Hân Hân, đồng thời Trương Hân Hân cũng đang nhìn nàng,ánh mắt hai người lặng lẽ trao đổi với nhau. Vẻ mặt Trương Hân Hân so với nàng có một chút khẩn trương hơn, nhưng tương đối đã trấn định lại, ít ra so với nàng trong cuộc đọ súng đầu tiên thì bình tĩnh hơn nhiều.

Hai nàng, một người thì kiên cường, một người có cá tính độc lập, hơn nữa vừa rồi còn trải qua một trận chém giết, mặc dù cũng rất khẩn trương, nhưng ít ra không giống như những người con gái khác, gặp chuyện thì chỉ biết hoảng hốt kêu loạn. Đây là điểm Mười Một thích nhất đối với Nguyễn Thanh Ngữ. Nhưng hắn cũng không ngờ năng lực thích ứng của Trương Hân Hân so với Nguyễn Thanh Ngữ còn mạnh hơn.

Kỳ thật Trương Hân Hân cũng không phải là rất kiên cường, chỉ là lúc ấy nàng có hơi mơ màng, chuyện phát sinh tối hôm nay quá kích thích, bắn súng, lựu đạn, người chết. Những chuyện này bình thường chỉ có thể thấy trên phim ảnh, bây giờ lại diễn ra trước mắt nàng. Mọi chuyện đến quá đột ngột, nàng hoàn toàn không có tâm lý chuẩn bị, dọc đường nàng cảm thấy đầu mình có chút mơ mơ màng màng, không biết mình có phải là đang nằm mơ hay không.

Cũng may là năng lực thích ứng của nàng tương đối cao, giống như một người mới vừa coi một bộ phim kinh dị, sợ hãi trôi qua, liền trờ lại bình thường như không có việc gì, khẽ vỗ vỗ ngực đệm một câu: "Làm ta sợ muốn chết!" Hơn nữa Trương Hân Hân cũng không phải là người gặp chuyện chỉ biết kêu thất thanh sợ hãi, tay chân thừa thãi, cho nên sự việc qua đi liền cũng rất nhanh hồi phục lại.

Mười Một trong lúc bảo vệ mọi người đi ra đến môn hộ, cơ nhục ở vai trái của hắn hồi phục với tốc độ kinh khủng, mắt thường có thể nhìn thấy được, viên đạn trực tiếp xuyên thủng bả vai của hắn, cho nên bên trong cũng không có xác đạn. Hắn cúi đầu nhìn vào vai trái, thấy không có ảnh hưởng gì tới cử động của cánh tay, liền tiếp tục từng bước một đi về phía trước.

Vừa mới bước ra khỏi cửa, Mười Một đột nhiên nhảy lùi về phía sau, cùng một lúc một tia lửa lóe lên ngay chổ hắn vừa đứng. Cũng may là Mười Một né tránh rất nhanh, nếu không viên đạn đó đã bắn trúng đầu hắn.

Mười Một khẽ nhíu mày, đối phương là một tay bắn tỉa chuyên nghiệp, với phản ứng và độ chuẩn xác của hắn nhất định là chức nghiệp sát thủ. Không ngờ Trần gia mướn tới sát thủ, xem ra trận chiến sắp tới không hề dễ dàng.

Phì Áp giật mình nhìn về phía trước Mười Một, nơi một lỗ đạn súng ngắm đang nằm trên mặt đất nói: "Lão Đại..."

Ngay lúc này vài tiếng thắng gấp truyền tới, Phì Áp quay đầu nhìn lại thì thấy ba chiếc xe vừa mới dừng lại không xa lắm, cửa xe bật ra, mười người ngay lập tức nhảy ra hướng về bọn hắn chạy tới.

Hay tay Mười Một ngay lập tức hướng về phía bọn chúng khai hỏa, ba tên nhất thời trúng đạn ngả xuống, còn lại bảy, tám tên vội phân tán ra.

Bọn Mười Một lúc này đang đứng ở bên trong gần sát lối vào, tên bắn tỉa núp trong bóng tối không cách nào công kích bọn hắn, cho nên vị trí này tạm thời vẫn còn an toàn. Hai khẩu súng trong tay hắn không ngừng khạc đạn, hơn mười tên tiến vào trúng đạn hết sáu, chỉ còn lại năm tên đã lui lại núp phía sau chiếc xe.

Hai tay Mười Một hạ xuống, hai băng đạn trống rời ra, ngay khi hai tay hắn chạm cái túi bên dưới thì hai băng đạn mới đã được thay chỉ trong nháy mắt. Dưới mười năm huấn luyện của Ma Quỷ không phải là chuyện chơi, tốc độ thay đạn của Mười Một nhanh không thể tưởng tượng được. Hai băng đạn trống còn chưa chạm đất thì hắn đã nạp đạn xong.

Mười Một một bên bắn liên tục, một bên nói vào tai nghe: "Cuồng Triều, ta bị vây khốn rồi."

Cuồng Triều lập tức đáp lời: "Kiên trì một chút, cứu viện sắp tới rồi."

Cuồng Triều còn chưa nói hết câu thì bên phía đối diện lại có thêm vài chiếc xe thắng lại, càng nhiều địch nhân từ bên trong lao ra.

Mười Một cùng với Phì Áp tổng cộng ba khẩu súng tử thủ ờ ngay cửa vào đại lâu. Mười Một biết, một khi đễ những tên này tiến tới bên trong, ngoại trừ hắn ra, ba người kia không có khả năng sống sót. Do đó Mười Một điên cuồng xả xúng, hầu như không có dừng lại. Mỗi lần hết đạn, hắn nạp đạn mới với tốc độ nhanh nhất.

Phì Áp cũng ý thức được điểm này, hắn căn bản không có trải qua xạ kích chuyên nghiệp huấn luyện, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà bắn, hơn nữa đối phương đều là cao thủ, hắn bắn mười phát chưa trúng được một.

Đối với dạng chiến tranh này, Phì Áp cũng bó tay. Cũng may là có Mười Một, cho dù là tốc độ hay khả năng bắn súng đều thật hoàn hảo, có Mười Một tử thủ cửa vào, bọn cao thủ không có cách nào để tiếp cận. Chỉ trong vòng vài phút, bên ngoài nằm ngổn ngang mười xác chết, cơ hồ đều là do Mười Một giết. Còn Phì Áp từ đầu tới cuối cũng bắn trúng được một người, mà cũng là do vô tình viên đạn cướp cò mà trúng.

Bên ngoài tiếng xe thắng rít liên tục vang lên, Trần gia đã biết Băng sát thủ bị vây tại đây, liền chuyển tất cả lực lượng chiến đấu đến. Còn Long gia không biết có phải là do thấy Trần gia ở đây hay là nguyên nhân khác, mà đến giờ vẫn chưa thấy quân tiếp viện.

Bên ngoài cao thủ ngày càng nhiều, Mười Một đã bắt đầu chống không xuể. Phía Trần gia sau khi phí mất hai mươi cao thủ đã phá vỡ được phòng tuyến bảo vệ của hắn. Mười Một lấy quả lựu đạn cuối cùng từ bên hông xuống, quăng vào nơi đông địch nhân nhất. Đồng thời quát: "Phì Áp, đem các nàng chạy đi!"

Phì Áp cả kinh, hoảng hốt: "Lão Đại... "

"Trở vào trong phòng, tử thủ cửa vào!"

"Bùm!" lựu đạn cuối cùng cũng nổ, tức thì diệt được một đám người, nhưng cũng không thể ngăn cản cả đám người tràn vào.

Phì Áp nhìn hai khẩu súng không ngừng khạc đạn của Mười Một, cắn răng xoay người về phía Nguyễn Thanh Ngữ và Trương Hân Hân đang trốn ở bên cạnh kéo họ chạy đi.

Mười Một bắn liên tục, ý đồ chế trụ bọn cao thủ. Trong khoảng cách mười bước. Địch nhân bao phủ 4 phương 8 hướng, Mười Một chỉ có đôi tay căn bản là bắn không xuể.

Cuối cùng cũng có vài tên can đảm vượt qua làn đạn tiến sát Mười Một, Mười Một quăng hai khẩu súng chưa kịp thay đạn vào hai người gần nhất, tay phải ngay lập tức rút dao ra, lao về phía địch nhân.

Đây quả là một trận chiến điên cuồng.

Trong năm người tiến tới, hai người bị hai khẩu súng Mười Một ném ra làm chậm lại một chút, ba người còn lại tốc độ không đổi chạy tới. Mười Một rất nhanh xuất hiện trước mặt ba người, thiên trảm trên tay phải lướt tới cổ một tên, tả quyền hướng về phía ngực một tên đánh tới, đồng thời một cước đá tới tên còn lại, chỉ trong nháy mắt hắn tựa hồ như tấn công ba người cùng một lúc. Chỉ là cả ba tên này đều là cao thủ võ học, tên bên phải ngửa đầu ra sau tránh một dao của Mười Một, nhưng cũng đã mất đi cơ hội tấn công tốt nhất, tên phía trước ngay lập tức dừng lại, nhảy nhanh về sau tránh một cước của Mười Một đang đánh thẳng vào hạ thể của hắn, trúng một cước này, hắn cả đời đừng mong nghĩ tới phụ nữ nữa.

Chỉ có tên bên trái khi thấy một quyền của Mười Một kích tới thì khóe miệng lộ ra một tia khinh thường, rất nhanh đưa tay trái cản quyền của hắn lại.

Nhưng ngay lúc chạm vào hắn lập tức phát hiện có chổ không ổn, hắn không thể nào giữ được quyền đầu cùa Mười Một, một quyền nọ cứ thế không đổi đánh thẳng vào ngực hắn. Tên cao thủ này sắc mặt đại biến, lập tức lui về sau. Nhưng lúc này đã chậm, tả quyền của Mười Một đánh thẳng vào ngực của hắn, chỉ nghe tiếng "Rắc rắc", tiếng xương ngực gãy vang lên. Hắn loạng choạng lùi lại, rồi ngã xuống.

Tất cả mọi chuyện phát sinh nhanh như chớp, trong mắt bọn Phì Áp, chỉ thấy mắt hoa lên một chút, Mười Một đã đánh lui hai người, giết một người.

Công kích của Mười Một còn chưa kịp thu hồi thì hai tên chậm chân lúc nãy đã lao đến, một tên lợi dụng lúc này Mười Một đang trong trạng thái thoát lực, phóng về phía hắn, tên còn lại thì hướng về phía ba người Phì Áp chạy tới.

Nhưng bọn hắn đã đánh giá thấp khả năng của Mười Một, đó là phản ứng vả tốc độ. Qua mấy lần cải tạo, cơ thể hắn đã đạt tới cực hạn của loài người, chỉ cần một ý niệm trong đầu, cơ nhục toàn thân cùng với thần kinh ngay lập tức thực hiện.

Mười Một cơ hồ trong nháy mắt thu lại tay phải, nhấn vào cái vòng trên tay trái, đồng thời tay trái phóng ra, một dây tơ mỏng từ tay hắn bắn ra, quấn lấy cổ của tên đang lao về phía bọn Phì Áp ba người, siết chặt lại, chuỗi hành động này như diễn ra cùng một lúc, bọn Trần gia cao thủ không thể tin vào mắt mình, bởi vì tay phải Mười Một hoàn toàn đang ở trong trạng thái công kích, sao hắn lại có thể dưới tình huống đó xoay tay lại? Phải biết là một người đang dùng hết sức đánh ra một quyền, ngay lúc quyền lực mạnh mẽ nhất thu hồi lại sẽ rất dễ dàng làm tổn thương các tổ chức cơ nhục, nặng hơn thậm chí làm tổn thương gân cốt. Cái này giống như một chiếc xe đang phóng đi với tốc độ nhanh nhất, đột nhiên đổi sang số lùi, sự thay đổi đột ngột này hiển nhiên sẽ làm hỏng chiếc xe ngay lập tức.

Nhưng cái làm cho bọn hắn kinh ngạc nhất chính là tốc độ ứng biến của Mười Một, ngay lúc tay phải của Mười Một phát ra ti tuyến, một quyền của người kia cũng đánh tới, Mười Một né không kịp, bị đánh thẳng vào ngực.

Mười Một kêu lên một tiếng đau đớn, lảo đảo lùi nhanh về phía sau, nhưng tay trái hắn vẫn nắm chắc sợi ti tuyến, nhất thời sợi ti tuyến nhỏ nhưng chắc chắn đó đã cắt một vòng thật sâu trên cổ tên kia. Đến khi Mười Một thả tay ra, tên kia ngả xuống phía trước, không còn nhúc nhích được nữa.

Lúc này trong đại sảnh chỉ còn lại ba người, nhưng đám cao thủ bên ngoài lại không ngừng tiến đến.

Mười Một đứng chắn trước mặt Phì Áp ba người, tay phải giơ thanh trủy thủ sắc bén lên trước mặt, lạnh lùng nhìn đám cao thủ không ngừng lao đến ngày càng nhiều.

Trận huyết chiến sắp bắt đầu.

Ngay lúc đó, bên ngoài tiếng súng đột nhiên liên tục vang lên không ngừng, kèm theo đó là những tiếng rống rất to.

"Phanh!" Một chiếc xe vượt địa hình to lớn phá vở cánh cửa dừng lại trước cửa đại lâu, cùng một lúc hai khẩu súng từ trong xe thò ra liên tục không ngừng oanh tạc mọi thứ bên trong đại lâu.

Những cao thủ Trần gia đang đứng chắn bên ngoài nhất thời không kịp phản ứng, bị quét sạch thành một đống, những tên địch nhân còn lại vội vàng tản ra, trành khỏi đường đạn.

Ở trên xe, một người toàn thân quấn băng trắng toát, trông giống như một tên Hồi Giáo, mỗi tay một khẩu súng máy không ngừng khạc đạn, hướng về phía Mười Một hét lên: "Lão Đại! Lên xe mau."

Mười Một không chút chần chừ quay đầu hướng Phì Áp ba người nói: "Lên xe!"


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx