sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Nhật ký ma cà rồng (Tập 2) - Chương 09

Chương 9

Tôi biết thể nào mình cũng phải hối hận vì đã hỏi cậu chuyện này mà,” Matt nói, dời đôi mắt vằn đỏ khỏi xa lộ I-95 để quay sang nhìn Stefan ở ghế bên. “Nhưng cậu có thể làm ơn nói cho tôi biết vì sao chúng ta lại cần hái thứ cỏ dại bán-nhiệt-đới, vô-cùng-đặc-biệt, không-có-sẵn-gần-nhà này để tặng Elena không?”

Stefan quay ra ghế sau ngắm thành quả cuộc mò mẫm tìm kiếm của hai người khắp các bụi lau lác. Cái cây, với thân phân nhánh và những chiếc lá viền răng cưa nhỏ, quả thật trông giống cỏ dại hơn bất kỳ thứ gì khác. Những nụ hoa khô quắt còn sót lại đầu cành khó lòng nhìn thấy được, và không ai có thể giả vờ như mấy cái cành cây đó có chút gì gọi là đẹp đẽ.

“Nếu tôi nói nó có thể dùng chế ra thuốc rửa mắt trăm phần trăm thiên nhiên thì sao?” Stefan đáp sau vài giây suy nghĩ. “Hoặc một loại trà thảo mộc?”

“Sao cậu hỏi tôi? Bộ đang định nói điều tương tự à?”

“Cũng không hẳn.”

“Tốt. Vì nếu cậu nói thế có thể tôi sẽ cho cậu ăn đấm ngay đấy.”

Stefan mỉm cười, không thực sư nhìn sang Matt. Có điều gì đó khẽ rộn lên trong anh, một điều anh đã không có cảm giác suốt gần năm thế kỷ nay, trừ khi là với Elena. Stefanự chấp nhận. Tình bạn ấm áp chia sẽ với một đồng loại, người không biết sự thật về kẻ tên là Stefan nhưng dù sao cũng vẫn tin tưởng hắn. Người sẵn sàng chấp nhận hắn chỉ dựa vào niềm tin. Stefan không chắc mình xứng đáng với điều đó, nhưng anh không thể chối bỏ ý nghĩa của nó. Điều đó làm anh cảm thấy mình...lại là một con người.

-------------------

Elena nhìn sững hình ảnh mình trong gương. Đó không phải là một giấc mơ. Không hoàn toàn như thế. Vết thương nơi cổ chứng tỏ điều đó. Giờ đây khi Elena nhìn thấy nó, cô mới để ý thấy trong người có cảm giác lâng lâng và ngầy ngật.

Tất cả là lỗi của Elena. Cô đã tốn công cảnh cáo Bonnie và Meredith đừng mời bất kỳ ai lạ mặt vào nhà, nhưng đã quên khuấy rằng chính mình mới Damon vào nhà Bonnie. Elena đã làm điều đó vào cái đêm cô tổ chức bữa tối câm tại phòng ăn nhà Bonnie và gọi lớn trong bóng tối “Vào đi”

Elena loạng choạng bước ra khỏi phòng tắm, đi ngang qua Bonnie, vào trong phòng ngủ cho khách. Cô chụp lấy túi xách và bắt đầu nhét đồ vào.

“Elena, bồ không thể về nhà được!”

“Mình không thể ở lại đây.” Elena đáp. Cô ngó quanh quất tìm giày, thấy chúng ở cạnh giường nên bước tới đó. Rồi cô chựng lại kêu lên một tiếng tắc nghẹn. Trên tấm trải giường bằng vải lanh thanh nhã bị nhăn nhúm là một chiếc lông vũ màu đen. Chiếc lông lớn khủng khiếp và hoàn toàn thật, cọng lông dày và bóng như sáp. Nó thiếu điều trông mỗ mãng khi nằm ngay đó trên tấm drap trắng tinh.

“Được rồi, được rồi,” Bonnie bảo. “Nếu bồ gớm nó đến thế thì để mình nói bố đưa bồ về.”

“Cậu cũng phải đi với mình,” Bỗng nhiên Elena nhận ra răng trong căn nhà này Bonnie cũng chẳng được an toàn gì hơn cô. Cô em và cả những người cô em yêu quý, Elena nhớ lại và quay sang túm chặt tay Bonnie. “Cậu phải đi, Bonnie. Mình cần có cậu bên cạnh.”

Cuối cũng cô cũng có cái mình muốn. Nhà McCullough nghĩ Elena đang bị kích động, rằng cô đang phản ứng quá mức cần thiết, có thể còn bị một cơn khủng hoảng thần kinh nữa. Nhưng rốt cuộc họ cũng phải chịu thua. Bác McCullough lái xe đưa Elena và Bonnie về nhà Gilbert, rồi cả hai lén la lén lút mở khóa cửa mò vào trong y như kẻ trộm mà không làm ai thức giấc.

Ngay khi đã ở nhà mình, Elena vẫn không sao ngủ được. Cô nằm cạnh thân hình đang hít thở nhè nhẹ của Bonnie, chăm chú nhìn ra cửa sổ phòng ngủ và quan sát. Bên ngoài, những nhánh cây mộc qua cọ kin kít vào mặt kình, nhưng chẳng có gì khác chuyển động cho đến lúc mặt trời lên.

Đó là lúc Elena nghe có tiếng xe. Cô có thể nhận ra tiếng động cơ khò khè của xe Matt ở bất cứ đâu. Giật mình, Elena rón rén đến bên cửa sổ, nhìn quang cảnh buổi sớm yên tĩnh của một ngày u ám nữa. Rồi cô vội vã chạy xuống nhà mở cửa.

“Stefan!” Cả đời Elena chưa từng thấy ai mà lại mừng rỡ đến thế. Cô nhào vào lòng anh trước khi Stefan kịp đóng cửa xe lại. Anh gần như ngã ngửa về phía sau vì cú va chạm bất ngờ, và Elena có thế cảm thấy sự ngạc nhiên của Stefan. Bình thường cô đâu có hay thể hiện tình cảm nơi công cộng như thế.

“Hey.” Anh nhè nhẹ ôm lại Elena. “Anh cũng thế, nhưng coi chừng em làm bẹp mấy bông hoa mất.”

“Hoa?” Elena lùi lại để nhìn thứ mà Stefan đang cầm, rồi nhìn anh. Sau đó nhìn qua Matt, người vừa bước ra từ phía cửa xe bên kia. Mặt Stefan trằng bệch và hốc hoác, còn mặt Matt thì sưng lên vì mệt mỏi, mắt đỏ kè.

“Hai anh nên vào nhà đi,” cuối cũng Elena ngỡ ngàng nói. “Cả hai trông thê thảm quá.”

“Cỏ roi ngựa đấy,” một lúc sau Stefan bảo. Elena và anh đang ngồi ở bàn bếp. Qua cánh cửa mở, họ có thể trông thấy Matt nằm thẳng cẳng trên ghế sofa trong phòng khách, ngáy khe khẽ. Anh nằm vật ra đó sau khi quất sách ba tô ngũ cốc. Dì Judith, Bonnie và Margaret còn ngủ trên lầu, nhưng Stefan vẫn hạ thấp giọng, “Em còn nhớ anh nói gì về nó không?”

“Anh nói nó giúp giữ đầu có tĩnh táo ngay cả khi có người đang dùng Quyền năng tác động lên mình,” Elena tự hào nhận thấy giọng mình không hề run rẩy.

“Đúng thế. Và đó là một trong số những chuyện mà Damon sẽ thử làm. Anh ta có thể sử dụng sức mạnh tâm trí khi ở xa, và có thể làm được chuyện đó dù cho em đang thức hay ngủ.”

Elena rơm rớm nước mắt, cô vội nhìn xuống để che giấu điều đó, liếc nhìn những nhánh cây mỏng mảnh với vài bông tím nhạt khô quắt còn sót lại ở đầu cành. “Ngủ ư?” Elena hỏi, sợ rằng lần này mình không còn giữ được giọng bình thường.

“Ừ. Ví dụ Damon có thể tác động lên em để xui em ra khỏi nhà, hoặc cho anh ta vào. Nhưng cỏ roi ngựa có thể ngăn chuyện đó,” giọng Stefan mệt mỏi nhưng có vẻ hài lòng.

Ôi Stefan, phải chi mà anh biết, Elena nghĩ thầm. Món quà đã đến trễ một đêm. Mặc cho những nổ lực của cô, một giọt nước mắt rơi xuống, rớt trên những chiếc lá xanh thuôn dài.

“Elena!” Stefan giật mình. “Chuyện gì vậy? Nói anh nghe.”

Anh tìm cách nhìn vào mặt Elena, nhưng cô cứ cúi gằm, vùi mặt vào vai Stefan. Anh vòng tay ôm lấy cô, không ép cô ngẩng lên nữa. “Nói anh nghe đi,” Stefan dịu dàng lặp lại.

Đến lúc rồi. Nếu có lúc nào Elena định kể anh nghe thì đây chính là thời điểm thích hợp nhất. Cổ họng cô nỏng bỏng và sưng lên, cô muốn để cho tất cả những lời nói chất chứa trong lòng được tuôn ra.

Nhưng Elena không thể. Dù bất cứ chuyện gì, mình không được để họ đánh nhau vì mình, cô nghĩ bụng.

“Chỉ là.. em lo cho anh,” Elena khổ sở tìm lời. “Em chẳng biết anh đi đâu, hay lúc nào anh trở về.”

“Lẽ ra anh nên nói với em.. nhưng chỉ vậy thôi sao? Không có chuyện gì khác khiến em buồn lo đấy chứ?”

“Chỉ vậy thôi.” Giờ cô sẽ phải bắt Bonnie thề giữ bí mật chuyện con quạ. Sao sau một lời nói dối lúc nào cũng dẫn tới một lời nói dối khác thế nhỉ? “Chúng ta nên làm gì với mớ cỏ roi ngựa này đây anh?” Elena ngồi ngay ngắn lại, hỏi.

“Tối nay anh sẽ chỉ cho em. Sau khi anh đã chiết ra được tinh dầu từ hạt cây, em có thể dùng nó xoa lên da hay cho vào nước tắm. Em cũng có thể cho lá cây khô vào một túi mang theo người, hay để dưới gối vào ban đêm cũng được.”

“Có lẽ em cũng đưa nó cho cả Bonnie và Meredith nữa. Họ cũng cần đến biện pháp bảo vệ.”

Stefan gật đầu. “Tạm thời...” anh bẻ một nhánh đặt vào tay Elena. “Em cứ mang theo cái này đi học. Anh sẽ về nhà trọ để chiết tinh dầu.” Stefan dừng lại một thoáng rồi nói tiếp “Elena này...”

“Gì anh?”

“Nếu anh nghĩ điều đó giúp ích được gì cho em thì anh đã làm rồi. Anh sẽ không để em trở thanh mục tiêu của Damon. Nhưng anh không nghĩ nếu bây giờ anh ra đi thì anh ta sẽ theo anh, không cón là thế nữa rồi. Anh nghĩ Damon có thể ở lại... vì em”

“Đừng có nghĩ đến chuyện bỏ đi,” giọng Elena gay gắt, ngẩng lên nhìn anh “Stefan, đó là điều em không thể chịu đựng nổi đâu. Hãy hứa với em là anh sẽ không làm thế, hữa với em đi.”

“Anh sẽ không để em lại một mình với anh ta,” Stefan đáp. Tuy hai chuyện không hẳn hoàn toàn giống nhau, nhưng có dồn ép anh thêm thì cũng chẳng ích gì.

Thay vì vậy, Elena giúp Stefan đánh thức Matt dậy rồi tiễn cả hai về. Sau đó, với một nhánh cỏ roi ngựa khô trong tay, cô lên lầy sửa soạn đi học.

Bonnie ngáp lên ngáp xuống suốt bữa điểm tâm và chưa tỉnh ngủ hẳn cho đến khi cả hai đã ra ngoài, bước đến trường trong con gió như cố táp vào mặt. Hôm nay sẽ là một ngày lạnh lẽo.

Đêm qua mình nằm mơ lạ lắm,” Bonnie nói.

Tim Elena nhảy dựng lên. Cô đã bỏ một ngọn cỏ roi ngựa vào balô của Bonnie, tuốt dưới đáy, cô bạn sẽ không thể nhìn thấy. Nhưng nếu Damon đã tiếp cận Bonnie tối qua thì...

“Về cái gì?” Elena hỏi, chuẩn bị tinh thần sẵn.

“Về bồ. Mình mơ thấy bồ đừng dưới gốc cây, gió thổi dữ lắm. Vì lí do nào đó mà mình rất sợ bồ, và mình không muốn đến gần chút nào. Trông bồ... khác khác. Rất nhợt nhạt nhưng lại có vẻ nhưng phát sáng ấy. Rồi có một con quạ trên cây sà xuống, thế là bồ thò tay chụp lấy nó giữa không trung. Bồ nhanh nhẹn đến mức không thể tưởng tượng nổi. Rồi bồ nhìn qua mình, với vẻ mặt như thế này. Bồ mỉm cười, nhưng chỉ khiến mình muốn bỏ chạy ngay, sau đó bồ vặn cổ con quạ, thế là nó chết đừ đừ.”

Elena nghe kể với nỗi kinh hoàng một lúc mỗi tăng. Cuối cùng cô nói, “Thật là một giấc mơ gớm ghiếc.”

“Quá gớm ghiếc, đúng không?” giọng Bonnie thản nhiên. “Mình tự hỏi không biết như vậy nghĩa là sao? Trong các truyền thuyết, quạ là điềm gở. Chúng có thể tiên đoán cái chết.”

“Cũng có thể nó mang ý nghĩa răng: cậu biết mình hoảng loạn như thế nào khi thấy con quạ trong phòng.”

“Ừ,” Bonnie đáp. “Ngoại trừ một điểm. Mình mơ giấc mơ này từ trước khi bồ la hét đánh thức cả nhà dậy kia.”

--------------

Vào giờ trưa hôm ấy, có thêm một mẩu giấy tím xuất hiện ở bản tin văn phòng. Tuy nhiên, trên đó chỉ vỏn vẹn mấy chữ: XEM TRÊN RAO VẶT

“Rao vặt nào?” Bonnie hỏi.

Meredith xuất hiện ngay lúc đó, tay cầm một tờ Tuần sang Linh Miêu – tờ báo trường, và cho câu trả lời ngay tức thì. “Các cậu đọc cái này chưa?”

Nó nằm trong mục rao vặt, hoàn toàn nặc danh, không hề có lời mở đầu hay chữ ký. Mình không thể chịu đựng nỗi ý nghĩ sẽ mất anh ấy. Nhung anh ấy đau khổ về một chuyện gì đó, và nếu anh không chịu kể cho mình nghe nó là cái gì, nếu anh không tin tưởng mình đến thế, thì mình chẳng thấy có hy vọng nào cho hai đứa.

Đọc những dòng này, Elena cảm thấy một luồng năng lượng mới bùng lên xuyên qua sự mệt mỏi chán ngán của cô. Chúa ơi, cô căm ghét bất cứ kẻ nào làm cái trò này. Elena tưởng tượng ra cảnh bắn hắn, đâm hắn và hả hê đứng nhìn hắn ngã gục. Và rồi cô mường tượng ra một cảnh khác, hết sức sống động: Túm lấy một nắm tóc kẻ trộm, giật ngược ra sau và cắn ngập răng vào cái cổ họng không gì che chắn. Đó là một hình ảnh lạ lùng và đáng sợ, nhưng trong khoảnh khắc nó gần như là sự thật.

Elena nhận ra Bonnie và Meredith đang nhìn mình.

“Sao?” Cô hỏi, cảm thấy hơi bất an.

“Mình đoán bồ chẳng nghe mình nói gì hết,” Bonnie thở dài. “Mình chỉ bảo, với mình chuyện nay dù nghĩ thế nào cũng không giống tác phẩm của Da.. của kẻ giết người chút nào. Một tên sát nhân hình như sẽ không làm trò hèn hạ thế này.”

“Tuy mình ghét phải đồng ý với Bonnie, nhưng cậu ấy nói đúng,” Meredith nói. “Cái này nghe giống với một kẻ nào đó hành động lén lút hơn. Một kẻ nào đó có tư thù với bồ và thực sự muốn cậu phải khổ sở, điêu đứng.”

Nước bọt dâng lên trong miệng Elena, và cô ráng nuốt xuống. “Dồng thời là một kẻ quen thuộc với trường học. Vì nếu muốn đăng rao vạt riêng tư, người ra phải điền vào mẫu đăng ký trong một tiết học báo chí nào đó,” cô nói.

“Và kẻ đó biết bồ có một cuốn nhật ký, nếu giả thiết hắn cố tình đánh cắp nó. Biết đâu là một đứa có mặt trong lớp vào cái hôm bồ đem nó đến trường. Nhớ không? Cái hôm thấy Tanner suýt tóm được bồ ấy,” Bonnie nói thêm.

‘Cô Halpern thì đã tóm được mình; thậm chí cô ấy còn đọc to vài đoạn trong đó, một đoạn có dính đến Stefan. Đó là cái lúc Stefan và mình mới cặp với nhau. Chờ đã, Bonnie... Cái hôm ở nhà cậu khi cuốn nhật ký bị đánh cắp, hai cậu ra khỏi phòng khách bao lâu?”

“Chỉ vài phút thôi. Yangtze ngừng sủa, thế là mình ra mở của cho nó vào, và..” Bonnie mím chặt môi, rùng mình.

“Vậy là kẻ trộng hẳn phải rất quen thuộc với nhà câu,” Meredith nói nay. “ Nếu không hắn đã chẳng thế nào đột nhập vào lấy cuốn nhật ký và thoát ra trước khi bọn mình kịp nhìn thấy. Được rồi, vậy là bọn mình đang tìm ai đó lén lút và độc ác, có thể là học cùng lớp với bồ đấy, Elena, và có ve quen thuộc với nhà Bonnie. Ai đó có tư thù và sẵn sàng làm mọi thứ để hạ gục bồ... Ôi, Chúa ơi!”

“Phải rồi,” Bonnie thì thào “Chắc chắn như vây.”

“Bọn mình ngu quá; lẽ ra phải thấy ngay từ đầu chứ,” Meredith nói.

Đối với Elena, điều đó khiến cô chợt nhận ra rằng tất cả bực dọc của cô đối với chuyện này đầu trước tới giờ chẳng là gì cả so với cơn giận dữ cô có đang cảm thấy. Một ngọn nến nhỏ nhoi so với cả mặt trời.

“Caroline,” Elena nói, răng nghiến trèo trẹo đến đau cả hàm.

Caroline. Elena thật sự nghĩ mình có thể giết con nhỏ mắt xanh đó ngay lúc này. Và cô hẳn đã xông đi làm thế nếu Bonnie và Meredith không ngăn lại.

“Sau giờ học đã,” Meredith kiên quyết. “Đến khi chúng ta có thể mang nó đến một chỗ không có ai. Ráng đợi đến lúc đó đi, Elena.”

Nhưng khi cả bọn đi về ohias nhà ăn, Elena để ý thấy một mái đầu nâu đỏ biến mất phía cuối hành lang phòng học âm nhạc và nghệ thuật. Cô chợt nhó ra chuyện Stefan nói lúc trước, chuyện Caroline rủ anh vào phòng học nhiếp ảnh trong giờ nghỉ trưa. Để anh có chút riêng tư, Caroline đã bảo anh thế.

“Hai cậu đi tiếp đi, mình quên mất một chuyện,” Elena nói nay khi Meredith va Bonnie đều đã chất đầy đồ ăn lên khay. Rồi cô giả điếc chuồn nhanh khỏi đó, lần hồi quay lại khu phòng học nghệ thuật.

Tất cả các phòng đều tối om, nhưng cửa phòng nhiếp ảnh không khóa. Có điều gì đó khiến Elena phải xoay nắm đấm cửa một cách rất thận trọng và di chuyển thật khẽ khàng khi đã vào trong, thay vì xông vào cãi tay đôi như dự định. Caroline có trong này không nhỉ? Nếu có thì ả làm gì trong bóng tối?

Căn phòng thoạt trông như không có ai cả. Rồi Elena nghe có tiếng rì rầm vọng lại từ một hốc tường nhỏ ở phía sau, và cô nhìn thấy của buồng tối rửa ảnh chỉ khép hờ.

Một cách im lặng và lén lút, Elena di chuyển cho đến khi dừng ngay ngưỡng cửa, và những âm thanh rì rầm biến thành từ ngữ.

“Nhưng làm sao chúng ta chắc chắn được họ sẽ chọn nó?” tiếng Caroline.

Bố anh nằm trong hội đồng quản trị nhà trường. Họ sẽ chọn cô ta, được chưa.” Và đó là giọng Tyler Smallwood. Cha hắn là luật sư, và có mặt trong tất cả mọi hội đồng. “Hơn nữa, còn ai vào đây được chứ?” Tyler nói tiếp. “Linh Hồn của Fell’s Church phải là một người vừa có đầu óc vừa có ngoại hình mà.”

‘Vậy em thì không có đầu óc chứ gì?”

“Anh nói vậy hồi nào? Nghe đây, nếu em muốn là người mặc áo đầm trắng trong diễu hành trong ngày lễ Những Người Sáng Lập thì cũng được thôi. Nhưng nếu em muốn nhìn thấy Stefan Salvatore bỏ chạy khỏi thị trần vì bằng chứng trong chính cuốn nhật ký của bạn gái mình thì...”

“Nhưng sao phải đợi lâu thế?”

Tyler tỏ vẻ sốt ruột. “Bởi vì bằng cách này thì buổi lễ cũng sẽ bị phá hỏng. Buổi lễ của nhà Fells. Tại sao họ lại được ghi công là người sáng lập ra thị trấn này chứ? Nhà Smallwood đến đây trước cơ mà.”

“Ôi trời ơi, ai thèm quan tâm chuyện người nào mới là người sáng lập cái thị trấn này chứ? Em chỉ muốn nhìn thấy cảnh con Elena bẽ mặt trước toàn trường thôi.”

“Cả thằng Salvatore.” Sự căm ghét và ác tâm rõ ràng trong giọng thằng Tyler làm Elena nổi hết da gà. “Thằng đó phải may lắm mới không bị treo cổ lên cành cây. Em có chắc trong đó co bằng chứng không?”

“Em phải nói với anh bao nhiêu lần đây? Đầu tiên là nó nói con nhỏ làm mất sợi ruy-băng vòa ngày Hai tháng Chín trong nghĩa địa. Rồi nói nói Stefan nhặt lấy sợi dây và giữ lại. Điều đó có nghĩa là Stefan đã ở gần cây cầu vào ngày Hai tháng Chín, vào cái đêm ông già bị tấn công ở đó. Mọt người đều biết hắn có mặt trong vụ tấn công Vickie và lão Tannner. Anh còn muốn gì nữa?”

“Mấy chuyện này không bao giờ dùng làm bằng chứng trước tòa được. Có lẽ anh nên tìm thêm bằng chứng bổ sung. Ví dụ như hỏi bà già Flowers xem đêm đó nó về nhà lúc mấy giờ?”

“Ôi, ai quan tâm chứ?” Đa số mọi người đều nghĩ hắn ta có tội rồi. Cuốn nhật ký nói về bí mật lớn nào đó mà Stefan đang giấu giếm. Thiên hạ tha hồ suy diễn.”

“Em giữ nó ở chỗ an toàn đấy chứ?”

“Không, Tyler. Em để nó trên bàn cà phê đấy. Anh nghĩ em ngu đến mức nào hả?”

“Đủ ngu để gửi cho Elena mấy mẩu giấy tự tố cáo mình.” Có tiếng loạt soạt nghe như một tờ báo. “Nhìn xem, đúng là thông minh hết sức luôn. Chuyện này phải chấm dứt, ngay lập tức. Nếu cô ta phát hiện ra ai là thủ phạm thì sao?”

“Thì nó làm được gì chứ, báo cảnh sát chắc?”

“Anh vẫn muốn em dẹp đi. Hãy đợi đến ngày lễ Những Người Sáng Lập đã, rồi em sẽ được xem Công Chúa Băng Giá tan chảy thành nước.”

“Và được nói lời tạm biệt với Stefan. Tyler này...sẽ không ai thực sự làm hại gì hắn đấy chứ?”

“Ai mà quan tâm?” Tyler lội giọng điệu lúc nãy của ả ra nói móc. “Em cứ để chuyện đó cho anh và tụi bạn anh lo, Caroline. Em lo đóng vai của mình thôi, được chứ?”

Caroline hạ giọng thành một tiếng lầm rầm trong cổ họng. “Thuyết phục em đi.” Sau một thoáng im lặng, Tyler cười khùng khục.

Chuyển động sột soạt vang lên, rồi tiếng thở hắt ra. Elena quay lưng chuồn khỏi phòng êm ru như lúc đột nhập vào.

Cô đến được hành lang bên cạnh, đứng dựa lưng vào dãy tủ để đồ, cô gắng suy nghĩ.

Có quá nhiều chuyện để có thể tiếp nhận ngay lập tức. Caroline, người đã từng là bạn thân của Elena, giờ lại phản bội cô và muốn nhìn thấy cô phải bẽ mặt trước toàn trường.

Tyler, kẻ trước giờ vẫn giống một tên khó ưa chẳng ra gì chứ không phải một mối đe dọa thực sự, giờ đang bày mưu làm cho Stefan bị tống cổ khỏi thị trấn – hoặc bị xử tử. Và điều tệ hại nhất là chúng đang dùng chính nhật lý của Elena để thực hiện mưu đồ đó.

Giờ thì cô đã hiểu đoạn đầu giấc mơ đêm qua của mình. Cô đã từng có một giấc mơ giống như vậy vào cái ngày trước khi phát hiện ra Stefan mất tích. Trong cả hai giấc mơ, Stefan đều nhìn Elena với ánh mắt giận dữ, lên án, sau đó ném một quyển sách xuống chân cô và bỏ đi.

Không pahri một quyển sách. Là nhật ký của Elena. Chứa đựng trong đó những bằng chứng có thể gây nguy hiểm đến tính mạng Stefan. Người ở Fell’s Church đã bị tấn công ba lần, cả ba lần Stefan đều có mặt ở hiện trường vụ án. Điều đó sẽ khiến người trong thị trấn và cảnh sát nghĩ thế nào?”

Và chẳng có cách chi để nói ra sự thật cả. Giả dụ Elena nói, “Stefan không có tội. Chính Damon – anh trai anh ấy – là người căm thù Stefan và biết Stefan oán ghét cái ý tưởng giết chóc đến mức nào, chính hắn là người bám theo Stefan khắp nơi, tấn công người ta để khiên cho Stefan nghĩ răng chính mình đã làm điều đó, để làm cho anh hóa điên. Và Damon đang ở đâu đó trong thị trấn – đi mà tìm hắn trong nghĩa địa hoặc trong rừng ấy. Nhưng mà này, tiện thể nói luôn, đừng chỉ tìm kiếm một anh chàng bảnh bao đẹp mã, bởi vì có khi lúc này hắn đang trong lốt quạ cũng nên.”

“À, trùng hợp làm sao, hắn còn là ma cà rồng nữa.”

Ngay chính Elena còn chẳng tin nổi nữa là. Nghe vớ vẫn hết sức.

Một thoáng nhói lên ở cổ nhắc Elena nhớ rằng câu chuyện vớ vẫn đó thực sự nghiêm trọng đến mức nào. Hôm nay Elena cảm thấy trong người kì kì, gần như bị bệnh vậy. Không chỉ là do căng thẳng và thiếu ngủ. Cô thây hơi chóng mặt, và đôi lúc mặt đất dường như chòng chành giống một miếng bọt xốp, nhún lên nhún xuống dưới chân cô. Những triệu chúng của bệnh cúm, ngoại trừ việc Elena biết chắc răng đây chẳng phải do con virus nào trong máu cô gây ra.

Lại là do lỗi của Damon. Tất cả mọi thứ đều do lỗi của Damon, trừ quyển nhật ký. Elena chẳng có ai để đổ tội ngoài chính bản thân mình. Phải chi cô đừng viết gì về Stefan, phải chi cô đừng để quên nó trong phòng khách nhà Bonnie. Phải chi, phải chi...

Giờ đây, điều quan trọng duy nhất là cô phải lấy nó lại ngay.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx