sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

- 09 -

Thứ Ba, ngày 6 tháng 5, 3h sáng. Mình vẫn không thể tin nổi những gì Lilly viết về mình. Mình đã học được RẤT NHIỀU về chuyện viết lách nhờ xem phim đấy chứ. Ví dụ nhé: Những mẹo nhỏ quý giá mà tôi, Mia Thermopolis, học được về chuyện viết lách từ các bộ phim: Aspen Extreme TJ. Burke chuyển tới Aspen để trở thành huấn luyện viên trượt tuyết, nhưng thật ra anh ấy muốn viết văn. Sau khi hoàn tất bài viết cảm động về người bạn đã mất, Dex, anh cho vào phong bì và gửi đến tạp chí Powder. Sau đó là cảnh một chiếc khinh khí cầu và hai con thiên nga bay qua. Rồi cảnh người đưa thư nhét một cuốn tạp chí Powder vào thùng thư của TJ. Trên trang bìa là dòng giới thiệu về câu chuyện cảm động của TJ! Để được xuất bản dễ thế đấy! The Wonderboys Luôn phải chép ra đĩa để lưu lại. Little Women Như trên Moulin Rouge Khi viết kịch bản, không được yêu nhân vật nữ chính. Nhất là khi cô ấy bị bệnh lao phổi. Còn nữa, không uống bất cứ thứ gì có màu xanh do người lùn mời. The Bell Jar Đừng cho mẹ bạn đọc sách của bạn cho tới khi nó đã được xuất bản (vì khi ấy bà không còn can thiệp được gì nữa) Adaptation Đừng bao giờ tin vào những cặp song sinh. Isn't She Great, Câu chuyện của Jacqueline Suzann Nhà xuất bản thực sự sẽ không để ý chuyện bạn nộp bản thảo viết trên giấy hồng. Cái gì khác lạ cũng gây ra sự tò mò mà. Sao Lilly DÁM nói mình đang lãng phí thời gian xem Tivi chứ? Và kể cả mình chọn theo ngành Y đi chăng nữa thì việc xem TV nhiều vẫn có ích vì mình đã không bỏ sót tập phim ER. Đấy là còn chưa kể phim M*A*S*H nữa. Thứ Ba, ngày 6 tháng 5, Năng khiếu và Tài năng Ngày hôm nay thật là một ngày thê thảm. 1. Thầy G kiểm tra đột xuất môn Đại số và mình tắc tị bởi vì mình mải suy nghĩ vụ Boris/Lilly/dạ hội cả đêm qua nên đã không học bài. Không bao giờ có chuyện ông bố dượng của mình sẽ lách luật mà nhắc trước cho mình là có kiểm tra đột xuất đâu. Làm thế thì khác gì vi phạm đạo đức nghề giáo. Nhưng còn đạo làm cha dượng thì sao nhỉ? Có ai nghĩ đến CHUYỆN ĐÓ không? 2. Shameeka và mình lại bị bắt quả tang đang chuyền thư cho nhau. Kết quả là cả hai sẽ phải viết một bài luận 1000 từ về tác động của hiện tượng nóng lên toàn cầu lên hệ sinh thái Nam Mỹ. 3. Mình chả có ai ghép nhóm để cùng làm bài tập cho môn Sức khỏe và An toàn bởi vì Lilly và mình giờ như người dưng nước lã. Cậu ấy bơ mình nhiệt tình. Cậu ấy thậm chí còn đi tàu điện đi học thay vì đi xe limo với mình và Michael. Chả quan tâm. Chưa hết, lúc bắt thăm đề, mình còn bắt phải triệu chứng Asperger nữa chứ. Sao mình không bắt được mấy bệnh kiểu cảm lạnh, hay sốt Ebola cơ chứ? Thật không công bằng, nhất là khi mình đang cân nhắc chuyển sang chuyên ngành liên quan đến sức khỏe. 4. Vào bữa trưa chiếc pizza chay đáng nhẽ chỉ toàn pho-mát của mình lại bị cho nhầm cả xúc xích. Boris ngồi cả buổi viết đi viết lại chữ Lilly trên hộp đàn violon. Còn Lilly thì mất dạng vào giờ ăn trưa. Có khi cậu ấy và Jangbu đang bắt máy bay bay về Tây Tạng cũng nên. Nhưng anh Michael thì không nghĩ như vậy. Anh ý đoán là cậu ấy lại đang âm mưu mở thêm cuộc họp báo nữa. 5. Anh Michael vẫn không thay đổi quyết định về dạ hội. Mình cũng không hề nhắc đến chuyện đó. Chỉ là bọn mình tình cờ đi qua bàn nơi Lana và đám Ban tổ chức Dạ hội đang bán vé, và Michael lẩm bẩm: "Đồ dở hơi" khi nhìn thấy anh chàng ghét món ngô trộn ớt đang mua vé cho mình và bạn gái. Đến anh chàng ghét món ngô trộn ớt còn đi dự dạ hội thì có lẽ tất cả mọi người trong cái trường này cũng sẽ đi. Trừ mình. Lilly vẫn chưa thấy quay lại. Như thế cũng tốt. Mình không nghĩ Boris sẽ chịu được nếu cậu ấy bước vào lúc này. Cậu ta vừa tìm thấy một ít dung dịch tẩy trong phòng chứa đồ, và đang dùng để trang trí quanh tên Lilly trên hộp đàn. Mình muốn lay Boris thật mạnh và hét vào tai cậu ấy rằng: "Hãy tỉnh lại đi! Cậu ta không xứng đâu!" Nhưng mình sợ làm thế sẽ làm bục vết chỉ mới khâu của cậu ấy mất. Cũng vì chuyện hôm qua mà cô Hill hôm nay ngồi trong lớp đọc cuốn Garnet Hill và thỉnh thoảng vẫn để mắt tới bọn mình. Mình cá là cô ý đã gặp rắc rối to với vụ thiên-tài-violon-đánh-rơi-quả-địa-cầu. Cô Hiệu trưởng Gupta rất khắt khe về mấy vụ lộn xộn trong phạm vi trường học. Vì mình chẳng có gì khá hơn để làm, nên mình quyết định sáng tác một bài thơ về cảm xúc thực sự của mình đối với những chuyện đang xảy ra. Mình định đặt tên bài thơ là Sự nổi loạn của Mùa Xuân. Nếu mà ưng ý thì mình sẽ gửi luôn cho tờ The Atom. Tất nhiên là giấu tên rồi. Nếu Lesley mà biết do mình viết, chị ấy sẽ không bao giờ cho in mất, vì mình là phóng viên tin tức, và mình vẫn chưa Trả Hội Phí. Nhưng nếu chị ấy TÌNH CỜ THẤY nó nhét dưới khe cửa văn phòng thì có khi sẽ cho đăng không biết chừng. Mình cũng chẳng có gì để mất cả. Mà mọi chuyện giờ cũng chả thể tồi tệ hơn được nữa.

Thứ Ba, ngày 6 tháng 5, Bệnh viện Thánh Vincent Mọi chuyện đã tệ hơn nhiều. Tệ hơn rất, rất nhiều. Cũng có thể đều do lỗi của mình. Vì mình đã viết là không gì có thể tồi tệ hơn được nữa. Té ra rõ ràng có những thứ vẫn CÓ THỂ tồi tệ hơn cả việc: - Chết tắc với bài trắc nghiệm môn Đại số - Gặp rắc rối trong giờ Sinh vì truyền thư - Phải làm về triệu chứng bệnh Asperger cho môn Sức khỏe và An toàn - Bố nhất quyết ép mình nghỉ hè ở Genovia - Bạn trai không chịu đưa mình đi dự dạ hội - Bạn thân nhất vùi dập mình kém cỏi - Bạn trai của cậu ta thì phải khâu mấy mũi trên đầu vì tự thả quả cầu xuống đầu - Bà ép mình cùng đi ăn tối với Quốc vương của Brunei Đó chính là việc bà mẹ đang mang thai của bạn ngất xỉu ở khu thực-phẩm-đông-lạnh ở Grand Union. Quản lý của Grand Union rõ ràng chả biết phải xử trí như thế nào. Theo như các nhân chứng có mặt lúc đó thì ông ta chạy quanh cửa hàng gào thét điên loạn: "Có một phụ nữ chết ở gian số 4! Có một phụ nữ chết ở gian số 4!" Không biết sẽ thế nào nếu các thành viên của Đội Cứu hỏa New York không tình cờ có mặt ở đó. Thật đấy. Tổ số 3 thường tới mua đồ ăn cho cả đội cứu hỏa ở Grand Union - mình biết điều này vì Lilly và mình, hồi hai đứa còn là bạn và lần đầu tiên nhận thức được là nhân viên cứu hỏa rất hot, thường xuyên đến đấy để xem họ mua mận, xoài - và họ tình cờ đi qua đúng lúc mẹ bị ngất. Họ lập tức kiểm tra mạch cho mẹ và biết mẹ chưa chết. Rồi họ gọi xe cứu thương và đưa mẹ vào bệnh viện Thánh Vincent, phòng cấp cứu gần nhất. Khổ nỗi mẹ lại bất tỉnh suốt cả quãng đường. Nếu không, chắc chắn mẹ sẽ rất vui khi được ngồi trên xe cứu thương với các anh lính cứu hỏa rất đáng hâm mộ. Họ còn khỏe tới mức nâng được mẹ lên! Với trọng lượng bây giờ của mẹ thì đúng thật là ... hơi bị đỉnh luôn. Lúc ấy mình đang ngồi đánh vật với môn tiếng Pháp thì điện thoại reo ... và mình đã cuống hết cả lên. Không phải vì đây là lần đầu có người gọi cho mình, càng không phải vì cô Klein kịch liệt cấm nghe điện thoại trong giờ, mà bởi vì người duy nhất được phép gọi di động cho mình là mẹ và thầy G, và đấy là khi mình phải về nhà vì em bé sắp ra đời. Cuối cùng khi mình nghe điện thoại - mình phải mất đến một phút để biết là điện thoại CỦA MÌNH đang reo: mình cứ nhìn xung quanh lớp xem là ai, trong khi tất cả các con mắt đều đổ dồn vào mình - thì lại không phải mẹ, cũng không phải thầy G gọi để báo em bé sắp ra đời. Mà là Đội Trưởng đội cứu hỏa Pete Logan, hỏi xem mình có biết Helen Thermopolis không và rằng mình cần phải đến bệnh viện Thánh Vincent ngay lập tức. Nhân viên cứu hỏa tìm thấy điện thoại trong ví của mẹ và gọi tới số duy nhất được lưu trong máy... Đó là số của mình. Mình hốt hoảng chộp lấy cái túi xách và chú Lars và tất tả chạy ra khỏi lớp mà không một lời giải thích... như kiểu đột nhiên mắc chứng Asperger vậy. Mình ghé qua lớp của thầy Gianini, ngó vào lớp và hét lên là vợ thầy đang trong bệnh viện, thế nên thầy hãy bỏ ngay phấn xuống và đi cùng bọn mình ngay. Mình chưa từng thấy thầy G lo lắng như thế bao giờ. Kể cả lần đầu tiên tới gặp bà. Rồi ba người bọn mình chạy tới trạm xe lửa Đường 77 - vì giờ này không đón nổi taxi, mà chú Hans với xe limo thì đến 3 giờ mới tới đón mình tan học. Mình không nghĩ nhân viên Bệnh viện Thánh Vincent - những người rất tài giỏi - từng gặp phải những người như cô Công chúa đang vô cùng kích động cùng tay vệ sĩ và ông cha dượng như thế này. Cả ba người bọn mình xông thẳng vào khu chờ của phòng Cấp Cứu và gào ầm tên mẹ cho đến khi có y tá ra nói: "Helen Thermopolis không sao cả. Cô ấy đã tỉnh và giờ đang nghỉ ngơi. Chỉ là mất nước và ngất xỉu thôi." "Mất nước ư? Chẳng phải mẹ cháu vẫn uống 8 cốc nước mỗi ngày đấy sao?" Cô y tá cười và nói: "Mẹ cháu có nói rằng em bé phát triển to quá nên..." "Thế cô ấy sẽ không sao chứ?" - thầy G lo lắng hỏi. "Thế EM BÉ sẽ không sao chứ ạ?" - mình hỏi. "Cả hai sẽ không sao hết. Tôi sẽ đưa mọi người vào thăm cô ấy." Rồi cô y tá đưa bọn mình vào phòng Cấp Cứu - phòng Cấp Cứu của Bệnh viện Thánh Vincent, nơi tất cả những ai ở Làng Greenwich này bị tai nạn hay bị sỏi thận ... đều phải vào!!!!!!! Mình thấy rất nhiều người bệnh ở đây. Có một anh chàng với đủ loại ống dính vào người, và một anh chàng khác đang nôn mửa vào cái chậu. Còn có một anh sinh viên trường ĐH New York, một bà cụ mắc bệnh tim đập nhanh, một cô siêu mẫu bị ngã do đi đôi giày gót quá nhọn, một công nhân xây dựng đang bị thương ở tay và một người đưa thư bằng xe đạp bị taxi tông... Trước khi mình kịp quan sát kỹ các bệnh nhân - mà một ngày nào đó mình sẽ chữa trị, nếu như mình vực dậy được môn Đại số và đỗ vào trường Y - thì cô y tá kéo rèm ra và mẹ đang nằm đấy, trông rất tỉnh táo và có vẻ cáu kỉnh. Khi nhìn thấy cái kim trên tay mẹ, mình hiểu vì sao mẹ cáu kỉnh như thế. Mẹ đang phải truyền!!!!!!!! "CHÚA ƠI!!!!" - mình hét lên với cô y tá. Mặc dù vẫn biết là không được hét trong phòng Cấp Cứu vì có nhiều người bệnh ở đây - "Nếu mẹ cháu ỔN rồi, thì tại sao lại phải truyền???" "Chỉ là truyền đạm thôi mà." - cô y tá nhẹ nhàng giải thích - "Mẹ cháu sẽ không sao đâu. Hãy nói với mọi người là bà sẽ không sao đi, bà Thermopolis." "Là Cô." - mẹ càu nhàu. Khi đó mình biết là mẹ sẽ không sao hết. Mình chạy tới ôm chầm lấy mẹ cho dù mẹ đang phải truyền và thầy G cũng đang ôm mẹ. "Mẹ không sao, mẹ không sao mà." - mẹ vừa nói vừa xoa đầu cả hai người - "Không việc gì phải hốt hoảng như thế." "Nhưng đây đúng LÀ chuyện lớn còn gì." - mình vừa nói vừa cảm nhận được là nước mắt đang lã chã rơi. Cú điện thoại của nhân viên cứu hỏa đã khiến tim mình thắt lại và suốt từ lúc ấy đến giờ mình không thể thở được. "Mẹ khỏe mà. Em bé cũng khỏe. Chỉ cần truyền xong chỗ này là mẹ sẽ được về nhà thôi. ĐÚNG KHÔNG cô y tá?" - mẹ vừa nói vừa ngước lên nhìn cô y tá. "Đúng thế." - cô y tá nói xong liền kéo rèm lại để bốn người - mẹ, thầy G, mình và chú vệ sỹ - được thoải mái. "Mẹ phải cẩn thận chứ. Mẹ không thể để cho mình tiều tụy thế này được." - mình nói với mẹ. "Mẹ đâu có tiều tụy gì đâu. Đấy là tại món lợn quay và món mỳ nước thổ ra lúc trưa đấy chứ..." Mình hét toáng lên: "Không phải món mỳ ở quán Number One Noodle Son đấy chứ??? Mẹ, không phải chứ! Mẹ có biết trong đấy có cả tấn natri không hả? Thảo nào mà mẹ ngất xỉu! Chỉ riêng lượng..." "Tôi nghĩ thế này Công chúa ạ, chúng ta nên đi sang bên kia đường và kiếm thứ gì ăn nhẹ cho mẹ cô thì hơn." - chú Lars thì thầm vào tai mình. Trong bất cứ tình huống nào chú Lars luôn là người giữ được bình tĩnh. Đấy rõ ràng là nhờ thời gian huấn luyện nghiêm ngặt trong Quân đội Isarel. Chú ấy còn là một thiện xạ tài ba với khẩu Glock và khá rành sử dụng súng phun lửa nữa chứ. Chú ấy từng kể với mình như thế. "Cũng được ạ. Mẹ ơi, chú Lars và con sẽ quay lại ngay thôi. Bọn con sẽ kiếm cho mẹ thứ gì ăn nhẹ mà lại đủ chất nhé." "Cảm ơn" - mẹ trả lời yếu ớt, nhưng không hiểu vì sao mà mẹ lại nhìn chú Lars chứ không phải mình. Chắc là mắt mẹ vẫn còn chưa tỉnh sau vụ ngất xỉu. Lúc mình mang đồ ăn quay trở lại, cô y tá không cho mình vào gặp mẹ nữa. Cô ấy nói mỗi giờ chỉ có một người được vào thăm người bệnh trong phòng Cấp Cứu, và lúc nãy là ngoại lệ chỉ vì cô thấy mọi người đều quá lo lắng nên muốn ai cũng được yên tâm là mẹ đã khỏe, và cũng bởi vì mình là Công chúa xứ Genovia nữa. Cô cầm đồ giúp mình và chú Lars và hứa sẽ mang đến cho mẹ. Vì thế nên giờ mình và chú Lars đang ngồi trên mấy cái ghế nhựa da cam trong phòng chờ. Bọn mình sẽ chờ đến lúc mẹ được xuất viện. Mình đã gọi điện cho bà để hoãn buổi học làm Công chúa hôm nay. Nói thật là thái độ của bà khi biết rằng mẹ sẽ sớm khỏe lại có vẻ không được quan tâm cho lắm. Bà thờ ơ như thể ngày nào cũng có một người thân của bà ngất xỉu ở Grand Union ấy. Phản ứng của bố thì mãnh liệt. Bố đã nhảy dựng CẲ LÊN và đòi cùng bác sỹ hoàng gia bay ngay từ Genovia sang để kiểm tra chắc chắn là em bé vẫn khỏe mạnh bình thường và việc mang thai không gây quá nhiều áp lực cho bà-bầu-ba-mươi-sáu-tuổi như mẹ. ÔI CHÚA ƠI!!!!!! Không thể tin được là ai vừa vào phòng Cấp Cứu. Hoàng tử của MÌNH. Michael Moscovitz Renaldo. Tí nữa viết tiếp.

Thứ Ba, ngày 6 tháng 5, ở Nhà Anh Michael phải nói là tuyệt vời KINH KHỦNG!!!!!! Ngay sau khi tan học anh ấy liền phi thẳng đến bệnh viện để xem mẹ mình có sao không. Chính bố báo cho anh ấy. Bất ngờ chưa??? Anh ấy đã rất lo lắng khi nghe Tina kể mình chạy bổ ra khỏi lớp tiếng Pháp nên đã gọi cho BỐ MÌNH vì gọi về nhà không có ai bắt máy. Trên đời này có được mấy anh chàng dám gọi điện cho bố của bạn gái mình cơ chứ? Hừm, trong đám bạn mình biết thì còn lâu mới có ai. Nhất là khi bố của bạn gái anh ấy lại là một HOÀNG TỬ. Nói chung phần lớn bọn con trai sẽ chả bao giờ dám nhấc máy gọi cho bố của bạn gái mình trong tình huống như thế. Nhưng bạn trai của mình lại hoàn toàn khác. Chỉ tiếc là anh ấy lại nghĩ dạ hội là trò lố bịch. Nhưng cũng chả sao. Sau khi sự cố ngất xỉu của mẹ ở gian đông lạnh của cửa hàng Grand Union thì mình cũng nhìn nhận mọi việc trưởng thành hơn rồi. Giờ thì mình đã hiểu rằng dạ hội không phải là cái gì quan trọng cả. Điều quan trọng là có được một gia đình đầm ấm và được ở bên những người mình thương yêu, và được ban cho sức khỏe tốt và... Ôi không, mình đang lảm nhảm cái quái gì thế này? TẤT NHIÊN là mình vẫn muốn đi dự dạ hội rồi. TẤT NHIÊN là mình vẫn rất buồn khi anh Michael chẳng thèm mảy may đoái hoài đến chuyện đi dạ hội, dù chỉ là TRONG SUY NGHĨ. Mình lại đánh liều lôi vụ này ra nói ngay tại phòng chờ Cấp Cứu ở bệnh viện Thánh Vincent. Chuyện là thế này, ở đây có một cái tivi và kênh CNN đang chiếu phóng sự về các buổi vũ hội tốt nghiệp cuối năm và xu hướng tách các loại vũ hội ở trường trung học - kiểu như là một loại dạ hội dành cho bọn nhóc da trắng, mấy đứa nhảy nhót như Eminem, và một loại dành cho các học sinh Châu Phi-Mỹ, những đứa nhảy theo kiểu của Ashanti. Chỉ có mỗi trường Albert Einstein là chỉ tổ chức một loại dạ hội, vì trường Albert Einstein luôn muốn phát triển văn hóa đa sắc tộc và chơi cả nhạc Eminem lẫn Ashanti trong các sự kiện như thế này. Thế là trong khi ngồi chờ mẹ truyền nốt chai đạm, cả ba bọn mình - mình, Michael và chú Lars - ngồi xem Tivi và rồi một chiếc xe cứu thương đẩy một bệnh nhân vào phòng Cấp Cứu, mình quay sang hỏi Michael: "Xem kìa, anh thấy có hay không kìa?" Hóa ra Michael đang nhìn chiếc xe cứu thương chứ không phải xem Tivi: "Ý em là chuyện bị phanh ngực ra như thế ngay giữa Đại lộ Số 7 á? Anh không nghĩ thế." "Không. Trên TV cơ mà. Buổi vũ hội cuối năm ý." Michael ngước lên xem TV nhìn lũ học sinh đang nhảy nhót trong các bộ lễ phục và trả lời cộc lốc: "Không." "Nhưng anh thử nghĩ mà xem. Trông cũng hay đấy chứ. Ý em là nếu mình đến dự và cười nhạo bọn nó." - Thật ra đấy không phải là ý tưởng dạ hội của mình, nhưng thế còn hơn là không có gì - "Và anh cũng không nhất thiết phải mặc lễ phục. Có luật nào bắt buộc đâu chứ. Anh có thể mặc quần jeans cùng một cái áo sơ mi nào đấy hơi giống lễ phục là được." Michael nhìn mình như kiểu mình vừa thả quả địa cầu xuống đầu ý. "Em biết trò gì vui hơn thế không? Chơi bowling" Mình thở dài cái thượt. Thật ra thì nói mấy chuyện này ở giữa phòng chờ Cấp Cứu bệnh viện Thánh Vincent cứ kiểu gì ấy, không chỉ bởi vì có vệ sĩ của mình ngồi NGAY ĐÂY mà còn bởi ở đây toàn người bệnh, vài người còn ho SÙ SỤ nãy giờ làm mình ù cả tai. Nhưng mình đang cố tự nhủ rằng mình là một y sĩ tài năng và mình phải cảm thông với những con người tội nghiệp này. "Nhưng mà Michael, em nói nghiêm túc đấy. Bọn mình có thể đi chơi bowling lúc nào mà chả được. Nhưng anh không thấy sẽ vui hơn nếu được thử một lần, chỉ một lần thôi, diện đồ thật đẹp và khiêu vũ à?" "Em muốn đi khiêu vũ à?" - Michael ngẩng lên hỏi - "Bọn mình có thể đi khiêu vũ. Nếu em thích mình sẽ đi đến quán Cầu Vồng để nhảy. Bố mẹ anh vẫn thường đến đấy trong mấy dịp kỷ niệm. Chắc sẽ vui lắm đấy. Ở đấy có nhạc sống, còn là nhạc jazz cổ điển nữa chứ, và cả..." "Vâng, em biết chứ. Em cũng nghĩ quán Cầu Vồng chắc cũng hay lắm. Nhưng ý em là nếu nhảy ở chỗ có NHỮNG NGƯỜI CÙNG TRANG LỨA chẳng phải sẽ vui hơn à?" Michael làm mặt nghi ngờ: "Giống như ở trường TH AE ấy hả? Anh cũng nghĩ thế. Đấy là nếu Trevor và Felix và Paul cũng cùng đi..." - Hai người đó ở cùng ban nhạc với anh ấy. "Nhưng em cũng biết là bọn nó thà chết chứ không đời nào đi mấy trò nhảm nhí như dạ hội này đâu." LẠY CHÚA TÔI. Đúng là CỰC KỲ khó để làm bạn đời với một chàng trai nhạc công. Lúc nào cũng phải kè kè với BAN NHẠC của mình mới chịu được là sao? Mình biết Michael và Trevor và Felix và Paul đều rất hay ho nhưng mình vẫn không hiểu sao bọn họ lại cho rằng vũ hội là trò nhảm nhí thế nhỉ. Chẳng phải bọn mình sẽ được bỏ phiếu bầu chọn xem ai là Vua và Nữ Hoàng của vũ hội đấy sao. Thử nghĩ xem, trong cái xã hội này có ai được phép tự bầu chọn vua và nữ hoàng cơ chứ? Nhưng mà thôi, kệ anh ý! Mình sẽ không vì chuyện Michael không chịu sống như một anh chàng 17 tuổi bình thường mà làm hỏng buổi tối hôm nay đâu. Nhất là trong bầu không khí ấm cúng giữa mẹ, mình và thầy G như lúc này. Cả nhà mình đang cùng xem chương trình Những loài vật nuôi kỳ diệu. Một người phụ nữ lên cơn đau tim và con lợn của bà ta đã chạy HAI MƯƠI dặm tìm người cứu giúp. Con Louie Mập đến góc nhà còn chả chạy được tới chứ đừng nói là 20 dặm. Hoặc cũng có thể, nhưng rồi chẳng mấy chốc sẽ bị một con chim bồ câu làm phân tán rồi nhảy ra ngoài, và không bao giờ trở về nữa, còn mình sẽ biến thành cái xác khô nằm còng queo dưới sàn nhà. Hội chứng Asperger Báo cáo của Mia Thermopolis Hội chứng Asperger (còn được biết đến với tên gọi chứng rối loạn phát triển toàn tập) dùng để chỉ sự mất khả năng giao tiếp xã hội với những người khác (gượm đã... cái này nghe giống... MÌNH quá!) Người mắc chứng Asperger thường có kỹ năng giao tiếp không dùng lời nói kém (ôi Chúa ơi - đúng là MÌNH rồi!!!!!), không mấy thành công trong các mối quan hệ với bạn bè đồng trang lứa (lại là mình rồi), không tỏ ra thoải mái trước hạnh phúc của người khác (khoan đã - đây đích thị là Lilly), và không biết cách phản ứng sao cho phù hợp trong các tình huống xã hội (MÌNH MÌNH MÌNH!!!!!). Triệu chứng này có nguy cơ cao hơn dành cho nam giới (may quá, không phải mình). Thông thường, những người mắc triệu chứng Asperger khá lạc lõng với xã hội (MÌNH). Tuy nhiên, qua nghiên cứu cho thấy hội chứng này thường xảy ra ở những người đạt trí thông minh trên mức bình thường (OK, không phải mình - nhưng chắc chắn là Lilly) và thường nổi trội ở những lĩnh vực như khoa học, phần mềm máy tính hay âm nhạc (ôi, Chúa ơi! Michael! Không! Không thể là Michael! Ai cũng được nhưng không thể là Michael!) Các triệu chứng có thể bao gồm: 1 Kém một cách bất thường trong những giao tiếp không lời - có vấn đề trong giao tiếp bằng mắt, nét mặt, dáng điệu cơ thể hoặc có những hành động không kiềm chế được (MÌNH! Cả Boris nữa!) 2 Không có khả năng giao lưu với bạn bè đồng trang lứa (rõ là mình rồi. Cả Lilly nữa.) 3 Bị bọn trẻ khác cộc cho cái mác "dở người" hoặc "quái dị" (cái này làm mình sởn da gà rồi đây!!! Lana ngày nào mà chẳng gọi mình là đồ quái dị!!!!) 4 Tỏ rõ thái độ khó chịu hoặc không thoải mái trước niềm vui của người khác (LILLY!!!! Cậu ấy KHÔNG BAO GIỜ hạnh phúc cho BẤT CỨ AI!!!!!!!!!) 5 Thiếu sự thông cảm với mọi người (LILLY!!!!!!!!!!) 6 Thiếu linh hoạt trước những tình huống đơn giản như thay đổi một thói quen hay các nghi thức (BÀ!!!!!!! CẲ BỐ NỮA!!!!!!!! Và cả chú Lars. Và thầy G) 7 Liên tục lặp đi lặp lại các hành động như gõ ngón tay, nắm bàn tay, rung đầu gối hoặc đung đưa toàn thân (đây đích thị là Boris rồi, ai từng xem cậu ấy chơi nhạc Bartok bằng đàn violon chẳng nhận thấy điều đó) 8 Bị ám ảnh hoặc quá bận tâm tới những chủ đề như lịch sử thế giới, sưu tầm đá (hoặc có khi là - DẠ HỘI??????? Liệu bị ám ảnh bở dạ hội có tính không nhỉ? Ôi Chúa ơi, mình mắc phải hội chứng Asperger rồi! Ơ mà nếu mình mắc bệnh đó thì Lilly cũng thế. Bởi vì cậu ấy chẳng đang mê mẩn Jangbu Pinasa còn gì. Boris thì suốt ngày đắm đuối với cây violon của mình. Tina thì mê tiểu thuyết lãng mạn. Michael thì là ban nhạc của anh ấy. Ôi Chúa ơi!!!!!!!!!!!! TẤT CẲ bọn mình đều mắc hội chứng Asperger mất rồi!!!!!!!! Thật khủng khiếp quá. Không hiểu cô Hiệu trưởng Gupta có biết không nhỉ??????? Khoan đã ... nhỡ đâu trường TH AE là một ngôi trường đặc biệt chuyên dành cho những người mắc chứng Asperger thì sao? Nhưng lại không một ai biết? Chỉ tới lúc này, khi mà... mình công bố toàn bộ sự thật! Giống như Woodward và Bernstein ý! Mình sẽ là Mia Thermopolis - người dẫn đường cho các nạn nhân của chứng Asperger!) 9 Có những quan tâm đặc biệt tới các chi tiết nhỏ nhặt của sự vật hơn là tổng thể (Mình chẳng hiểu nghĩa là thế nào, nhưng nghe thì cũng giông giống MÌNH!!!!!!) 10 Liên tục tự gây tổn thương cho bản thân (Boris!!!!! Tự thả quả địa cầu rơi phẹt xuống đầu cậu ấy còn gì!!!!!!!!!! Nhưng mà cậu ấy mới làm thế có một lần...) Những biểu hiện không liên quan tới hội chứng Asperger: 11 Không có dấu hiệu trì trệ về mặt ngôn ngữ (Bọn mình toàn là những đứa nói siêu cả) hoặc trong nhận thức về những vấn đề cơ bản (Lilly mới học lớp 9 mà đã bước sang giai đoạn hai rồi cơ đấy) Được phát hiện lần đầu năm 1944 bởi Hans Asperger với tên gọi "Chứng tự kỷ", nguyên nhân của chứng rối loạn này cho tới nay vẫn chưa được làm rõ. Hội chứng Asperger có lẽ có ít nhiều liên quan đến hội chứng tự kỉ. Đến nay, vẫn chưa có phương thức chữa trị nào dành cho Asperger, và thực tế có nhiều người bị ngộ nhận là mắc chứng Asperger. Để loại trừ điều này, người ta thường đánh giá về mặt sinh lý, cảm xúc và tinh thần đối với các ca bị nghi là mắc chứng Asperger. Lilly, Michael, Boris, Tina và mình ĐỀU cần phải kiểm tra mất thôi!!!!!!! Chúa ơi, té ra bọn mình đều bị bệnh Asperger mà không hề hay biết!!!!!! Không hiểu thầy Weeton có biết không, hay chính vì thế mà thầy giao cho mình chủ đề này??? Thật là quái lạ...


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx