sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Nhân Gian Băng Khí - Chương 855

Nhân Gian Băng KhíChương 855: Bão táp ở Băng Cốc(trung)https://

Thái Lan là một quốc gia tôn thờ Phật giáo, cả nước có chín lăm phần trăm người dân theo đạo Phật, bọn họ theo Phật giáo tiểu thừa, tôn Thích Ca Mâu Ni là phật, tức Phật tổ Như Lai của Trung Quốc. Còn ở Trung Quốc theo Phật giáo đại thừa là chính, sự khác biệt căn bản giữa Phật giáo đại thừa và tiểu thừa là: Phật giáo tiểu thừa độ chính bản thân mình; Phật giáo đại thừa thì độ người, cũng là độ mình.

Nhưng dù là Phật giáo ở Trung Quốc hay là Thái Lan thì đều có nguồn gốc từ Thiên Trúc, có thể thấy Phật giáo của Thiên Trúc có ảnh hưởng rất lớn tới những nước phương đông. Thích Ca Mâu Ni tên thật là Siddhartha Gautama, ông từng là hoàng tử của Thiên Trúc, người tộc Thích Già, sau khi thành Phật được tôn là Thích Ca Mâu Ni, nghĩa là thánh nhân của tộc Thích Già. Rất nhiều người cho rằng Gautama Siddhartha là chỉ Đạt Ma, nhưng thực ra điều đó không chính xác, tên đầy đủ của Đạt Ma là Bồ Đề Đạt Ma, là con thứ ba của vua của tộc Bà La Môn ở Thiên Trúc. Đạt Ma từ Thiên Trúc đến Trung Quốc truyền Phật giáo, bỏ rất nhiều công sức tạo dựng chỗ đứng cho thiền tông, ông có công lao rất lớn, được tôn làm ông tổ của thiền tông Trung Quốc.

Ở Thái Lan, có thể thấy kiến trúc Phật giáo ở khắp nơi, đủ thấy Phật giáo rất phát triển ở quốc gia này.

Bangkok là thủ đô của Thái Lan, còn được gọi là kinh đô chùa chiền. Bangkok cách cảng Laem Chabang khoảng 110 km, nếu không bị tắc đường thì hơn một giờ là có thể đến nơi. Trải qua mấy chục năm phát triển mạnh mẽ, giờ đây Bangkok nhà lầu san sát, xe cộ nghìn nghịt, còn đâu khung cảnh ba bước một tượng phật, mười bước một ngôi chùa như trước, dù vậy thì ở Bangkok vẫn có rất nhiều chùa chiền. Hơn nữa chùa chiền ở Thái Lan đều có màu vàng, làm cho người ta có cảm giác sang trọng cao quý. Nhìn qua có thể tưởng nhầm cả tòa kiến trúc đều được làm từ vàng.

Có điều những tòa kiến trúc này cũng chẳng thể hấp dẫn được ánh mắt của Mười Một. A Tra thì không cảm thấy kinh ngạc, Mười Một thì chẳng có hứng thú với bất cứ thứ gì, Thiên Táng và Walker thì vừa ngắm gái vừa bàn luận rôm rả.

"Ngươi nhìn xem." Thiên Táng hô lên: "Người kia có phải là gay không?"

"Chắc là không phải chứ?" Walker do dự nói.

"Chân người phụ nữ kia thô quá, chắc chắn là gay. "

"..."

"Người phụ nữ kia quá đẹp, chắc chắn là gay."

"..."

"Walker, nhìn xem, người phụ nữ kia ngực to thật, trăm phần trăm là gay."

"..."

Thôi rồi, dưới con mắt của Thiên Táng thì tất cả phụ nữ ở Thái Lan đều là gay.

Hai người thảo luận kịch liệt làm cho Tiểu Bạch hứng thú, nó nhảy lên chỗ dựa lưng, hứng thú nhìn những phụ nữ ở bên ngoài. Thế nhưng cái làm nó hứng thú cũng không phải là chủ đề mà bọn Thiên Táng đang thảo luận mà nó đang đoán xem trái tim những phụ nữ kia ngon đến mức nào. Lúc này, một phụ nữ mà chỉ cần bước đi cũng "nảy tưng tưng" đi qua, "hung khí" to lớn kia rung rung theo từng bước đi, Tiểu Bạch nhìn chằm chằm bộ ngực của nàng, hai con ngươi lên xuống theo nhịp rung. Cuối cùng Tiểu Bạch nghiêng cổ, gầm nhẹ một tiếng, bộ ngực chết tiệt, ngăn cản nó quan sát trái tim.

Thiên Táng còn đang nói lung tung về chuyện gay, cũng không thể trách hắn lại hưng phấn như vậy. "Không đến Trường Thành không phải là hảo hắn, không thấy gay không phải người." Dù bất cứ ai đến Thái Lan thì thứ đầu tiên họ nghĩ đến là gay.

Người gay ở Thái Lan nổi tiếng toàn thế giới, thế nhưng nhiều người không biết có rất nhiều người trong họ thực ra không muốn làm gay, có những người bị dòng đời xô đẩy, có người do vấn đề tâm lý, có một số ít người bị bọn buôn người bán đến đây, ép làm gay. Ở các quốc gia không ngừng có người xuất ngoại trái phép, nhìn cảnh người nghèo ở nước ngoài còn giàu có hơn mình nên họ muốn xuất ngoại kiếm tiền. Những người vì lý do kinh tế hoặc chính trị không có điều kiện để di dân thường bí quá hóa liều chọn cách nhập cư trái phép. Nếu như may mắn thì không sao, nếu đen đủi gặp phải bọn sau khi thu tiền để đưa họ vào nước liền bán họ lấy tiền vậy thì chỉ biết khóc, những người bị bán đi thường sẽ không có kết cục gì tốt...

Trên đường, A Tra gọi điện thoại sau đó nói với Mười Một: "9h15 ở sân bay Longman có một chuyến bay đi Chiang Rai."

Mười Một gật gật đầu, A Tra gọi người đặt ba tấm vé máy bay và thêm một suất cho thú. May mà Tiểu Bạch không hiểu tiếng Thái Lan, nếu nó mà biết mình bị coi là sủng vật tống vào lồng chuyển đi e rằng sẽ nhào lên xé xác A Tra.

Quá trưa họ mới đến Bangkok, A Tra dẫn bọn họ tới quán cơm ăn cơm. Món ăn của Thái Lan cũng rất đặc sắc, cho thức ăn vào trong mâm để ăn. Nguyên liệu chính để chế biến món ăn là rau xanh và hải sản, đương nhiên là tới Thái Lan không thể không ăn món đặc sắc của đất nước này là súp tôm Yum Goong, đây chính là một trong mười món ăn nổi tiếng nhất thế giới. Có điều dù món ăn có nổi tiếng thế nào thì vào miệng Mười Một cũng như nhau bởi vì hắn đâu có nhấm nháp mà nuốt thẳng luôn.

Tốc độ ăn cơm của Thiên Táng cũng gần bằng Mười Một, tuy không đến mức nhồm nhà nhồm nhoàm nhưng cũng rất nhanh. Hai người ăn như vậy, A Tra và Walker không thể không ăn nhanh hơn. Tiểu Bạch buồn bực ngồi xổm bên chân Mười Một, uất ức nhìn họ ăn uống no nê, ánh mắt gian giảo đảo tới đảo lui ngắm nghía những vị khách trong nhà hàng.

Bọn họ chỉ mất ba phút để ăn cơm xong, tốc độ trước nay chưa từng có này làm cho ông chủ nhà hàng cứ tưởng mình gặp phải một lũ quỷ đói sắp sửa đi đầu thai, trong miệng luôn niệm phật tổ phù hộ. Khi A Tra trả tiền ông chủ còn lật qua lật lại xem xét tỉ mỉ, sau khi chắc chắn đó không phải tiền âm phủ mới yên tâm cất đi.

Đoàn người ra khỏi quán ăn, Thiên Táng dùng tăm xỉa răng, ánh mắt thỉnh thoảng lại dán vào những người phụ nữa, khẽ huých Walker, hỏi: "Ngươi nói xem những người này có phải gay không?"

Walker trợn tròn mắt, suốt cả đường đi Thiên Táng không ngừng nhắc đến từ gay.

A Tra cười nói: "Nếu như muốn xem gay thì ta có thể đưa các ngươi đi. Chín giờ tối mới đến giờ bay, còn nhiều thời gian."

Nghe nói được xem gay Thiên Táng liền sáng mắt lên, nhưng liếc thấy vẻ mặt lạnh lùng của Mười Một liền tiu nghỉu ngay, lắc đầu giả vờ không thèm, nói: "Bỏ đi, chúng ta đến làm việc chứ không phải đi chơi."

Walker quái dị nhìn Thiên Táng, gã yêu quái tóc bạc này đổi tính?

A Tra cũng biết Mười Một mới là người quyết định liền chờ hắn quyết định.

Mười Một nói: "Tìm một khách sạn gần sân bay để nghỉ ngơi."

"Được." A Tra gật đầu nói: "Vậy lên xe, ta đưa các ngươi đi."

Sân bay Longman là một trong hai sân bay lớn của Bangkok, sân bay kia không có chuyến bay thẳng tới Chiang Rai, chỉ có sân bay Longman mới có chuyến bay đến thẳng Chiang Rai. Bởi vậy đám Mười Một muốn đi Chiang Rai thì bắt buộc phải đi từ sân bay Longman.

A Tra đưa một họ đến một khách sạn ba sao bình thường cách sân bay Longman không xa sau đó thuê cho họ một căn phòng, thấy đám Mười Một không có yêu cầu gì thêm liền nói với họ buổi tối hắn sẽ trở lại đón sau đó rời đi.

Sau khi A Tra rời khỏi Thiên Táng liền tiện tay ném túi du lịch xuống đất, nằm vật ra giường thư giãn. Nhưng mới chỉ một lúc hắn đã không nhịn được, ngồi dậy hỏi Mười Một: "Mười Một, chúng ta ra ngoài đi dạo được không?"

Mười Một đang ngồi trên một chiếc giường khác, dựa lưng vào tường nhắm mắt dưỡng thần, không thèm mở mắt: "Muốn đi thì đi một mình đi."

Thấy Mười Một không phản đối, Thiên Táng liền quay sang nhìn Walker với vẻ hưng phấn.

Walker bị ánh mắt nóng bỏng của hắn làm cho sợ hãi, nhìn Mười Một sau đó nói với vẻ do dự: "Nhưng là A Tra đi mất rồi, mà chúng ta thì chẳng biết gì về nơi này."

"Đi." Thiên Táng không coi vào đâu, nói: "Ngươi biết nói tiếng Anh phải không? Ta không tin tìm khắp Bangkok mà không thấy ai biết tiếng Anh."

Walker ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy Thiên Táng nói cũng có lý. Thực ra hắn cũng rất tò mò về gay, nghe nói gay ở đây giống phụ nữ như đúc, ngoại trừ không thể quan hệ tình dục ra thì không có điểm nào giống đàn ông, dù họ có cởi sạch cũng chẳng phân biệt được đó là gay hay là phụ nữ.

Walker nhìn Mười Một, cẩn thận hỏi: "Lão đại, ta có thể đi chứ?"

Mười Một lạnh nhạt nói: "Trở về trước buổi tối."

Thiên Táng hưng phấn đáp: "Yên tâm, chúng ta đi gần đây thôi, sẽ nhanh chóng quay lại." Nói xong hắn liền hưng phấn lôi Walker chạy ra ngoài. Có điều dường như có một con chó còn hưng phấn hơn cả bọn họ, Thiên Táng vừa mở hé cánh cửa, Tiểu Bạch đã vọt ra ngay.

"Chó chết." Thiên Táng tức giận lầm bầm, ngẫm nghĩ một chút lại nói thêm một câu: "Sắc cẩu."

"Cạch" tiếng đóng cửa vang lên, tiếng bước chân của Thiên Táng và Walker ngày càng xa. Mười Một vẫn không nhúc nhích, hắn ngồi trên giường, không thèm quan tâm đến bọn họ, Thiên Táng và Walker đều không phải là người bình thường, cho dù có gặp chuyện gì ở bên ngoài thì vẫn có thể tự bảo vệ được mình. Huống hồ Tiểu Bạch cũng đi cùng họ.

Mười Một tựa người vào tường, luyện tập theo công pháp nội công hoàn chỉnh của Long gia mà Mười Ba cho hắn, công pháp Long gia là loại tĩnh công, không quá chú trọng vào tư thế, thậm chí có thể vừa đi đường vừa luyện, chỉ cần tĩnh tâm là được, bình thường hắn ngồi xếp bằng cũng chỉ là để nhanh chóng vào trạng thái tu luyện mà thôi. Chỉ có động công mới cần phối hợp với tư thế, Yoga, Thái cực, Dịch Cân kinh đều là động công.

Hiệu quả của công pháp hoàn chỉnh quả nhiên khác một trời một vực với bản thiếu, tốc độ tụ khí vượt trội hơn nhiều. Hơn nữa Mười Một có thể đoán rằng, sức bộc phát trong nháy mắt có được sau khi tu luyện bản hoàn chỉnh gấp mấy lần bản thiếu. Tuy rằng hắn không biết sao Mười Ba lại đưa nó cho mình, thế nhưng y đã đưa tới tận cửa, không lẽ mình còn ném đi?

Mười Một chăm chú tập luyện Thiên Long quyết, dần dần nhập định, quên đi hết thảy mọi thứ ở bên ngoài. Tất cả mọi cảm giác đều đã biến mất, chỉ còn lại một luồng khí nóng chảy xuôi trong kinh mạch.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx