sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Nhân Gian Băng Khí - Chương 604

Nhân Gian Băng KhíChương 604https://

Ba giờ sau, trên một con đường nhỏ ở khu vực nông thôn tại ngoại ô phía nam kinh thành.

Thiên Tiêu day day huyệt Thái dương, cười nhăn nhó nói: "Nhóm thứ ba rồi. Tên Đán Đao này, giết từ trong thành cho đến ngoài thành, hắn không ngán hay sao ấy nhỉ?"

Trước mặt Thiên Tiêu và Vấn Thiên là năm cỗ thi thể, đều bị một đao chí mạng giống như những người chết trước đây. Năm người này đều là người của Vương gia, hơn nữa trong đó còn có một cao thủ hàng đầu là Vương Hao Thiên. Nhân vật còn chưa tới bốn mươi tuổi này đã chen chân được vào hàng mười đại cao thủ của Vương gia, tương lai chắc chắn sẽ rạng ngời vô cùng, vậy mà cũng chẳng chống nổi một chiêu của Phùng Đán Toàn. Lúc hắn chết vẫn còn trợn trừng mắt lên, vẻ mặt rất không cam tâm.

Ngoảnh đầu lại, thấy Vấn Thiên đang nhíu chặt hai hàng lông mày nhìn vẻ mặt như có suy nghĩ của các thi thể kia, Thiên Tiêu bèn hỏi: "Đang nghì gì thế?"

"Nghĩ đến Đán Đao." Vấn Thiên nhẹ nhàng gõ gõ cằm mình, đáp: "Dựa vào bản lĩnh của hắn muốn chạy ra khỏi kinh thành thì chẳng ai ngăn nổi, sau khi ra khỏi kinh thành rồi đến nước ngoài là coi như thành cánh chim tự do giữa bầu trời bát ngát, việc gì mà hắn lại cứ phải ở nơi đây không chịu đi? Hay là hắn thật sự tự đại đến mức cho rằng Tứ đại gia tộc chỉ có chút bản lĩnh này?"

Thiên Tiêu suy nghĩ một chút rồi nói: "Không phải hắn tự đại, mà bởi vì hắn hiểu rất rõ lực lượng của bốn gia tộc đó nên mới ra tay hung tàn như thế."

"Tại sao?"

"Ngươi nhìn những người này xem, đều là một chiêu liền mất mạng ngay. Có thể thấy Đán Đao ra tay rất tàn độc, hoàn toàn không để lại đường lùi. Nếu hắn không có thâm thù đại hận với bốn nhà kia, nhất định là muốn dựa vào việc này để lập uy."

Vấn Thiên hơi nhếch miệng lên, nhưng không nói gì.

Thở dài một hơi, Thiên Tiêu chậm rãi nói: "Mấy năm nay Đán Đao đều liều mạng ở nước ngoài, trước khi xuất ngoại hắn cũng chưa từng tiếp xúc với Dương gia, nếu là thâm thù đại hận thì chắc không có khả năng lắm. Vậy thì chính là muốn lập uy, muốn khiến Tứ đại gia tộc đều sợ hắn. Do đó mỗi một người hắn chỉ dùng một đao, hắn đang nói với Tứ đại gia tộc, thực lực của hắn không chỉ có vậy. Hắn muốn khiến Tứ đại gia tộc vừa kính vừa sợ hắn."

Vấn Thiên hỏi: "Tại sao hắn muốn làm như thế?"

Thiên Tiêu mỉm cười với vẻ đầy thâm ý, đáp: "Điều này ta cũng muốn biết. Tại sao hắn phải làm như vậy?"

Vấn Thiên do dự một chút rồi nói: "Trước đây Đán Đao từng làm những công việc chân tay ở bến tầu, về sau từng làm cho nhà buôn gạo lớn Lý Hữu Tồn mấy năm. Có một lần hắn đã cứu được Lý Hữu Tồn đang bị người ta báo thù, sau đó thì được tay Lý lão bản kia nhận làm vệ sỹ tùy thân. Mấy năm sau Lý Hữu Tồn đã bỏ tiền ra cho hắn đi nước ngoài. Nghe nói trong thời gian hắn làm vệ sỹ cho Lý Hữu Tồn đã cùng con gái của Lý Hữu Tồn là Lý Tú Châu có quan hệ ám muội. Nửa năm sau khi hắn ra nước ngoài, Lý Tú Châu đã được gả vào Dương gia."

Nói đến đó, sắc mặt Vấn Thiên hơi có chút quái dị, gượng cười nói: "Nghe nói Lý Tú Châu có thai rồi mới vào Dương gia, chuyện này Dương gia vẫn luôn giấu diếm người ngoài, nhưng vẫn có tin tức truyền ra. Liệu có phải vì nguyên nhân này không?"

Vẻ mặt Thiên Tiêu vẫn chẳng có gì khác thường, hiển nhiên đã sớm nghe nói về chuyện này, ông ta nghe vậy thfi chỉ nói: "Tin tức này thật giả khó phân, Lý Tú Châu có thai rồi mới vào Dương gia thì không sai, nhưng đứa nhỏ đó đúng là con ruột của Dương tam thiếu gia."

Vấn Thiên nhìn ông ta, vẻ mặt có chút quái dị nói: "Các ông tra cũng rõ thật đấy nhỉ?"

Thiên Tiêu cười đáp: "Chuyện của Đán Đao và Lý Tú Châu bọn ta đã lập tức điều tra sau khi nhận nhiệm vụ rồi, quan hệ giữa bọn họ chỉ đơn thuần là người yêu. Về sau Lý Hữu Tồn tham giầu chê nghèo nên đã giở trò, bỏ tiền đưa Đán Đao ra nước ngoài để chia tách hắn và Lý Tú Châu."

Vấn Thiên có chút xúc cảm nói: "Nói đến cùng thì vẫn là nhà giàu hại chết người."

"Ừm." Thiên Tiêu gật đầu nói tiếp: "Đán Đau sau khi ra nước ngoài thì không còn liên hệ được với Lý Tú Châu nữa, nửa năm sau đó Lý Tú Châu cũng được gả vào Dương gia. Có điều sau khi cô ta được gả vào đó thì dường như không được như ý lắm, nghe nói còn thường xuyên bị Dương Thiên Minh đánh mắng."

Vấn Thiên ngạc nhiên hỏi: "Tại sao? Chẳng lẽ Dương Thiên Minh hoài nghi đứa nhỏ đó không phải con ruột của mình?"

Thiên Tiêu suy nghĩ một chút rồi đáp: "Chắc Dương Thiên Minh cũng biết, chuyện này ngay cả bọn ta còn có thể tra ra được, hắn không có lý do gì mà ngay cả con đẻ của mình cũng không biết. Đại khái là hắn căm hận Lý Tú Châu sau khi gả vào Dương gia rồi mà vẫn nhớ mãi Đán Đao, tất cả cơn giận đều đổ dồn lên người con trai mình. Có lẽ đám người dưới thấy thế nên mới truyền ra tin đồn này."

"Dương gia không quản sao?"

"Dương gia ư?" Thiên Tiêu cười lạnh, cất giọng khinh thường: "Cái đám nhà cao cửa rộng ấy khi làm việc cũng tự có bài của mình, loại chuyện này dù biết rõ là sai thì cũng cứ để nó sai tiếp."

Vấn Thiên nhíu mày hỏi: "Tổ phó, ông nói Đán Đao ra tay với Dương gia, liệu có phải vì chuyện của Lý Tú Châu không?"

"Có thể thế." Thiên Tiêu mỉm cười nói: "Bất luận là thế nào đi chăng nữa, chung ta phải ngăn cản chuyện này trước khi bọn họ làm lớn nó lên. Nếu cứ thế này mãi, dù là đối với Tứ đại gia tộc hay với Long Quốc đều không có lợi, đặc biệt nơi đây còn là kinh thành."

"Ừm." Vấn Thiên gật gật đầu, sau đó bèn cười nhăn nhó bảo: "Chỉ là tên Đán Đao này giảo hoạt quá, mỗi lần chúng ta đều chỉ có thể hít bụi phía sau hắn. Không biết người của mấy tổ khác có ngăn nổi hắn không?"

"Ta thật không hy vọng bọn họ sẽ gặp Đán Đao." Thiên Tiêu nhìn mấy vết thương kinh người trên các thi thể nằm trên mặt đất kia, nói: "Với cách xuất chiêu dữ dội của Đán Đao, nếu thật sự giao thủ với hắn, nhất định là hai bên đều có tử thương. Long Hồn chúng ta vốn nhân số không nhiều, hiện giờ lại chia thành năm tổ để tự phát triển, số người lại càng ít hơn. Hiện giờ cao thủ khó bồi dưỡng lắm, tổn thất một người là mất một người."

Vấn Thiên mang theo thần sắc ưu lo hỏi: "Nếu ông gặp phải Đán Đao, liệu có thể bắt sống hắn không?"

Thiên Tiêu cười nói: "Hiện giờ vẫn khó nói lắm, sau khi bước vào tiềm lực khu thì không thể đơn thuần dựa vào võ nghệ cao thấp để phán đoán nữa rồi. Hơn nữa nếu hắn một lòng muốn trốn, e là ta cũng không giữ hắn lại được." Ông ta vỗ vỗ vai Vấn Thiên, nói: "Do đó lão đầu ta mới bỏ bao công sức điều ngươi từ tổ đó đến đây, tới khi đó phải dựa vào ngươi rồi."

Vấn Thiên gật gật đầu nói: "Yên tâm, với Bát Môn Kim Tỏa Khốn Tiên trận của tôi, chỉ cần vào trận thì cho dù hắn có biết phi thiên độn thổ cũng chẳng chạy được."

Thở ra một hơi, Thiên Tiêu nói: "Đáng tiếc là Thần Kiếm không ở kinh thành. Nếu có ông ta ở đây, ta có chín phần nắm chắc có thể giữ Đán Đao lại."

Vấn Thiên xoay xoay cổ một chút rồi hỏi: "Thần Kiếm thật sự lợi hại thế sao?"

Thiên Tiêu mỉm cười không đáp, ánh mắt từng trải nhìn lên bầu trời xa xôi, trầm ngâm một chút rồi nói: "Đi thôi, hy vọng có thể đuổi kịp trước khi hắn xuất thủ trong lần tới. Người chết càng nhiều thì mối thù này càng khó hóa giải. Nếu thật sự làm đến mức trời giận người oán, cho dù ta có lòng thu Đán Đao vào Long Hồn cũng là chuyện không thể rồi."

"Ừm." Vấn Thiên gật gật đầu.

Trong lúc Thiên Tiêu và Vấn Thiên đang đuổi theo Đán Đao, tại khu vực phụ cận ngoại ô phía nam kinh thành, một ông lão tuổi quá năm chục với cái lưng hơi còng tập tễnh đi vào một quán cơm.

Khi một chân của ông lão vừa bước vào cửa quán cơm, bên trong lập tức có mười mấy ánh mắt đổ dồn tới. Thấy chỉ là một ông lão bình thường, mười mấy ánh mắt đó lại mau chóng thu về.

Mấy ngày nay kinh thành đã bị Phùng Đán Toàn và Tứ đại gia tộc làm cho ngập tràn sóng gió, đến mức mọi người người đều sợ bóng sợ gió, bất luận đi tới đâu người ta cũng đề phòng những khuôn mặt lạ.

Ông lão chọn một chỗ trống rồi ngồi xuống, gọi một bát cơm trắng và hai món ăn rất rẻ. Cơm và thức ăn rất nhanh đã được đưa tới, ông lão bưng bát cơm, chậm rãi và từng miếng.

"Các ngươi nói xem tên Phùng Đán Toàn này có phải là có ba đầu sáu tay không? Lùng bắt bao nhiêu ngày như thế, đừng nói là người, ngay cả cái bóng cũng chẳng nhìn thấy. Tứ đại gia tộc này thường ngày phong quang biết bao, vậy mà khi gặp chuyện lại hèn kém thế này." Ở bàn bên cạnh chợt vang lại tiếng nói chuyện rì rầm, tuy âm thanh rất nhỏ, nhưng khi lọt vào tai ông lão kia lại rất rõ ràng.

"Xuỵt!" Một người cùng bàn đưa tay khẽ để lên môi, tỏ ý bảo hắn đừng nói.

"Sợ cái ch*m gì." Kẻ đó xua xua tay nói: "Lão tử một thân một mình với cái mạng rẻ mạt, có gì phải sợ chứ."

Miệng tuy nói không sợ, nhưng giọng nói của hắn vẫn nhỏ đi, lúc nói còn nhìn sang mất bàn xung quanh, không biết là vô tình hay hữu ý.

Một kẻ khác cùng bàn cũng nhỏ giọng nói: "Nhưng tay Phùng Đán Toàn này cũng thật lợi hại, một mình khiêu chiển cả Dương gia chưa nói, giờ còn dám dây với Tứ đại gia tộc. Nghe nói cao thủ của Tứ đại gia tộc đã chết trong tay hắn mất mấy trăm rồi, nhưng đến bây giờ ngay cả cái bóng của hắn còn chưa thấy. Tứ đại gia tộc đã đồng thời phát ra tin tức treo thường, nói ai phát hiện ra Phùng Đán Toàn sẽ đều được trọng thưởng."

"Thưởng cái l*n, muốn được thưởng cũng phải còn mạng đã." Kẻ vừa nói lúc đầu cười bảo: "Phùng Đán Toàn nổi tiếng là có thù tất báo. Ban đầu các bằng hữu trên giang hồ còn nể mặt bốn nhà đó mà đến giúp, muốn nhân cơ hội kiếm lấy chút lợi. Các ngươi nhìn xem, bây giờ còn có ai dám ra mặt tiếp tục giúp Tứ đại gia tộc? Những người đó đều đã bị Phùng Đán Toàn làm cho sợ rồi, Thiết hội, Trương Gia bang, Tiểu Đao đường, Nghĩa Khí đường, lão đại của mấy bang phái này trong một đêm đều đã bị Phùng Đán Toàn giết cả nhà. Các bang phái khác hiện giờ chỉ cần có chút đầu óc là đều rút lui sạch không dám lưu lại chút nào nữa, những kẻ đang tiếp tục tìm hắn không phải nghèo quá hóa rồ thì cũng là có chút quan hệ với Dương gia."

Một người khác tỏ vẻ đồng cảm nói: "Tên Phùng Đán Toàn này cũng tàn độc thật. Có điều nói đi thì cũng phải nói lại, Tứ đại gia tộc kia liệu có phải là thật sự không có bản lĩnh không? Thường ngày cứ được nghe bọn họ hò hét là dùng võ để đề cao quốc gia, phục hưng quốc thuật, đến khi thật sự gặp phải một cao thủ như Phùng Đán Toàn, cũng chỉ có thể giống như trẻ con, không đủ cho người ta chém."

Người cất tiếng đầu tiên nói với vẻ khinh thường: "Tứ đại gia tộc thì có bản lĩnh gì đâu!" Vừa nói hắn vừa nhìn sang xung quanh, hạ thấp giọng rồi tiếp:

"Ta nói cho các ngươi biết nhé, như Phùng Đán Toàn mới là bản lĩnh thật sự. Biệt hiệu của hắn là Đán Đao, được người ta gọi là Ảnh Tử Thích Khách. Mấy năm trước hắn đã ra nước ngoài, một người một đao đánh giết cho đám quỷ tây dương kia kêu cha khóc mẹ. Ta còn nghe nói, hắn đã giết chết cả mấy tên hoàng đế của đám nước ngoài kia, đám tướng quân tay nắm binh quyền thì bị hắn giết nhiều vô số kể. Đám người nước ngoài đều nói hắn là đệ nhất cao thủ trên cái bảng gì đó, đó là thiên hạ đệ nhất cao thủ đấy nhé. Tứ đại gia tộc ở trước mặt chúng ta giở trò thì còn được, nhưng khi gặp phải tên thiên hạ đệ nhất cao thủ như Phùng Đán Toàn thì chẳng đáng nói tới."

Những người ngồi cùng bàn đều ngạc nhiên hỏi: "Thật hay giả thế, tin tức này ngươi nghe nói từ đâu?"

Người đó dương dương đắc ý nói: "Ta có một người anh họ làm việc trong Thanh bang, Thanh bang đó thường xuyên làm ăn ở nước ngoài, tra rõ lai lịch của một nhân vật dễ dàng vô cùng."

Vừa nghe nói là tin tức truyền ra từ thanh bang, những người khác lập tức trịnh trọng gật đầu. Thanh bang Hồng môn, trong mắt những nhân vật thuộc tầng lớp tam giáo cửu lưu này, đó là một sự tồn tại giống như thần tiên, cao cao tại thượng.

Lại có một người cùng bàn nhỏ giọng hỏi: "Các ngươi nói xem, Phùng Đán Toàn này đã lợi hại như thế, tại sao lại có khúc mắc với Dương gia? Chẳng lẽ thật sự là nhìn trúng vợ lẽ của Dương tam thiếu gia, muốn...?"

"Không phải đâu." Kẻ nói thứ ba vừa nãy trợn trừng mắt lên khẽ nói: "Ta nói cho ngươi biết nhé, mấy tin đồn khốn nạn của Dương gia đều là giả đó. Tình huống thật sự là Dương tam thiếu gia cướp tình nhân cũ của Phùng Đán Toàn, do đó Phùng Đán Toàn mới đến giết hắn."

"Dương tam thiếu gia ư? Chính là Dương Thiên Minh hả? Hắn cũng ghê vãi nhỉ? Ngay cả nữ nhân của thiên hạ đệ nhất cao thủ mà cũng dám cướp? Chẳng lẽ tên Phùng Đán Toàn này muốn chơi đến cùng với Dương gia sao?"

"Đúng rồi, nghe nói nữ nhân đó phình bụng ra rồi mới vào Dương gia, đứa con sinh ra không phải là của Dương tam thiếu gia."

"Vậy đứa nhỏ đó là của Phùng Đán Toàn sao?"

"Thảo nào, ta nói này, bên ngoài chỉ biết Dương Thiên Minh có một vợ cả, nhưng lại chưa có ia nhìn thấy vợ cả của hắn trông như thế nào. Chắc là vì bị cắm sừng nên Dương gia đã nhốt cô ta lại rồi nhỉ."

Tiếng nói rì rầm của mấy người với nhau, ông lão ngồi ở bàn bên đều nghe rõ cả. Nhưng ông ta chỉ chú ý ăn cơm, thỉnh thoảng cúi đầu xuống gắp thức ăn, trong đôi mắt vô thần ấy bất chợt lại lóe qua những tia lạnh ngắt.

Đột nhiên những người ở bàn bên đều câm miệng lại, cả quán cơm cũng lập tức im lặng như tờ. Ông lão ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, thấy bốn người của Trần gia nghênh ngang tiến vào. Khóe miệng ông ta thoáng hiện một nụ cười mỉm tàn bạo, có điều chỉ sau nháy mắt đã lại trở lại bình thường, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Bốn cao thủ của Trần gia ngồi xuống quanh một chiếc bàn, gọi chút cơm rượu, nói chuyện như chốn không người, chủ đề không gì khác ngoài Phùng Đán Toàn. Có điều trong lời của bọn chúng Phùng Đán Toàn đã biến thành một con rùa rụt đầu, một tên tiểu nhân bỉ ổi. Những câu nói của chúng toàn là những lời mắng chửi thậm tệ, người bên cạnh câm tịt không dám lên tiếng, sau khi ăn vội một chút liền mau chóng rời khỏi.

Hôm nay khẩu vị của ông lão kia dường như không tồi, chậm rãi ăn hết hai bát cơm trắng mới no, sau khi ngồi lại một lúc cho tiêu cơm rồi mới tính tiền. Sau khi ông lão ra ngoài, bốn tên cao thủ của Trần gia cũng hét lớn đòi tính tiền, sau đó vừa chửi mắng Phùng Đán Toàn vừa đi ra ngoài. Ông lão kia chưa đi được bao xa thì đã vòng lại một vòng về phía sau bốn kẻ kia, không đó thản nhiên giữ một khoảng cách.

Bốn người này có thể đã nghe nói những người chết trong hai ngày nay đều được phát hiện trong hang cùng ngõ hẻm, do đó trên đường đều cẩn thận lựa chỗ đông người, cũng không có chuyện bất ngờ gì xảy ra. Trên đường chúng lại gặp được hai nhóm người cũng đang đi tìm tung tích Phùng Đán Toàn, mọi người chào nhau một tiếng, hàn huyên vài câu, sau đó chia tay.

Ông lão tiếp tục bám theo bốn kẻ kia từ xa, trong đôi mắt vô thần thoáng hiện sát khí. Ông ta vốn có thể không tính toán gì với bốn kẻ này, nhưng một trong mấy kẻ đó đã chửi một câu "vợ của tên Dương tam thiếu gia kia chính là một con đê tiện". Kết quả là vì câu nói vô tâm này mà đã dẫn tới họa sát thân.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx