sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Những phát minh mang điềm gở - Chương 03: Nơi mà nhà Candid sống

"Phải con không, Innocence, con yêu?" "Vâng mẹ, con trở về để đóng gói đồ đạc của mình và sau đó con sẽ rời khỏi nhà để tìm Liquorice Dusk và cảnh báo cô ấy về những con muỗi giết người vì vậy chúng con có thể cứu tất cả mọi người." "Ồ phải rồi. Con có thời gian cho đậu lên trên bánh mì nướng trước khi con đi được không?" Mẹ nói. "Ồ. Vâng... được ạ. Còn thanh sô-cô-la Mars nào không ạ?" Innocence sống trong một ngôi nhà nhỏ ở Sorrey trên Wold với mẹ của cậu, bà và ba con ếch sống trong vũng nước to quá cỡ ở trong vườn. Đó là một gia đình hạnh phúc vì cả sáu thành viên có chỉ số IQ như nhau.

"Một ít bơ cho món đậu hầm của cháu, cháu yêu?" Bà hỏi Innocence. "Không đâu bà, cháu đã cho mứt cam lên rồi." Innocence mong muốn được thoát khỏi bàn ăn và bắt đầu lên đường. Cậu đã nghĩ về việc trốn đi mà không nói gì, nhưng cậu chắc chắn rằng mẹ và bà sẽ quan tâm đến ngày thứ sáu. Thứ sáu là ngày cậu phải làm công việc mua thức ăn, bởi vì bà không đủ khỏe để nhấc những cái túi và mẹ thì quá lo lắng để đi đến những cửa hàng. Innocence luôn chi 49.71 bảng Anh cho hai cái Lasagne[1], bánh nướng cỡ lớn trong vĩ thiếc, ba cái bánh pizza cá cơm, một rau diếp, bốn hộp sữa trứng và bánh Battenberg[2]. Thêm khoản đậu, bánh mì nướng, mứt cam và bơ họ đã có bữa tiệc đặc biệt đêm nay. "Tại sao chúng ta lại có bữa ăn đặc biệt tối nay?" Cậu hỏi. "Bà thắng dễ dàng trò bingo." Mẹ nói. "2.50 bảng Anh và pháo Giáng sinh[3] còn thừa lại." Bà giải thích đầy tự hào, phô ra bốn chiếc răng khi bà cười toe toét. "Ở đây, cháu yêu, cháu có muốn kéo nó với bà của cháu không?" "Ồ, có ạ." Innocence rên rỉ. Bà luôn làm cho cậu khó chịu bởi cách bà cư xử với cậu cứ như là một đứa trẻ. Có lần bà đón cậu từ trường và bắt cậu ngồi trong thùng xe gắn liền với chiếc xe scooter tự động của bà. Tất cả mọi người đã cười khi họ chỉ đi được một dặm mỗi giờ.

"Một, hai, ba... KÉO!" Bà nói, nhưng mà cổ tay của bà quá yếu và những ngón tay của Innocence thì dính đầy mứt cam. Cái pháo rơi yếu ớt ra khỏi tay họ. "Đừng bận tâm, con yêu, chỉ cần mở bọc nó ra." Mẹ nói. Bà cẩn thận mở bọc cái pháo với những ngón tay xinh xắn của mình. Mẹ luôn có vẻ mơ màng, Innocence nghĩ, giống như bà ấy đang ở trong một cái bong bóng trôi nổi cách xa khỏi thế giới buồn phiền, độc ác này. Hoặc một cái gì đó thơ mộng như thế. "Ồ nhìn kìa, cháu cưng, một cái la bàn!" Bà rít lên. Innocence nhặt lên, một cái la bàn nhựa nhỏ từ cái pháo. Nó thật hoàn hảo dành cho một nhà thám hiểm, và cho nên nó là số phận. Cậu quyết định nói với họ sau đó và cậu phải đi. "Mẹ, bà, con -" "- Con có thai?!" "- Những con ếch kêu ộp ộp!?" Mẹ và bà hỏi cùng một lúc. Innocence đã nhìn họ. "Không! Như con đã nói, con đang tiến hành một cuộc tìm kiếm. Con phải đi ngay lập tức." "Con sẽ trở lại vào giờ đi ngủ phải không, con yêu?" Mẹ hỏi. "Đừng quá trễ, con biết chứ." "Con không chắc chắn nó sẽ mất bao lâu, nhưng con phải giải cứu thế giới. Nếu con không trở lại trong 5 năm, mẹ nên nhận nuôi một đứa trẻ để làm công việc mua thức ăn." Có một sự im lặng ngập ngừng, trong khi đó bà đã xếp xong chiếc vương miện bằng giấy từ cái pháo. Mẹ thở dài. "Được con yêu, nhưng không cần phải quá khoa trương như thế, con chỉ mới 10 tuổi."

Innocence rít lên lầu và tìm thấy một cái ba lô cũ dưới giường của mình. Nó đã bị phai màu hồng với nhiều lỗ thủng ở phía dưới đáy nhưng nó sẽ phải làm điều đó. Khi cậu đặt một vài tấm chắn để che các lỗ, cậu sẽ không nhìn thấy. Sau hai giờ, Innocence chất đầy ấp túi. Đây là những gì cậu đã đặt vào:

Đây là những gì cậu thậm chí không nghĩ là nên đặt vào: - điện thoại - tiền - quần lót để thay đổi - cái la bàn cậu vừa có - bất cứ thứ nào nhỏ mà hữu ích Vâng, tôi đã sẵn sàng. Innocence nghĩ, và khi đặt túi lên cậu nhìn ngoài trời. Khi nào trời đã tối thế này? Cậu suy nghĩ và vội vàng mở cửa sổ. Cậu bị kẹt tay ở ngoài, sau đó cố kéo tay trở lại trong sự ngạc nhiên. "LẠNH QUÁ!" Cậu rít lên. Có lẽ chuyến thám hiểm này khó khăn hơn so với cậu nghĩ. Có lẽ sẽ có nhiều rắc rối hơn là hữu ích. Có lẽ cậu nên ngủ một chút và sau đó lẻn đi trước khi đi học vào ngày mai. Vâng, đó là một ý tưởng hay. Innocence đẩy cái túi ra khỏi giường của mình và ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.

Trong khu vườn tối tăm, một chú ruồi bay xung quanh trên những con ếch. Nó là một chú ruồi con và còn chưa biết những con ếch có khả năng bị giết. May mắn thay, những con ếch là thành viên của gia đình Innocence, vì vậy chúng không phải chết. Chỉ cần chậm. "Ethel! THỨC DẬY!" Con ếch lớn nhất đến nhỏ nhất kêu ộp ộp. "Có một chú ruồi ngon lành ở trên bạn." "Ồ bạn nhận được nó Franklin, tôi không muốn bận tâm." Ethel rên rỉ. "Đồ con lừa lười biếng! Tại sao tôi phải làm công việc bẩn thỉu của bạn cho bạn? Tôi cũng không muốn bận tâm." "Điều đó thật vô lý, bạn đang để cho một bữa ăn ngon hoàn hảo chạy mất." "Bạn cũng vậy!" "Tôi không biết tại sao tôi phải bận tâm." "NHAI NHÓP NHÉP!" Con ếch thứ ba nói. Cậu ta tên là Algie và cậu ta gần như tóm được chú ruồi với lưỡi của cậu ta, trong khi đang mơ về việc bắt một con ruồi với lưỡi của cậu ta. Chú ruồi vọt nhanh đi trong sự hoảng loạn. "Ồ, bạn thật ghê tởm!" Ethel rít lên. "Đó là của chúng tôi!" Franklin hét lên. "Cái?" Algie nói, tỉnh dậy khi Franklin đá cậu ta vào ao với một cú đá có màng chân.

Chú ruồi con tội nghiệp bay lên trên để tránh xa và xa hơn nữa từ cú sốc khủng khiếp của việc suýt bị nuốt chửng. Nó tìm được một cái hang trông có vẻ yên tĩnh và theo đó là tiếng kêu rắc như thủy tinh và dài trên tường, và ổn định trên một điểm mềm mại, an toàn lần cuối. Trong giấc ngủ của cậu, cậu cảm thấy một thứ gì đó làm cậu khó chịu đậu trên mũi cậu và cái hắt hơi làm chính cậu tỉnh giấc. Tiếng vo ve xung quanh cậu. Innocence hét lên. "NHỮNG CON MUỖI GIẾT NGƯỜI! CHÚNG ĐÃ ĐẾN! THẬT LÀ BẤT HẠNH! Trong chớp mắt, cậu ra khỏi giường với chiếc túi trên vai. Cậu ầm ầm xuống bậc thang trong một đêm không thích hợp. Chú thích: [1] Lasagne hay còn gọi là Lasagna là một dạng mì Ý dạng tấm hoặc lá, và cũng là tên gọi của một món pasta dạng nướng, với các nguyên liệu chính là thịt, sốt, phô mai và không thể thiếu là lá lasagna.

[2] Bánh Battenberg hay còn gọi là Battenburg là một loại bánh nổi tiếng của nước Anh hay nói cách khác là của Hoàng gia Anh. Bánh Battenburg tương tự như bánh bông lan với nhân mứt mơ. Khi cắt lát, bánh có các ô vuông chéo nhau như một bàn cờ với hai màu chủ đạo là hồng và vàng. Bánh thường được phủ bởi một lớp kem hạnh nhân.

[3] Pháo Giáng sinh là một cuộn giấy nhỏ mà được kéo ở hai đầu bởi hai người vào thời điểm Giáng sinh. Nó tạo ra một tiếng nổ lớn khi nó được kéo ra và trong đó có một món đồ chơi và một câu chuyện cười hoặc là một lời chúc.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx