sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Nhân Gian Băng Khí - Chương 687

Nhân Gian Băng KhíChương 687: Gia gia, ông chết đi (2)https://

Tư Vũ xoay người trở về phòng. Mãi cho đến khi thân ảnh mỹ lệ kia bị cánh cửa che khuất, Trương Chấn mới thu ánh mắt lại, ngáp một cái nói:" Vĩ ca, đồ vật kia đã chuẩn bị tốt hay chưa?"

Vĩ ca đáp:" Đã xong, thưa thiếu gia."

"Cẩn thận một chút, đừng làm gì sai. Nếu như có điều gì ngoài ý muốn mà làm Tư Vũ tức giận, ta sẽ cho ngươi một trận."

"Vâng, thiếu gia."

Trương Chấn ngáp mạnh một cái:"Ta lại đi ngủ đây, đến bữa trưa thì gọi ta dậy."

"Vâng, thiếu gia."

Xoay người đóng cửa phòng lại, Trương Chấn lại vùi mình lên chiếc giường lớn mềm nhũn, chốc lát sau liền ngủ luôn.

Mà sát vách, Dương Tư Vũ lật mình qua lại vẫn không ngủ được. Không biết là do hưng phấn với khẩn trương, hay là vì lý do khác, nàng như thế nào cũng ngủ không yên.

Đem gối ôm mềm mại dựng thẳng bên người, gối đầu lên trên, tưởng tượng nàng đang nằm trong lòng của Mười Một. Thế nhưng gối quá mềm, không có sự cứng rắn của hắn, không có cảm giác an toàn, cũng không có bàn tay ấm áp khoác lên vai nàng. Tất cả đều không giống, đây chỉ là một cái gối, không phải Mười Một.

Bỗng nhiên, Dương Tư Vũ chợt mở mắt ra, hung hăng vứt chiếc gối xuống mặt đất, lộ ra vẻ nghiến răng nghiến lợi, cứ như chiếc gối này là kẻ thù giết cha không bằng, trong mắt nàng không ngừng lộ ra hận ý dày đặc.

Một lát sau, hận ý dần tan, mà dường như tất cả đều biến thành nước mắt, không ngừng tràn mi tuôn ra.

Không có lồng ngực dày rộng cho nàng dựa vào, không có những âm thanh lạnh lùng nhưng lại tối ấm áp kia an ủi nàng. Những chuyện đã qua ấy dường như chỉ là một giấc mơ, tuy thật đẹp nhưng không thể nào có được, mà chỉ có thể tồn tại trong ký ức.

Khóc thật lâu, tiếng nức nở mới dần ngưng, Dương Tư Vũ lau đi lệ ngân trên mắt, lẩm bẩm nói:" Dương Tư Vũ, ngươi phải kiên cường lên. Chỉ cần qua ngày hôm nay, ngươi chính là một Dương Tư Vũ khác. Ngươi nhất định có thể trả thù hắn, nhất định có thể làm cho hắn thống khổ."

Không biết là lời tự an ủi ấy có tác dụng, hay là nàng cố gượng ép, nói hết lời xong trên mặt Dương Tư Vũ lộ ra một nụ cười vô cùng miễn cưỡng. Rất gượng ép, rất miễn cưỡng, rõ ràng trong lòng vô cùng đau khổ, nhưng trên mặt lại phải mang cái mặt nạ tươi cười kia.

Một lúc sau, Trương Chấn dậy. Hắn đến bên cửa phòng Dương Tư Vũ nhẹ gõ hai cái:" Tư Vũ."

Trong phòng không có chút động tĩnh nào, khả năng Dương Tư Vũ đang ngủ. Trương Chấn yêu thương thở dài một tiếng rồi xuống lầu, cơm ăn lúc nào cũng được, thế nhưng không lúc nào lại ngủ được. Ngủ đối với Dương Tư Vũ là một thứ vô cùng xa xỉ, cho dù giờ này là giờ ăn, Trương Chấn cũng không đành lòng cắt đứt giấc ngủ của Tư Vũ.

Kỳ thực, Dương Tư Vũ vẫn còn tỉnh, nàng ngủ không được. Tiếng Trương Chấn gọi nàng nghe thấy, nhưng ngoảnh mặt làm ngơ. Lúc này nàng đang nằm trên giường, hai mắt đờ đẫn nhìn trần nhà, không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Hai giờ chiều, Dương Tư Vũ vẫn chưa ra khỏi phòng, có thể nàng vẫn còn đang ngủ say. Trương Chấn không đành lòng đánh thức nàng, liền nói với bọn hắc tử (vệ sĩ mặc đồ đen) khi nào nàng thức dậy thì thông báo một tiếng, còn bản thân thì mang theo ba gã bảo tiêu ra ngoài.

Chuyện ngày hôm nay vô cùng quan trọng, Trương Chấn biết ngày hôm nay đối với bản thân hay Dương Tư Vũ đều là một bước ngoặt lớn, cho nên nửa điểm hắn cũng không dám sơ suất. Bốn người phân biệt đi hai chiếc limo xa hoa, chạy ra khỏi khu biệt thự.

Cửa sổ gian phòng tầng hai bị người trộm hé ra một góc, Dương Tư Vũ ở phía sau nhìn hai chiếc xe dần biến mất trong tầm mắt, mới khép rèm cửa lại. Lúc này, trong mắt nàng lộ ra tia lãnh mang làm cho lòng người đóng băng, mà khóe miệng cũng vểnh lên thành một nụ cười yếu ớt, cười rất lạnh.

Khoảng nhá nhem tối lúc sáu giờ, chiếc xe mà Dương Tư Vũ đang trông ngóng rốt cuộc cũng trở về. Chính là hai chiếc limo ban chiều đi ra ngoài, hai chiếc một trước một sau dừng lại, đầu tiên là ba gã bảo tiêu ra trước, rồi hai gã tập họp lại ở phía sau xe phía trước cùng với tài xế kiêm bảo tiêu Vĩ ca mới mở cửa xe. Từ trong xe đi xuống hai người, đi trước là Trương Chấn, đi sau là một người mặt mày hồng hào.

Lão đầu này vào khoảng hơn sáu mươi tuổi, thân hình béo tốt, vẻ mặt hồng hảo, ăn mặc cũng rất bảnh bao. Đáng chú ý là tay trái của lão thiếu ba ngón tay, chính là do Đán Đao lấy mất. Đúng vậy, lão đầu này chính là ông nội của Dương Tư Vũ, là Dương gia tam thiếu năm nào, Dương Thiên Minh.

Giờ Dương Thiên Minh đã không còn là tam thiếu gia năm nào nữa, sau vụ Đán Đao, danh dự Dương gia bị tổn hao, phụ thân trong gia tộc cũng dần bị thất thế, rất nhanh danh tộc trưởng cũng đổi chủ. Ba huynh đệ ngươi tranh ta đoạt, nhưng không ai đoạt được chiếc vòng nguyệt quế, cuối cùng ngai vàng đến tay đường thúc của bọn họ. Mặc dù không còn là tam thiếu gia nữa, nhưng khi phụ thân còn tại vị, lão cũng lén tích được một khoản tài sản không nhỏ, nên sau đó ba huynh đệ chia ra ở riêng, lão cũng sống rất sung túc. Thế nhưng lão vẫn thường xuyên hoài niệm cuộc sống của tam thiếu gia khi trước, cả ngày kiêu ngạo hoành hành, chỉ là giờ lão đã vô duyên rồi. Cuộc sống thực trong gia tộc cũng rất tàn khốc, hôm nay ngươi có cha làm tộc trưởng, mọi người sẽ đến nịnh nọt bợ đỡ ngươi, thế nhưng khi mất thế rồi thì trái lại bọn họ sẽ chà đạp ngươi. Sau khi phụ thân thoái vị, Dương Thiên Minh không có năng lực gì xuất chúng liền bị đối xử ghẻ lạnh, sau một thời gian dài cũng dần biến thành cam chịu. Nhất là sau vụ Đán Đao, tất cả mọi người đều cho rằng đó là lỗi của Dương Thiên Minh, sau lưng lão luôn châm chọc công kích, làm cho Dương Thiên Minh tưởng như sắp điên tới nơi, đổi lại ba mươi năm trước, ai dám nói lão nửa câu?

Thế nhưng ông trời dường như vẫn còn nghĩ tới lão. Hắn có được một cháu gái tốt, được gả vào Trương gia, thậm chí còn là Trương tộc trưởng tương lai. Dương Thiên Minh cảm thấy lúc phất lên sắp tới rồi, nhất là ngày hôm qua Trương Chấn đã đến nhà tự mình tuyên bố Dương Tư Vũ chính là vị hôn thê của hắn, mà hiệp nghị Dương gia – Trương gia vẫn như cũ, Dương Thiên Minh cảm thấy ánh mặt mọi người trong gia tộc nhìn lão đã biến đổi. Mà cánh cửa ba mươi năm nay không có người lạ đi qua, ngày hôm trước đã bị các đường huynh đường đệ đường tỷ đường muội gần như đạp sập.

Ngay cả người trước đó vài ngày châm chọc trước mặt lão cũng chạy đến xin hắn tha thứ. Dương Thiên Minh thực sự là cực kỳ vui vẻ, cả ngày cười không ngậm miệng lại được.

Trương Chấn ngày hôm qua cũng lén gặp Dương Thiên Minh, nói Dương Tư Vũ mong cùng lão gặp mặt, tự tự thân tình, dù sao gia gia này cũng là người thân cuối cùng của nàng. Dương Thiên Minh không chút nghĩ ngợi đã đồng ý, mặc dù lão chưa bao giờ quan tâm tới tôn nữ này, thậm chí còn chưa từng liếc mắt qua nàng, nhưng hiện tại thân phận tôn nữ này đã không còn giống như trước, lão ngày hôm nay có thể lấy lại huy hoàng tam thiếu gia ít nhiều đều nhờ tôn nữ này. Bất luận làm sao, Dương Thiên Minh cũng cần gặp Dương Tư Vũ, chí ít làm tốt quan hệ một chút, sau này có thể kiếm được không ít chỗ tốt trên người nàng.

Trên đường đi Dương Thiên Minh cũng có chút lo lắng. Hắn rõ ràng là có quan hệ cũng tôn nữ, trên danh nghĩa là hai ông cháu, nhưng thực chất chẳng khác gì người xa lạ. Quan hệ như vậy, tôn nữ này thực sự đồng ý tiếp nhận lão sao? Bất quá ngẫm nghĩ một chút hắn liền bỏ qua, mặc kệ thế nào Dương Tư Vũ cũng là cháu lão, với lại cha mẹ nàng đã chết, cũng chỉ có lão là người thân duy nhất của nàng, không tiếp nhận lão thì tiếp nhận ai? Xác định bản thân có thể một lần nữa quan hệ tốt với Dương Tư Vũ đã triệt đi lo lắng trong lòng lão, đồng thời ân hận vì sao trước đây không đối tốt với nàng một chút. Cũng may cũng chưa quá muộn, vô luận thế nào hôm nay trước mặt Tư Vũ lão cũng phải bày ra tư thái hiền lành của một gia gia.

Dương Thiên Minh từ khi trên xe xuống vẫn tươi cười hớn hở liên tục, lão cười đúng là thật tâm, nhưng không phải là vì sắp được thấy tôn nữ của lão, mà là sắp thấy những vinh quang cùng lợi ích mà tôn nữ có thể mang lại.

Trong gian phòng trên lầu hai bị khuất sau rèm cửa, Dương Tư Vũ nhìn Dương Thiên Minh được Trương Chấn nghênh tiếp đi vào mà cười, nhưng là cười rất lạnh, Lạnh đến mức không khí cũng phải ngưng tụ lại.

Vừa vặn vào đến biệt thự, Dương Thiên Minh đã vội vàng nhìn xung quanh, hỏi:" Tư Vũ đâu? Nàng đâu?"

Trương Chấn cười nói:" Lão gia tử, không cần phải vội. Mời ngồi, ta đi gọi Tư Vũ xuống."

""Aizzzz" Dương Thiên Minh gật đầu, sau lại lắc đầu nói:" Quên đi, để ta tới gặp nàng. Hài tử này, cha mẹ nàng gặp chuyện, tâm tình lúc này chắc không tốt lắm." Nhắc tới cha mẹ của Dương Tư Vũ, trên mặt Dương Thiên Minh lộ ra vẻ đau đớn xót xa, tựa như lão thật sự rất đau lòng trước việc xảy ra với con trai và con dâu.

Lúc này, trong cả đại sảnh bỗng nhiên trầm xuống. Tất cả mọi người dường như có cảm ứng quay lại nhìn đầu cầu thang tầng hai. Một thân trang phục xa hoa xuất hiện ở đầu cầu thang, nhẹ nhàng đi xuống.

Dương Tư Vũ thật sự rất đẹp, khuôn mặt lộ vẻ mỉm cười nhưng ánh mắt lại toát ra một cái đẹp làm lòng người đau đớn. Ánh mắt của mọi người đều đặt trên người nàng, ngay cả bọn người làm đang bận rộn, cũng đều quên đi thân phận của bản thân, si ngốc nhìn mỹ nhân dể vỡ này. Bởi vì vẻ đẹp của nàng quả thực có thể làm cho trái tim người khác phải tan nát.

Ngay cả Dương Thiên Minh cũng lộ vẻ kinh ngạc. Dương Tư Vũ mặc dù là tôn nữ của lão, nhưng lão chẳng bao giờ quan tâm đến tôn nữ này, chỉ biết là tôn nữ này đã lớn lên không sai, nhưng không biết Dương Tư Vũ lại có thể chói lọi như vậy. Khí chất nhu nhược, phối hợp ánh mắt thê mỹ làm lòng người đau đớn kia, Dương Thiên Minh chưa phát giác ra bản thân đã run lên, nhẹ kêu:" Tư Vũ."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx