sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Nói là anh nhớ em đi - Chương 10

“ Nào! Chúc mừng gặp lại và “mừng thọ” cậu.” Việt nâng ly lên trong cuộc nhậu được tổ chức gần như là tức thì ngay sau khi Phan dón Việt trở về tới nhà. Lúc anh ra đón Việt, sân bay chiều tháng Tư ngập tràn ánh nắng, nắng phủ đầy trên những gương mặt rạng rỡ, mong ngóng, háo hức đang vội bước đến sân ga để đón người thân trở về. Cảnh tượng những hàng người chờ đón người thân, những bàn tay siết chặt hay những cái ôm nồng nhiệt khiến Phan nhớ lại mình cách đây hơn ba tháng. Khi anh mới đến thành phố đầy nắng này.Chỉ có điều, bây giờ anh là người đi đón chứ không phải là người được chờ đón.Chỉ mãi cho đến khi Việt với dáng thấp đậm, gương mặt vuông chữ điền, cặp kính cận to che hết một phần khuôn mặt hiện ra ở cuối hành lang sân bay, Phan mới giật mình về với thực tại để đấm một cú thật lực vào nắm tay to bè của cậu bạn thân đang giơ sẵn lên. Trông Việt không khác là bao so với trước khi anh đi. Nếu có, thì trông anh có vẻ chững chạc, phong trần hơn nhiều.Phan cụng ly với Việt.-Một năm ba tháng, cậu đi một mạch không thèm về nhà. Có gì ở Hàn Quốc níu chân cậu vậy?-Một đống kim chi và sự thật là gái Hàn Quốc không đẹp như trên phim ảnh.-Chỉ thế thôi à? –Phan cười ha hả. Việt có lối nói chuyện tưng tửng kiểu vậy –Cậu sang đó chỉ để nghiên cứu về những điều vớ vẩn mà ai cũng đã biết thôi sao? Và chũng có thể níu kéo cậu lâu đến vậy?-Như thế là quá nhiều đối với tớ đấy. Không chỉ cớ những tháng ngày ở Hàn Quốc đâu, mà cả chục năm nay tớ suy nghĩ mãi mà vẫn chưa hiểu được một vài điều. Ví dụ như là…Việt dừng lại, nhìn thẳng vào mặt Phan như thể thăm dò thái độ của bạn. Khi thấy gương mặt bạn đang hơi đanh lại, vẻ rất chăm chú thì đột nhiên ngập ngừng một chút rồi chuyển đề tài.-Bỏ qua những ví dụ đi, chúng quá rắc rối để nói với cậu lúc này. Cậu biết cả chục năm nay tớ nghĩ mãi mà không hiểu điều gì không?-Cậu thôi nói về Dung đi được không?-Cậu vẫn đủ tỉnh táo để biết tớ sắp nói về ai à? –Việt tỏ ra bướng bỉnh. Mà thật ra thì còn có chuyện gì có thể dễ hiểu hơn được nhỉ?-Thôi đi Việt, cậu đã lải nhải chuyện này cả…-Cả ngàn lần rồi.-Cậu đã biết cả ngàn lần rồi mà vẫn…-Phải, và tớ vẫn cứ muốn nói đấy.-Cậu thôi đi.-Cậu biết không? –Việt vẫn tiếp tục,không thèm để ý tới thái độ của Phan –Trong suốt quãng thời gian dài, tớ tự hỏi bản thân: Này anh chàng đẹp trai, cậu chẳng còn gì ngoài cái mã bảnh bao thôi à? Mà sao mãi vẫn không hiểu được những chuyện đó? Đấy, tớ tự hỏi bản thân như vậy đấy.-Vậy thì cậu còn trở về làm gì nhỉ? –Phan cau có. –Sự tự tin của cậu khiến tớ nghĩ cậu có thể sống được ở bất kì đâu chỉ với tấm biển treo trên ngực in dòng chữ: Trai đẹp, nhận chụp hình lưu niệm chung, giá 5 đô/lần. Đảm bảo cậu sẽ giàu.-Thì đấy, đôi lúc tớ cũng đã tự hỏi sao tớ lại quay về Việt Nam nhỉ? Rồi tớ tự tìm được câu trả lời cho chính mình trong một cuộc nhậu chỉ có tớ với những chai Soju và sự cô đơn luôn hiện hữu. Nếu không có cậu, không có câu chuyện ngớ ngẩn mà cậu luôn giấu kín và những chai Vodka này, tớ đã chẳng quay về làm gì!-Thề với cậu là tớ sắp khóc đấy. Cậu làm tớ nghĩ rằng với những gì tớ có, đã thể hiện, tớ làm xấu đi vị thế của một thần tượng trong lòng cậu.-Cậu cứ việc ba hoa chích chòe đi. Nếu điều đó làm cậu thấy vui. Nhưng sự thật thì đúng là nếu không có cậu thì tớ cóc về Việt Nam làm gì nữa.-Cậu nói cứ như thể cậu là một đứa trẻ vô gia cư và không ai thừa nhận ấy. Liệu ba mẹ cậu có cho cậu đi mãi không về không? Hả cái đồ bất hiếu kia?-Cậu nhầm. ba mẹ tớ rất thoáng, các cụ còn nói rằng nếu bên đó tốt thì sao không ở lại và lập nghiệp? Vậy đấy! Ba mẹ tớ rất hiện đại. Còn cậu? Ở mãi đây và không về Hà Nội nữa?-Ừ! Đại loại vậy…-Thế còn căn nhà của cậu ở Hà Nội? Còn mộ phần ba cậu, của ông bà cậu? Cậu đâu thể bán căn nhà đó đi được đúng không?-Sẽ có người lo phần đó!-Phan cau có.-Cậu nghĩ là mẹ cậu sẽ… -Việt đột ngột dừng lại bởi anh biết mình vừa nói những điều đáng ra không nên nói. Phan rất ghét người ta nhắc đến mẹ mình. Cứ như là một vết xăm xấu xí mà Phan cứ càng cố tẩy xóa thì vết sẹo lại càng thêm xấu xí, càng thêm loang rộng ra mãi. Phan đặt ly rượu xuống, Việt cũng im lặng, anh biết giờ không phải lúc để nói những câu xin lỗi hoặc phân trần.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx