sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Nhân Gian Băng Khí - Chương 496

Nhân Gian Băng KhíChương 496: Dịch bệnh ở Trấn Nguyên sơn (Hạ)https://

"Không, ít nhất ta cũng không phát hiện thấy thiết bị mạng nào trên ngọn núi này. Nếu các ngươi phát hiện thấy có thiết bị giám sát nào trên núi, như thế khả năng căn cứ của Huyết Mân Côi được ẩn giấu ở đây sẽ lên tới 91%, hơn nữa thứ bọn chúng dùng chắc chắn là mạng nội bộ."

"Đường dây điện thoại thì sao?"

"Chỉ có vài cửa hiệu dưới núi là có lắp điện thoại, có điều ta đã tra qua những cuộc điện thoại được ghi lại, không có điểm khả nghi nào." Mười Một trầm mặc một chút, lại hỏi tiếp: "Tìm được nơi phát ra tín hiệu liên lạc với Phong Dã tổ chưa?"

"Chưa. Điện thoại không phải phát ra từ mấy cửa hàng đó, nguồn gốc của tín hiệu là ở gần chỗ các ngươi hiện giờ, cho nên ta mới cho rằng khả năng Huyết Mân Côi ẩn nấp trên núi là 73%. Trong 27% còn lại, khả năng Thanh bang đưa cho chúng ta tin tình báo sai là 1%, khả năng chính phủ Long Quốc đưa cho Thanh bang tin tình báo sai chiếm 3%, khả năng Huyết Mân Côi sử dụng trang bị gây nhiễu sóng là 9%, và khả năng chúng cố ý chạy tới đây rồi mới liên lạc cùng Phong Dã tổ là 14%."

"Lợi hại." Lãnh Dạ giơ ngón tay cái lên, cũng chẳng thèm để ý là Long Uy có thể nhìn thấy hay không, khen ngợi: "Những tỷ lệ máy móc như thế mà ngươi cũng đều tính ra được."

"Ta chỉ dùng máy tính để phân tích mà thôi."

Lãnh Dạ quay đầu sang thấy Mười Một đang chống một tay dưới cằm, hai mắt nhìn chăm chăm vào bản đồ tiểu trấn mà Long Uy vừa gửi tới, ngón tay cái khẽ hẩy hẩy chòm râu dưới cằm như thể đang suy nghĩ, gã bèn tò mò hỏi: "Ngươi đang nghĩ gì thế?"

Mười Một không đáp mà hỏi ngược lại: "Nếu ngươi là Huyết Mân Côi, liệu ngươi có dễ dàng bị người ta tìm đến căn cứ thế này không?"

Lãnh Dạ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: "Không, dù sao Huyết Mân Côi cũng đã ẩn nấp mấy chục năm mà không ai phát hiện được, chắc sẽ không sơ sót vào thời khắc sống còn như thế này đâu." Dừng một chút, hắn lại hỏi: "Ngươi hoài nghi tin tình báo là giả?"

"Không phải tin tình báo giả, là chúng ta bị nhầm. Chuyện này nằm trong khả năng có 14% xảy ra kia." Long Uy chợt chen vào.

Mười Một gật gật đầu bảo: "Huyết Mân Côi không thể chạy đi rất xa để nghe điện thoại, cho nên căn cứ của chúng chắc phải ở gần đây."

"Ý?" Lãnh Dạ đưa ngón trỏ lên gãi gãi trán, nói: "Sao ta càng nghe càng hồ đồ thế nhỉ? Thế này không phải rõ ràng là vị trí căn cứ của bọn chúng đã bị lộ ra rồi sao?"

Mười Một lắc lắc đầu bảo: "Chắc là sau khi danh sách bị tiết lộ, bọn chúng đã dự tính phá phủ trầm chu (nghĩa đen: đập niêu đục thuyền, ở đây ý là liều mạng) rồi. Căn cứ thì chắc ở gần đây, nhưng sẽ không phải ở chỗ phát ra tín hiệu. Huyết Mân Côi cố ý muốn để Long Hồn vì tìm kiếm căn cứ của chúng mà động căn qua, di chuyển sự chú ý đi, chắc bọn chúng sắp có hành động lớn đây. Cho nên khả năng tin tình báo là thực rất lớn, nếu không sẽ không lừa nổi Long Hồn."

Lãnh Dạ lập tức giật mình hiểu ra: "Huyết Mân Côi sắp có hành động, cho nên chúng cố ý để lộ căn cứ ra, để Long Hồn vì chuyện tìm cửa vào căn cứ của chúng mà không thể để ý đến các mặt khác. Và Long Hồn cũng không phải kẻ ngốc, bọn họ cố ý tiết lộ tin tình báo này cho Thanh bang, lại dựa vào Thanh bang để đưa đến tay chúng ta, kết quả là chúng ta trở thành kẻ ngốc thực sự."

"Đại khái là thế đấy." Mười Một gật đầu nói.

Lãnh Dạ vỗ vỗ trán nói: "Thế sao ngươi còn đồng ý với bọn họ? Nếu căn cứ của Huyết Mân Côi không ở Trấn Nguyên sơn, chỉ là ở gần tiểu trấn này, chúng ta sẽ phải tìm rất lâu, e rằng dựa vào ba người bọn ta thì phải tìm ít nhất nửa năm đó. Còn nữa, tìm xong rồi thì sao nữa? Thật sự lẻn vào trong ư? Lẻn vào trong thế nào? Ngươi có phương án tác chiến cụ thể không?"

"Không." Nói đoạn hắn lại tiếp tục chăm chú vào tấm bản đồ trên laptop.

"Không sao?" Lãnh Dạ hơi nổi lên cảm giác vô lực, mỗi lần Mười Một đều như thế, giống như có một mỹ nữ đứng trước mặt bạn cởi dần từng chiếc áo chiếc quần ra, rồi cuối cùng lại phọt ra một câu "xin lỗi, đêm nay cái ấy của người ta tới rồi", sau đó thì vỗ mông đi thẳng, khiến người ta rất căm tức.

Trong khoang xe tràn ngập một không khí buồn tẻ, sau hồi lâu Mười Một chợt gấp laptop lại và nói: "Đi thôi!"

Lãnh Dạ sững sờ hỏi: "Đi đâu?"

Mười Một mở cửa xe ra và nhảy xuống, nói: "Không cần biết căn cứ của bọn chúng có ở trên núi không, nhưng trong mấy cửa hiệu dưới núi chắc chắn có cơ sở ngầm của chúng."

Lãnh Dạ xì mũi bảo: "Đúng thế, mười mấy cửa hiệu, ngươi có biết cái nào là của bọn chúng không?"

"Đi tìm."

"Tìm á? Tìm thế nào đây? Ngươi chẳng phải là Walter, có thể moi được suy nghĩ của người khác ra không? Thật đáng chết, thằng nhỏ hôn mê lúc nào không hôn mê, lại chọn đúng lúc quan trọng này mới chó chứ." Lãnh Dạ bực bội lầm bầm, nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm hai khẩu súng bắn tỉa theo Mười Một xuống xe.

Hỏa Điểu vẫn rất dứt khoát theo sau Mười Một xuống xe, chỉ là hắn không hiểu đêm nay có phải Lãnh Dạ đã ăn nhầm thuốc gì thôi? Bình thường đều thấy gã hi hi ha ha rất lạc quan vui vẻ, hôm nay sao lại trở nên giống như con nhím thấy người là đâm chọc thế nhỉ? Tuy không nghĩ ra, nhưng Hỏa Điểu vẫn quyết định không chọc đến Lãnh Dạ là hơn.

Thực ra Lãnh Dạ chỉ bực mình về chuyện Mười Một cứ tự chủ trương mọi chuyện, trước đó thì cũng kệ đi, nhưng chuyện lần này không phải là chuyện nhỏ, có liên hệ trực tiếp tới vấn đề danh dự và tính mạng của Lãnh Dạ hắn. Hắn không miết mình chết một cách hồ đồ, bị kẻ khác bán đứng mà vẫn còn cười hi hi ha ha đi giúp nó đếm tiền, loại chuyện này chỉ có kẻ ngu mới đi làm.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx