sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Nhật thực - Chương 10 - Phần 1

Chương 10

MÙI HƯƠNG

Thật đúng là trẻ con. Tại sao Edward lại phải lánh mặt cho Jacob đến? Chẳng phải chúng tôi đã qua cái thời thơ dại rồi sao?

-Không phải là anh hiềm khích cá nhân với cậu ta, Bella, chỉ vì như vậy sẽ tốt hơn cho Jacob lẫn cho anh – Edward giải thích với tôi trước khi bước chân ra đến cửa – Anh sẽ không đi xa đâu. Em sẽ không làm sao hết.

-Em không sợ chuyện đó.

Edward mỉm cười, một thoáng tinh nghịch hiện rõ trong ánh mắt đang nhìn tôi. Rồi anh kéo tôi lại gần, dụi mặt vào trong tóc tôi, thở một hơi thật dài. Tôi cảm nhận rõ mồn một mái tóc mình đẫm hơi lạnh giá; cổ tôi nổi gai ốc.

-Anh sẽ trở lại ngay – Anh hẹn và bật cười khúc khích, làm như vừa mới được tôi kể cho nghe một câu chuyện cười.

-Gì mà anh vui quá vậy?

Tôi hỏi nhưng Edward không trả lời, anh chỉ toét miệng ra cười một cách hí hửng, rồi tung mình vào giữa những lùm cây.

Còn kẻ ở lại là tôi khẽ càu nhàu những câu bất bình, và vào bếp dọn dẹp, rửa ráy các thứ. Ấy vậy mà nước trong bồn chưa kịp đầy, ngoài cửa đã có tiếng chuông. Ôi trời ơi, thật khó quen làm sao cái ý nghĩ Jacob chẳng cần đến xe cũng nhanh thoăn thoắt. Sao mà mọi người, ai cũng nhanh hơn tôi thế không biết…

-Jake ơi vào đi! – Tôi cất giọng.

Lại tiếp tục tập trung vào mới đĩa đầy xà bông, tôi đã không còn nhớ rằng Jacob dạo này cũng thoắt ẩn thoắt hiện, bước chân nhẹ như lướt mây vậy. Vì thế, khi tiếng nói của cậu bạn đột ngột vang lên ở sau lưng, tôi đã giật nảy mình.

-Chị vẫn thường hay để cửa hờ, không khoá như vậy hả? Ồ, em xin lỗi.

Cậu bạn dứt lời vừa lúc người ngợm tôi dính đầy nước xà bông.

-Chị chẳng lo cửa khoá có thể làm nhụt chí “ai kia” – Vừa trả lời, tôi vừa lấy khăn lau phần áo ướt.

-Đúng thế – Người thiếu niên tán đồng.

Lúc đó tôi mới để mắt đếu cậu bạn của mình, và buông lời trách cứ.

-Bộ em không thể xỏ được cái áo vào hay sao, Jacob? – Một lần nữa, Jacob để ngực trần, không mặc gì khác ngoài chiếc quần jean ống lửng. Phải chăng cậu bạn tôi hãnh diện về khoản lực lưỡng của mình đến độ muốn phô bày? Tôi không thể phủ nhận rằng hình thế của người bạn nhỏ rất ấn tượng – song, tôi chưa từng nghĩ cậu ta lại hời hợt đến thế – Thật ra, chị cũng biết em không còn cảm giác lạnh nữa, nhưng vẫn phải mặc áo vào chứ.

Jacob vuốt ngược mái tóc ướt đang chấm vào mắt.

-Để như vậy dễ hơn, chị ạ – Cậu ta giải thích.

-Dễ? Mà dễ cái gì mới được cơ chứ?

Jacob mỉm cười bẽn lẽn.

-Đau lắm nên chỉ cầm được có mỗi cái quần thôi, cả bộ thì em kham không nổi. Chị trong em thế nào, giống mấy tên khoe mẽ mà chẳng được tích sự gì lắm à?

Tôi chau mày:

-Em nói gì vậy, Jacob?

Cậu bạn nghiêm mặt, ra vẻ như trách cứ tôi đã bỏ sót một điều gì quan trọng lắm.

-Khi em biến đổi, chuyện không đơn giản là chỉ lột quần áo ra, mặc quần áo vào đâu – trong lúc chạy, em còn phải mang chúng theo nữa. Em xin lỗi vì chỉ mang có một nửa… gánh nặng.

Mặt tôi biến sắc.

-Chị đã không nghĩ đến điều đó – Tôi nói lí nhí trong cổ.

Jacob bật cười, chỉ tay vào một sợ dây da đen, mảnh như sợi chỉ được buộc ba vòng quanh cổ chân trái của cậu, hệt như một chiếc vòng. Tôi đã không hề nhận ra rằng người bạn nhỏ của tôi đi chân không.

-Cái này không phải là thời trang thời triếc gì đâu nghen chị. Chẳng qua là vừa chạy vừa ngậm quần thì kì cục lắm.

Tôi không biết phải đáp lại như thế nào.

Người thiếu niên cười tít cả mắt.

-Chị khó chịu với cái kiểu ăn mặc “tênh hênh” thế nào của em hả?

-Đâu có.

Jacob phá ra cười thành tiếng. Tôi xoay người lại, tiếp tục rửa chén đĩa; hy vọng cậu bạn  hiểu nguồn gốc của sự đỏ mặt là do tôi xấu hổ về sự ngốc nghếch của chính mình, chứ chẳng liên quan gì đến câu hỏi của cậu ta cả.

-Ừm, giờ em cũng bắt tay vào việc đây – Cậu bạn thở dài – Em không muốn hắn được cớ bảo rằng em kém năng lực.

-Jacob, đây không phải là chuyện em phải lo…

Cậu bạn đưa tay lên ngăn tôi lại.

-Em tình nguyện hẳn hoi mà. Mùi của kẻ không mời mà đến kia tập trung ở đâu nhiều nhất vậy chị?

-Chắc là trong phòng ngủ của chị.

Đôi mắt của Jacob sa sầm xuống. Cũng như Edward, cậu không thích điều đó một chút nào.

-Chỉ độ một phút là xong ngay.

Tôi kì cọ chiếc địa trong nước rửa chén một cách kĩ càng. Không gian vang lên khe khẽ tiếng kin kít của miếng mút xát lên đồ sứ. Bỗng mơ hồ có tiếng động nào đó rất nhẹ. Đôi tai của tôi lập tức dỏng ngay lên, lắng nghe – Tiếng ván sàn kẽo kẹt, tiếng cửa mở khe khẽ – Nhưng không có động tĩnh gì. Lúc bấy giờ tôi mới nhận ra rằng mình đã rửa một cái đĩa lâu quá mức cần thiết, tôi cần phải chú tâm vào công việc của mình hơn.

-Chà chà! – Jacob bất ngờ lên tiếng, cách tôi có một khoảng nhỏ, khiến tôi giật thót mình thêm một lần nữa.

-Trời đất ơi, Jake, em thôi cái trò đó đi!

-Em xin lỗi. Để em… - Vừa nói, cậu ta vừa chộp lấy cái khăn bông, vội vàng lau phần nước mới bắn thêm vào người tôi – Em sẽ “đền bù thiệt hại” cho chị. Chị rửa đi, em tráng và lau khô.

-Thế thì tốt quá – Tôi đưa cái đĩa cho cậu bạn.

-Ừm, cái thứ mùi kia cũng dễ nhớ. À, mà sao trong phòng chị lại có mùi nồng nặc khó chịu quá.

-Chị sẽ mua một chai xịt phòng.

Người thiếu niên bật cười thành tiếng.

Và tôi cứ thế rửa chén đĩa, còn cậu bạn thì lau khô. Hai chúng tôi làm việc rửa và lau trong bầu không khí im ắng nhưng rất dễ chịu.

-Em hỏi chị một chuyện được không?

Tôi đưa cho Jacob một chiếc đĩa khác.

-Để coi đó là chuyện gì đã chứ.

-Em không phải là kẻ ngớ ngẩn hay gì gì khác đâu – Điều này, em thật sự thắc mắc đó – Jacob trấn an.

-Được rồi, em hỏi đi.

Cậu ta khựng lại đúng một tíc tắc ngắn ngủi:

-Chị thấy thế nào – có người yêu là ma-cà-rồng ấy?

Tôi mở to mắt, đáp:

-Tuyệt vời.

-Em hỏi thật đấy. Chị không khó chịu à. Chị không sợ sao?

-Không bao giờ chị có cảm giác đó.

Người thiếu niên lặng lẽ với lấy cái tô trong tay tôi, không nói một lời nào nữa. Tôi hé mắt nhìn trộm – cậu ta đang chau mày, bờ môi dưới hơi đưa ra.

-Còn gì nữa không? – Tôi đánh bạo lên tiếng.

Jacob chun mũi lại, nói:

-Ừm… em thắc mắc không biết… chị có… chị có hôn hắn không?

Tôi phá ra cười ngặt nghẽo:

-Có chứ.

Kẻ đứng bên cạnh tôi rùng mình:

-Trời.

-Mỗi người một ý kiến khác nhau – Tôi lầm bầm.

-Chị không sợ mấy cái răng nanh hả?

Tôi đánh vào tay người thiếu niên, làm nước bắn toé lên cậu ta.

-Thôi đi, Jacob! Em thừa biết rằng anh ấy không có răng nanh mà!

-Thân nhau quá nhỉ – “Kẻ đáng ghét” lầm bầm.

Tôi nghiến răng nghiến lợi chà con dao tách xương.

-Em hỏi một câu khác được không? – Jacob thẽ thọt khi tôi chuyền con dao qua cậu ta – Em muốn biết lắm.

-Hỏi nốt luôn đi – Tôi gắt gỏng.

Jacob lật qua lật lại mặt dao dưới vòi nước. Khi lên tiếng trở lại, lời nói của cậu ta nhẹ tựa như cơn gió.

-Chị nói là vài tuần nữa… Vậy thì chính xác là…? – Cậu bạn bỏ lửng câu hỏi.

-Ngày tốt nghiệp – Tôi thì thầm đáp, thận trộng quan sát vẻ mặt của kẻ đang trò chuyện. Liệu cậu ra có sắp sửa nổi xung thiên không?

-Sao gấp vậy – Jacob chỉ thốt ra thành lời có bấy nhiêu, mắt khép lại. Không, không giống câu hỏi một chút nào. Nghe như một lời ai oán. Các cơ bắp trên tay người thiếu niên cứng lại, đôi bờ vai gồng lên.

-Ahhh! – Jacob đột nhiên thét lớn; bầu không khí đang tĩnh lặng đến nghẹt thở chợt nổ bùng, tôi giật thót mình.

Tôi không nhận ra bàn tay phải của người bạn nhỏ đã siết lại thành nắm tự lúc nào, siết vào cả lưỡi dao rất sắc. Cậu ta buông tay, con dao rơi đánh “keng” xuống kệ bếp… để lại một vết thương dài sâu hoắm nơi bàn tay của cậu. Máu túa xối xả theo kẽ ngón tay rõ tong tong xuống đất.

-Trời ơi! Ui cha cha! – Jacob rên rỉ.

Đầu óc tôi điên đảo, bụng dạ lộn tùng phèo. Loạng choạng, tôi phải vịn vào thành bếp để đứng cho vững, nỗ lực hớp lấy một hơi không khí thật đầy ngõ hầu có thể bình tĩnh trở lại mà giúp cậu bạn.

-Ôi không, Jacob! Ôi trời ơi! Đây, em quấn cái này vào đi! – Một tay tôi chôọp lấy cái khăn lau đĩa, tay kia toan nắm lấy tay người bạn nhỏ, nhưng cậu ta đã rụt người lại né tránh.

-Không có gì đâu, chị Bella, đừng lo.

Các góc nhà bắt đầu chao đảo.

Tôi hít vào thêm một hơi thật sâu nữa.

-Đừng lo ư?! Em xoè tay ra xem nào!

Jacob không buồn đoái hoài gì tới cái khăn tôi đang dứ về phía cậu, mà cứ mặc nhiên đưa tay về phía vòi nước để rửa vết thương. Máu nhuộm đỏ ối cả màu nước. Đầu óc tôi quay cuồng.

-Chị Bella – Jacob tỏ ra lo lắng.

Tôi thôi chú ý đến vết thương, chuyển hướng sang gương mặt của cậu bạn. Cậu ta vẫn đang chau mày, nhưng xem chừng đã bình tĩnh trở lại.

-Ừ?

-trông chị muốn xỉu rồi kìa. Môi cũng… sắp đứt rời ra luôn đó. Thôi nào. Chị bình tĩnh lại đi.  Hảy thở thật đều, Bella. Em có làm sao đâu.

Tôi cố nuốt vào một hơi, và “buông tha” cho cái môi dưới.

-Em đừng làm ra vẻ anh hùng.

Jacob tròn xoe mắt.

-Đi. Chị sẽ đưa em đến bệnh viện – Có lẽ tôi vẫn còn một chút thần trí để lái xe. Ít ra thì tôi cũng cảm nhận được rằng các bức tường xung quanh tôi đã thôi… run rẩy.

-Không cần đâu, chị – Jacob tắt vòi nước, chìa tay đón lấy cái khăn trên tay tôi và quấn hờ vào chỗ bị thương.

-Khoan khoan – Tôi ngăn lại – Để chị xem đã – Miệng tôi vẻ “ta đây”, trong khi tay thì vẫn cứ giữ rịt lấy cái kệ bếp hòng giữ cho được tư thế đứng thẳng, kẻo lại bị vết cắt kia đốn ngã.

-Chị có thấy ai nóng cỡ như em chưa?

-Chỉ cần chị nổi cơn tam bành lên là em phải vào bệnh viện cái một.

Jacob nhăn nhó làm ra bộ kinh hãi:

-Eo ôi, xin chị đừng “bạo lực” như thế!

-Nếu em cứ nhất quyết không cho chị xem tay thì chị buộc lòng phải dùng đến biện pháp mạnh.

Người thiếu niên hít vào một hơi khó khăn, rồi bất thình lình thở phào ra một cái rõ mạnh:

-Được rồi.

Jacob tháo chiếc khăn, và khi tôi đưa tay ra đón lấy miếng băng bất đắc dĩ đó, cậu ta đột ngột đặt tay mình lên tay tôi.

Tôi ngây người ra trong vài tíc tắc. Rồi một cách bần thần, tôi úp bàn tay ấy xuống, trong lòng vẫn đinh ni nh rằng vị trí của vết cắt là nằm ở lòng bàn tay Jacob. Rồi tôi lật bàn tay cậu bạn lại, mắt tôi bắt gặp một vạch ngoằn ngoèo màu hồng đậm. Tất cả chỉ có vậy.

-Nhưng… em chảy máu… ghê lắm mà.

Người thiếu niên rụt tay về, tôi đọc được trong đôi mắt điềm tỉnh của kẻ đối diện có ẩn hiện những nét rầu rầu.

-Em lành da nhanh lắm.

-Ừ, chị cũng tính nói như vậy – Tôi lắp bắp.

Thật kì lạ, tôi thấy rõ rành rành một vết cắt rất dài và sâu, tận mắt chứng kiến không sót một mảy may cảnh máu chảy xối xuống bồn rửa chén. Cái thứ mùi tanh tanh – mằn mặn ấy đã tràn vào mũi tôi, gần như đốn tôi ngã gục. Và hơn ai hết, tôi biết rõ vết thương ấy cần phải được khâu lại. rồi vài ngày sau, nó sẽ đóng vảy, và vài tuần sau nữa, nó mới nhạt màu, trở thành một vết sẹo hồng giống như hiện thời đây.

Người thiếu niên thoáng nhếch môi, tạo thành một nụ cười nửa miệng và tự đấm thụp vào ngực mình.

-Em là người sói mà, chị không nhớ sao?

Đôi mắt cậu dán dính vào mắt tôi, khoảnh khắc hoá mênh mông, vời vợi…

-Ừ nhỉ – Tôi bày tỏ sự đồng tình.

Cậu bẹn bật cười ngặt nghẽo trước thái độ “hồn đang ở đâu đâu” của tôi.

-Em đã kể với chị rồi. Chị đã trông thấy vết sẹo của Paul rồi đó.

Tôi lắc đầu quầy quậy, cố tống sạch mọi cái mù mờ, khó hiểu ra khỏi đầu óc.

-Khác chứ. Chị chứng kiến chuyện này từ đầu đến cuối cơ mà.

Nói xong, tôi quỳ sụp xuống đất, mở cửa tủ dưới gầm bồn rửa ra, chộp lấy chai thuốc tẩy. Trong tình trạng vẫn chưa hoàn toàn định thần, tôi rót dung dịch tẩy lên tấm giẻ lau, bắt đầu lau sàn nhà. Cái mùi thuốc sát trùng nồng nồng ấy đã đánh  bật được cơn ngầy ngật ra khỏi đầu tôi.

-Để em lau cho – Jacob vội vã lên tiếng.

-Thôi, để chị. Em bỏ chiếc khăn vào thùng giặt nhé?

Khi đã chắn chắnlà sàn nhà chỉ còn duy nhất mùi chất tẩy, tôi đứng dậy lâu đến bồn rửa chén. Xong xuôi cái việc lau chùi, tôi đến chỗ máy giặt – nằm ngay bên cạnh tủ đựng chén đĩa – rót vào đó một tách đầy thuốc tẩy rồi nhấn nút khởi động. Nãy giờ Jacob vẫn quan sát tôi với một thái độ phản đối không giấu diếm.

-Chị bị mắc chứng ám ảnh hay sao mà làm thấy ghê thế? – Cậu ta làu bàu.

Hả? Có lẽ đúng như thế thật. Nhưng lần này tôi có lý do chính đáng.

-Nhà chị không nên có mùi máu. Có lẽ em hiểu?

-À – Jacob tiếp tục chun mũi lại.

-Nếu tránh được, sao mình không tránh cho anh ấy, phải không em? Những gì anh ấy đang thể hiện là đã quá sức lắm rồi.

-Ừ. Ừ. Sao mình lại không tránh nhỉ?

Tôi tháo nút chặn nước, nước bẩn tuôn òng ọc ra khỏi bồn.

-Em hỏi chị một câu nha, chị Bella?

Tôi thở dài.

-Vậy… có bạn thân là người sói, chị thấy thế nào?

Ngạc nhiên quá đỗi, tôi bật cười khanh khách.

-Bộ nghe tức cười lắm hả chị? – Cậu bạn hỏi.

-Không phải. Khi người sói biết tự chủ – Tôi nghiêm giọng đánh giá – thì điều ấy rất tuyệt vời đấy.

Người bạn nhỏ cười thật tươi, hàm răng trắng lại được dịp khoe mình sáng loé.

-Cảm ơn chị Bella – Jacob khẽ khàng, rồi đột ngột chộp lấy tay tôi, kéo phắt tôi về phía cậu… Một cái ôm muốn nghẹt thở.

Trước khi tôi kịp định thần, Jacob đã bất ngờ buông tay, hốt hoảng lùi lại.

-Ôi trời ơi – Cậu ta nhăn nhó – Tóc chị ướp mùi còn ghê hơn cả căn phòng trên lầu nữa.

-Xin lỗi em – Tôi lầm bầm. Chợt hiểu ra cái tiếng cười đầy ma mãnh của Edward, sau khi đã thở một hơi dài lên tóc tôi.

-Thấy chưa, đó là một trong hằng hà sa số những rủi ro khi chơi với ma-cà-rồng đấy – Jacob nhún vai, càu nhàu – Chị sẽ mang một thứ mùi đáng sợ. Ừmmm, nhưng so với những thứ khác, điều ấy chỉ bé bằng cái mắt muỗi mà thôi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx