sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Nhân Gian Băng Khí - Chương 429

Nhân Gian Băng KhíChương 429: Âm nhân đích tổ tônghttps://

Lãnh Dạ có thể nghĩ thông điểm này là vì sự xuất hiện của Hứa Vũ Cường. Lúc bắt đầu chỉ có Võ Đại Lang xuất hiện, mà trong lời của Vu bụng phệ khi giới thiệu đã bày ra một cái thòng lọng, chơi trò chơi đố chữ khiến Lãnh Dạ chui vào tròng, hiểu lầm rằng lần này người mà Đại Quyển phái ra để đàm phán chỉ có một mình Võ Đại Lang, kết quả là hắn có những chỗ hiểu nhầm.

Cái trò mà Đại Quyển chơi nói trắng ra thì một xu cũng không đáng, điển hình của cái loại chiến thuật tâm lý trước cứng sau mềm, trước đắng sau ngọt. Bọn họ cố ý để Võ Đại Lang lộ mặt trước, với tính cách nóng như lửa của Võ Đại lang, lại thêm việc hắn quả thực cũng có lòng muốn vì những huynh đệ đã chết trong tay Hắc Ám Thập Tự mà ý kiến, chắc chắn sẽ hầm hừ ra oai với đám người Hắc Ám Thập Tự này, đánh phủ đầu trước để áp chế đối phương, như vậy thì ít nhất cũng thắng được một bậc về khí thế. Nếu Hắc Ám Thập Tự thật sự cho rằng người mà Đại Quyển phái ra đàm phán chỉ có Võ Đại Lang thì chắc chắn sẽ trúng kế. Đại Quyển đã tính chuẩn bọn họ có việc cần nhờ, đánh thì không dám đánh, chửi cũng không dám chửi, lại càng không dám đập bàn bỏ đi. Đương nhiên khi con tức giận tích tụ tới cực điểm thì Hứa Vũ Cường sẽ xuất hiện và dùng chút lời mật ngọt an ủi, chuyện còn lại sẽ dễ làm rồi.

Thử nghĩ xem, nếu có người hung hăng đánh ngươi một trận, sau đó kêu gào đòi chặt đứt một cánh tay của ngươi. Lúc này có người chạy ra cứu ngươi một mạng, ngươi liệu có sinh lòng cảm kích đối với vị ân nhân đó không? Ngươi cảm kích rồi? Vậy tốt, chúng mừng ngươi đã vào tròng, đợi bị người ta từ từ xẻ thịt nhé. Ngươi không cảm kích ư? Vậy cũng chẳng sao, ít nhất cũng phải cho ân nhân mặt mũi chứ nhỉ? Ngươi ta lấy cái cớ đã cứu ngươi để làm thịt ngươi. Không cho họ làm thịt ư? Vậy cũng chẳng được, Đại Quyển đoán chắc Hắc Ám Thập Tự sẽ không để cuộc đàm phán này đổ vỡ, cho nên mới bày ra cái thòng lọng này. Dù sao thì không cần biết thế nào, kết quả cuối cùng chắc chắn là Hắc Ám Thập Tự phải đổ rất nhiều máu..

Còn phe Hắc Ám Thập Tự quả thực đã chút nữa thì dính bẫy rồi, nếu không phải là Mười Một đủ tỉnh táo, nếu không phải là Mười Một so với bọn chúng còn càng biết lừa người hơn, như thế thì kết quả không nói cũng biết. Cho nên Mười Một chẳng hề lép vế với Võ Đại Lang, cho nên hắn mới không ngừng khiêu khích Võ Đại Lang, với loại tính cách đó của Võ Đại Lang đương nhiên là không chịu nổi sự khiêu khích của Mười Một, kết quả là hai bên đã tẩn nhau rồi. Nếu Mười Một đánh thắng Võ Đại Lang, như vậy thì cuộc đàm phán sẽ lại cân bằng rồi. Hai bên đều trở lại vạch xuất phát, tiếp đó thì phải xem miệng lưỡi của ai tốt hơn, xem lợi ích của ai lớn hơn. Đương nhiên, tất cả cũng còn phải xem cách làm người của Võ Đại Lang, nếu hắn thua rồi mà vẫn cố sống cố chết không chịu nhận lỗi, như vậy thì chẳng còn gì để nói nữa. Dù sao thì những năm nay chuyện thề độc cũng chẳng khác uống nước bao nhiêu, uống vào bụng rồi, luẩn quẩn một vòng rồi lại đi ra. Trong mười kẻ thì có chín kẻ coi việc thề thốt là đánh rắm. Lời hứa có là cái đinh gì? Nếu hứa miệng mà hữu dụng thì còn cần hợp đồng làm khỉ gì?

Còn có một điểm Lãnh Dạ vẫn nghĩ mãi không thông, Mười Một rốt cuộc đã phát hiện Hứa Vũ Cường nấp ở một bên giám sát như thế nào?

Hứa Vũ Cường đi đến bên cạnh Võ Đại Lang và ngồi xuống, đầu tiên là liếc nhìn Mười Một, sau đó vỗ vỗ vai kẻ thô lỗ cười nói: "Sao rồi? Tiểu Võ."

Võ Đại Lang quả nhiên là có hào khí, miệng vẫn hút thuốc đều đều, hệt như vừa rồi chẳng hề xảy ra chuyện gì vậy, hướng về phía Mười Một hất hất cằm nói: "Ngươi đi nói chuyện với bọn chúng đi!"

Hứa Vũ Cường cười ha hả hai tiếng: "Được rồi, thắng bại là chuyện bình thường, đừng có trẻ con như vậy."

Võ Đại Lang lườm hắn một cái, tức giận nói: "Lão tử còn chưa hâm hâm như vậy, thua thì là thua rồi, lão tử không bao giờ không thừa nhận... Cho nên ngươi cũng đừng đem chuyện này ra nói nữa, lời lão tử đã nói qua tuyệt đối không phải là đánh rắm."

Hứa Vũ Cường lộ vẻ thẹn thùng ho khan một tiếng, trong lòng hắn thực sự có cái gì đó tên là hối hận mà. Khi Võ Đại Lang đề xuất muốn đơn đấu, hắn đã ý thực được chuyện không ổn rồi, nhưng muốn ngăn cản thì đã không kịp. Hắn không khỏi phải nhìn lại Mười Một, cái gã trông có vẻ nhã nhặn lịch sự này nhìn kiểu gì cũng chẳng giống loại người ngoan độc đến vậy. Lúc này suy nghĩ của Hứa Vũ Cường cũng giống như Lãnh Dạ, có phải là hắn sớm biết ta ở bên cạnh nhìn trộm không đây? Hắn làm thế quái nào mà biết được nhỉ?

Nghi hoặc thì vẫn chỉ là nghi hoặc, nhưng trên mặt Hứa Vũ Cường vẫn không biểu hiện ra, hướng về phía Mười Một cười cười hỏi: "Ngươi chính là sát thủ Băng?"

Mười Một hướng về phía hắn khẽ gật đầu một cái coi như trả lời. Đủ ngạo khí, nhưng hắn quả thực có đủ vốn liếng để kiêu ngạo.

Trong lòng Hứa Vũ Cường thực sự đã nổi giận rồi, nên kiêu ngạo vốn nên là phe hắn, kết quả là bị dăm ba câu của cái gã thô lỗ Võ Đại Lang cho đi tong, bây giờ thì hay rồi, vị trí của hai bên trên bàn đàm phán đã bị đổi lại một vòng.

Hứa Vũ Cường cúi thấp đầu xuống, ngón tay xoa xoa mũi, trong đôi mắt bị che đi lóe qua một tia tức giận. Nhưng khi hắn ngẩng đầu lên thì trên mặt lại là một nụ cười mỉm, bình dị dễ gần: "Nghe Vu gia nói ngươi dùng trăm phương ngàn kế thông qua ông ấy để tìm bọn ta?"

Lời thừa! Lãnh Dạ trợn mắt đến trắng dã, không tìm các ngươi thì giờ mọi người ngồi ở đây làm cái khỉ gì? Chơi mạt chược à?

Thực ra Lãnh Dạ cũng nghe ra thâm ý trong câu này của Hứa Vũ Cường, trong lời của Hứa Vũ Cường thầm ám thị với bọn hắn rằng bây giờ là bọn hắn đang cần Đại Quyển giúp đỡ, ưu thế trên bàn đàm phán phải nghiêng về phía Đại Quyển mới phải đạo chứ.

Mười Một quay sang nhìn Hứa Vũ Cường, sắc mặt bình tĩnh nói: "Tìm các ngươi là muốn giải quyết hai chuyện."

"Ồ? Vậy sao?" Hứa Vũ Cường cười nói: "Nghe Vu gia nói các ngươi để có thể liên hệ với bọn ta, thậm chí còn không tiếc giúp ông ấy hoàn thành một nhiệm vụ nguy hiểm miễn phí để trao đổi cơ mà? Đại Quyển chúng ta từ lúc nào lại có mặt mũi như vậy nhỉ? Có thể khiến cho Hắc Ám Thập Tự đỉnh đỉnh đại danh phải bóp bụng cầu toàn tới nịnh nọt chúng ta!"

Lãnh Dạ nghe mà nổi giận, chẳng hiểu sao một cuộc đàm phán hẳn hoi lại biến thành chỗ hai bên đấu tâm cơ, câu nào câu nấy cũng nhằm công kích lẫn nhau? Hứa Vũ Cường câu nào câu nấy vẫn luôn muốn đè nén khí thế của bọn hắn xuống, đồng thời ngầm nâng thân phận của bản thân lên, không ngừng cố ý lặp đi lặp lại rằng Hắc Ám Thập Tự đang đi nhờ Đại Quyển, điều này khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy Hắc Ám Thập Tự ở trước mặt Đại Quyển thì thấp hơn một bậc vậy.

Điều Lãnh Dạ chẳng thể hiểu được là từ trong lời nói của Hứa Vũ Cường có thể cảm giác thấy, hình như Đại Quyển có địch ý với Hắc Ám Thập Tự vậy. Loại địch ý này chắc không phải là xây dựng trên lập trường Hầu Tử và Hoàng Hậu giết mất mấy người của bọn họ, một tổ chức lính đánh thuê lớn như Đại Quyển không thể nào không phóng khoáng như vậy được, chiến tranh mà, làm sao không chết người được cơ chứ? Nếu chỉ là vì bị chết mấy người mà làm ra cái bộ dạng như có mối thù truyền kiếp không chết không thôi thế này, cái thế giới này sớm đã loạn hết lên rồi.

Cái gì gọi là chính trị? Không có kẻ địch vĩnh viễn, càng không có bạn bè vĩnh viễn, tất cả đều chỉ xuất phát từ lợi ích. Một khắc trước còn vui vẻ mặc chung với nhau một chiếc quần, một khắc sau đã rút đao chém giết lẫn nhau, hoặc là một khắc trước còn đang hung hăng liều mạng, một khắc nhau đã lại bá vai bá cổ cùng nhau đi uống rượu chơi gái rồi, loại chuyện này trên trường chính trị là chuyện rất thường thấy, cơ hồ có thể coi là chuyện thường rồi. Nếu dưới sự thôi thúc của lợi ích tuyệt đối, vị đại thúc nhặt giác rất có thể sẽ ngồi uống rượu tán gẫu với tổng thống Môi quốc.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx