Mây trời mưa liên miên, bếp lửa rực hồng hồng.
- Ban đầu huynh nên nghe đệ, giành lại Bát Nương.
Đột nhiên toát lên khí khái nam nhi với Nhị Lang, Trần Khác miệt thị:
- Thì hà tất sính anh hùng như bây giờ?
- Nói thì dễ lắm, năm đó ta làm thế nào được chứ?
Nhị Lang buồn bực:
- Lúc đó dù làm thế nào cũng như là đang phá hoại hạnh phúc của cô ấy.
- Có làm sao thì cũng việc gì mà phải sợ? Giải quyết dần dần là được rồi. Điều này đệ nói với huynh bao nhiêu lần rồi, nhưng huynh toàn để ngoài tai. Bây giờ thì hay rồi!
Trần Khác tức giận cãi lý.
- Ôi…
Thực ra Trần Khác nói chẳng có tý đạo lý gì, dựa vào tình hình lúc đó, Nhị Lang quả thực không có lý lẽ nào để chen chân vào. Cũng chỉ sợ bản thân một khi bị kích động sẽ bất chấp tất cả làm ra cái chuyện hoành đao đoạt thân đó. Nhưng bây giờ nói đến, tự dưng Nhị Lang lại hối hận cái lý trí năm đó.
- Thôi đi, trên đời này không có thuốc hối hận đâu, phải nhìn về phía trước.
Trần Khác dù thế nào cũng vẫn thương ca ca mình, vỗ nhẹ vai ca ca nói:
- Làm sao cơ sự lại thành ra như thế này?
- Ai biết được.
Nhị Lang lắc lắc đầu:
- Tô bá bá cũng không rõ, bá nói năm ngoái lúc gặp Bát Nương, mọi chuyện vẫn rất êm đẹp, không biết mấy tháng này đã xảy ra chuyện gì.
- Điều này chỉ có Bát Nương mới biết.
Thuốc sắc xong, Trần Khác cẩn thận chắt đi cặn thuốc, đem canh thuốc đen sánh đổ vào trong bình sứ. Sau đó đậy nắp, hất hất cằm nói:
- Mang đi đi.
- Ta…
Nhị Lang lưỡng lự đứng dậy, những sự việc trước đó với Bát Nương, người Tô gia nhất định cũng biết, Nhị Lang mặt mũi nào mà lộ diện.
- Phí lời!
Trần Khác nghiêm mặt nói:
- Huynh giành người về thì không lo nữa à?
- Đâu có.
Nhị Lang lắc đầu lia lịa, mặt đỏ như gấc đáp:
- Ta, ta tất nhiên là phải lo cho cô ấy đến cùng rồi.
- Đến cùng?
Trần Khác nở nụ cười nham hiểm, nắm lấy cổ Nhị Lang, kéo lại gần:
- Đến cùng được bao lâu đây?
- Cái này…
Nhị Lang dùng sức giãy dụa, nói như bị nghẹn:
- Chỉ cần cô ấy muốn, đương nhiên sẽ là mãi mãi.
- Huynh lại thế rồi kìa!
Trần Khác nhất thời nóng giận, hận là không thể đem đầu Nhị Lang bỏ vào lò:
- Đúng là khổ vì tình! Sống cũng chỉ làm cái túi dự phòng!
Nói đến nhăn cả mặt:
- Cái gì mà chỉ cần cô ấy muốn? Huynh vẫn trông ngóng lại đến Trình gia cướp người hay sao? Không thể đàn ông chút được à, nói câu – quot;ta muốn giữ cô ấy lại! quot;
- Ta đương nhiên muốn cả trăm lần rồi!
Nhị Lang bật lại:
- Nhưng gia cảnh nhà họ đang như vậy, ta xuất hiện có thích hợp không?
- Đúng là đầu người mà óc bã đậu.
Trần Khác bất lực nói:
- Cõng cũng cõng rồi, hét cũng hét rồi, người ta có ngốc đến mấy cũng biết hết, huynh còn nỡ buông hay sao?
- Làm gì mà nói khó nghe thế…
Nhị Lang cười đau khổ:
- Còn cái gì mà gọi là túi dự phòng?
- Huynh chính là cái túi dự phòng, nhưng bây giờ người ta đang trút giận lên cái túi kia, đây đúng là cơ hội tốt cho cái túi dự phòng thế chỗ.
Trần Khác còn kích động hơn cả Nhị Lang:
- Yên tâm, dũng cảm như vào chỗ không người ấy, thể hiện sự quan tâm dịu dàng của huynh để khiến họ chấp nhận cái túi dự phòng này!
- Ừ…
Nhị Lang dù có bị gạt thì lòng cũng tràn đầy nhiệt huyết, nắm chặt tay lại nói:
- Ta không muốn làm người thế thân! Ta muốn giữ cô ấy lại!
- Đúng, đúng, chính là tinh thần này!
Trần Khác cuối cùng cũng vui vẻ:
- Dũng cảm tiến lên, không cần nhìn hai bên, huynh chỉ cần một lòng ôm người đẹp về là được, việc đổ vỏ cứ giao cho đệ.
- Ăn nói cận thận, đừng nói khó nghe như thế!
Nhị Lang bưng bình sứ, gật đầu với Trần Khác khẳng định:
- Tam Lang, đệ yên tâm, lần này ta sẽ không bỏ lỡ đâu!
- Ồ, đây mới giống tiếng người!
Trần Khác mừng rơn nói. Nhị Lang quay người đi, lúc đến cửa thì nghe Trần Khác gọi với lại:
- Đợi đã.
Nhị Lang ngoảnh đầu lại nhìn:
- Chuyện gì nữa?
- Đệ hỏi huynh, có quan tâm chuyện Bát Nương đã có một đời chồng không?
Trần Khác nhìn Nhị Lang một cách kỳ quái, mặc dù đời Tống chuyện ly hôn tái giá vô cùng phổ biến, nhưng Nhị Lang – người mọi mặt đều ưu tú này luôn hy vọng tìm được người bạn đời cũng kết hôn lần đầu giống như mình.
- Đương nhiên là không quan tâm rồi.
Nhị Lang chẳng buồn nghĩ kiên quyết nói:
- Ai bảo ta đến muộn trong cuộc đời của cô ấy chứ…
- Câu nói này khiến cho người ta phải khâm phục, nể trọng, sau này phải học tập mới được!
Trần Khác cười tinh quái đáp:
- Nhưng huynh cũng chẳng thiệt thòi, đợi lúc huynh ôm người đẹp trở về sẽ có thưởng bất ngờ!
- Ta đợi đấy!
Nhị Lang vội vã đi đưa thuốc, chỉ nghĩ là Trần Khác sẽ tặng mình món quà hôn lễ gì đó nên cũng không để ý, vội vàng đi ra.
Một đêm tĩnh lặng.
Ngày hôm sau, nhà Trần gia im phăng phắc. Nghỉ tết Thanh Minh hoàn toàn không phải đời sau mới có, quan phủ và các trường học đời Tống đều được nghỉ ba hôm.
Ngày nghỉ đương nhiên là phải ngủ nướng. Trần Khác cũng vô cùng mệt mỏi, tối qua sắc thuốc sau đó tắm rửa, đến cơm cũng không ăn, gục đầu ngủ say chẳng biết trời đất gì, giữa chừng hình như có người đến nhưng hắn cũng chẳng biết gì.
Không biết lúc nào, hắn bị tiếng quát mơ hồ đánh thức, dụi đôi mắt mờ mờ còn ngái ngủ, mặc áo đi giày rồi ra ngoài.
Theo âm thanh đó đến cửa mặt trăng, thấy Tống Đoan Bình và mấy huynh đệ đều ở đấy, mấy người nép ở sau tường, không dám lộ diện, chỉ chăm chú lắng nghe động tĩnh trong sân.
Thấy Trần Khác đến, đám người cùng đưa tay lên khẽ “suỵt” một tiếng, sau đó nhường một c
hỗ cho hắn nghe.
- Ai và ai?
Trần Khác khe khẽ hỏi.
- Tô bá bá và Trình Chi Tài…
Tống Đoan Bình đáp.
- Nhạc phụ cho con đón Bát Nương về đi.
Nghe thấy âm thanh đó, trong đầu Trần Khác lập tức lóe lên hình ảnh nam nhi tuấn tú đó. Họ chỉ làm bạn học có một năm, Trình Chi Tài bất mãn với việc thầy đồ Vương đề xướng cổ văn mà không dạy văn đương thời, miễn cưỡng đợi hết ba trăm ngày liền lấy cớ là kết hôn để rời khỏi trường.
- Ngươi đừng có mơ!
Tô Tuân nổi giận đùng đùng:
- Ta vẫn chưa tìm ngươi tính sổ đâu, Trình Chi Tài! Không ngờ ngươi lại tự dẫn xác đến!
Ông càng nói càng tức giận:
Con gái ngoan ngoãn nhà ta giao cho ngươi để ngươi hành hạ nó đến hấp hối thế à? Ta, ta đúng là bị mù rồi nên mới tìm đứa con rể lòng lang dạ sói như ngươi! Ta đánh chết cái tên súc sinh này!
- Nhạc phụ bình tĩnh! Ai da, đau chết mất…
Liền nghe thấy Trình Chi Tài kêu thét hoảng loạn:
- Còn ngây ra đó làm gì, nhanh giữ ông ta lại!
- Ta đánh chết ngươi! Ta đánh chết ngươi!
Trong sân hình như đã bắt đầu đuổi nhau. Toàn là Tô Tuân gầm thét, Trình Chi Tài thì kêu la thảm thiết, tiếng đập vỡ bốp bốp chát chát, còn có âm thanh của mấy người lạ:
- Dừng tay, đừng đánh thiếu gia nhà ta nữa.
- Lão già kia nói ngươi đấy, mau dừng tay lại, còn đánh hả!
- Mau dừng tay lại!
Anh em Tô Thức cùng nói với giọng phẫn nộ.
Mấy người Trần Khác không thể đứng đó nữa liền cùng nhau đi vào trong sân, chỉ thấy mặt đất thẳng giếng trời toàn là chậu hoa vỡ, Tô Tuân như con hổ điên đang bị mấy tên gia đinh ấn xuống đất. Huynh đệ Tô gia cố sức ngăn mấy tên gia đinh đó để thả cha họ ra.
Chỉ có Trình Chi Tài vẫn đang đứng, mũ mão lệch lạc, áo quần thêu hoa xanh lơ cũng bị làm bẩn, dáng điệu nhếch nhác, thảm hại đang dùng một chiếc khăn tay màu tím áp vào vết thương trên má, ánh mắt thâm trầm không biết là đang nghĩ ngợi gì.
- Trình Chi Tài, ngươi có còn là con người không!
Mấy người Trình Khác chạy ra, Tiểu Muội sát khí đằng đằng từ trong phòng bước ra, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt sắc lạnh, đến Trần Khác cũng chưa bao giờ thấy muội ấy giận đến mức ấy:
- Cho dù là không có ân nghĩa vợ chồng gì thì ngươi và tỷ ta vẫn là anh em họ, ngươi đến đây đến một câu thăm hỏi cũng không có, lại còn muốn đưa tỷ ấy về. Ngươi không thấy tỷ ấy về thì sẽ thành người chết à? Hay là vẫn còn ý muốn hại chết tỷ ấy?
- Cô…
Trình Chi Tài bị Tiểu muội mắng cho chẳng còn lời nào để nói, sắc mặt càng sa sầm, quay người lại nói với Trình phu nhân:
- Con là muốn tốt cho mọi người, bọn họ không hiểu chuyện, đến cô cô cũng vậy sao?
- Chi Tài, con về trước đi…
Vừa rồi Trình phu nhân luôn ở trong phòng nhưng thấy sự việc ngày càng trầm trọng nên mới không thể không lộ diện. Bà nhẹ nhàng nói:
- Ta biết ý của con. Nhưng bệnh của Bát Nương quả thật không phải nhẹ. Con về làm sao ăn nói với mẹ con để Bát Nương ở nhà mẹ thêm một thời gian nữa, sức khỏe khá lên một chút thì sẽ trở về.
- Về rồi cũng có thể chăm sóc sức khỏe mà cô cô. Từ nhỏ con và Bát Nương tình cảm rất tốt, đảm bảo trên đường sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Trình Chi Tài có chút nôn nóng:
- Tính khí của mẹ con cô cô không phải không biết, vẫn nên về nhanh thì hơn, nếu không e là không thể cứu vãn.
- Cái gì mà không thể cứu vãn?
Lúc đó, mấy tên gia đinh ngăn Tô Tuân đã bị Ngũ Lang mỗi tay một đứa ném thẳng vào trong bồn hoa, không thể nén giận:
- Trình gia nhà ngươi quyền quý cao sang, nhưng ỷ thế ăn hiếp người thì tìm nhầm đối tượng rồi!
Nói rồi giật phăng khăn trùm đầu ra, tóc tai bù xù, giọng điệu chắc nịch:
- Ngươi về nói với bà mẹ “danh gia vọng tộc” nhà ngươi rằng cho dù không thể ly hôn thì Bát Nương cũng sẽ ở lại Tô gia mãi mãi!
Nói xong, ông vứt chiếc khăn xuống đất, đoạn tuyệt nói:
- Từ nay hai nhà Tô Trình ân đoạn nghĩa tuyệt. Cả đời này không qua lại với nhau!
- Đã như vậy thì con xin cáo từ.
Trình Chi Tài nhìn cái khăn dưới đất, đấy là ý đoạn nghĩa đoạn tình, thở dài nói:
- Về phía mẹ con, con sẽ cố gắng nói khéo, nhưng cha cũng nên tính đến trường hợp xấu nhất…
- Cút!
Tô Tuân đưa tay lên chỉ thẳng ra cửa.
Ánh mắt đảo qua khắp mặt người trong sân, Trình Chi Tài lại thở vãn than dài quay người bước đi. Mấy tên gia đinh nhà y cũng nhanh chóng leo ra đi theo.
Trong sân, sắc mặt Trình phu nhân trở nên trắng bệch, cơ hồ sắp ngã, tiểu muội liền chạy lại đỡ:
- Mẹ, mẹ không sao chứ…
- Không sao.
Trình phu nhân lắc lắc đầu, gượng cười.
Ai cũng biết vừa nãy Tô Tuân hơi nặng lời, hoàn toàn bỏ qua cảm nhận của bà – bà ấy vẫn là con gái của Trình gia!
- Ài…
Tô Tuân thở dài, chắp tay sau lưng đi vào trong phòng.
Trương gia đại thiếu
@by txiuqw4