sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Nỗi lòng (Kokoro) - Phần 1 - Chương 07

7

Tôi thấy thực là lạ lùng. Nhưng tôi có ra vào nhà Tiên Sinh để nghiên cứu gì đâu, do tôi cứ để mặc cho sự thể y nguyên như cũ. Bây giờ nghĩ lại thái độ của mình trong thời gian ấy, tôi thấy đó quả là một điều thiêng liêng đáng quý trong đời mình. Chính nhờ điều này mà Tiên Sinh mới có được một mối giao tế dường như êm ái đối với nhân gian và hai người chúng tôi mới trở nên gần gũi với nhau được như thế. Giả như vì lòng hiếu kỳ, tôi đã tìm cách nghiên cứu, phân tích trường hợp Tiên Sinh thì sợi dây ràng buộc giữa hai chúng tôi chắc hẳn đã bị cắt đứt không sao có thể dung thứ nổi. Dĩ nhiên là lúc đó tôi chưa hiểu hết sự tình. Tôi không thích nghĩ đến kết quả sẽ ra sao nếu như tôi hành động lỡ lầm. Chỉ mới tưởng tượng đến đó là tôi đã thấy run sợ. Tiên Sinh không thể nào chịu được cái cảnh bị người khác đem ra nghiên cứu bằng con mắt lạnh lùng.

Tôi bắt đầu đến chơi nhà Tiên Sinh mỗi tháng hai hoặc ba lần. Một hôm, nhận thấy tôi đặt chân đến nhà mỗi ngày một nhiều hơn, Tiên Sinh đột nhiên hướng về tôi hỏi:

"Tại sao chú lại thích phí phạm thì giờ đến chơi với một người như tôi mãi như thế?"

"Biết nói sao bây giờ? Con chẳng thấy có ý nghĩa nào đặc biệt: tuy nhiên con có làm phiền Tiên Sinh không ạ?"

"Tôi đâu có bảo là chú làm phiền tôi?"

Thực vậy, chắc chắn là chẳng bao giờ ông có vẻ coi như bị tôi làm phiền cả. Tôi được biết phạm vi giao tế của ông hết sức thu hẹp. Riêng với những người bạn cùng lớp ngày xưa với Tiên Sinh, chỉ còn độ hai ba người sinh sống ở Tokyo mà thôi. Thỉnh thoảng tôi cũng thấy vài ba sinh viên đồng hương với Tiên Sinh tìm đến chơi nhà nhưng không có ai lại thân thiết với Tiên Sinh như tôi cả. Tiên Sinh nói:

"Tôi là con người đơn chiếc trong nhân gian nên khi chú đến nhà chơi thì tôi thấy thật vui mừng. Nhưng tôi cũng là một con người buồn bã nữa và vì vậy tôi mới hỏi tại sao chú lại cứ muốn đến chơi với tôi luôn luôn như thế?"

"Nhưng thưa, tại sao Tiên Sinh lại hỏi vậy?"

Tiên Sinh không trả lời gì hết. Thay vì thế ông nhìn thẳng vào mặt tôi mà nói:

"Năm nay chú bao nhiêu tuổi rồi?"

Tôi thấy cuộc có vẻ vu vơ hết sức nên chẳng bận tâm suy nghĩ gì thêm, tôi xin phép thoái lui. Nhưng ngay hôm sau, tôi lại tới thăm ông. Vừa mới từ trong nhà đi ra, Tiên Sinh đã cười rồi:

"Chú lại đến chơi nữa đấy ư?"

"Dạ, con lại tới thăm Tiên Sinh đây." Tôi vừa cười vừa đáp lại.

Giá như một người nào khác mà nói với tôi như thế thì chắc chắn đã làm tôi cảm thấy mất lòng ghê gớm, nhưng với Tiên Sinh thì khác hẳn: chẳng những đã không thấy bực mình, tôi lại còn thấy vui thích là đằng khác.

"Tôi là một con người lẻ loi cô độc trên đời, chẳng lẽ chú cũng lại là một con người lẻ loi cô độc nữa hay sao? Nhưng tôi đã có tuổi rồi, tôi có thể lặng lẽ âm thầm sống với nỗi cô đơn của mình. Nhưng chú còn trẻ, thực khó lòng mà chấp nhận điều đó. Đôi khi chú còn phải cố gắng vẫy vùng để vượt qua nỗi cô đơn ấy chứ."

"Thế nhưng con có thấy mình cô đơn tí nào đâu."

"Tuổi trẻ là thời kỳ cô đơn nhất trong cuộc đời. Nếu không, tại sao chú lại hay đến nhà tôi chơi như vậy." Tiên Sinh tiếp lời: "Nhưng tôi sợ là khi đến với tôi, chú vẫn không thể tống khứ nỗi cô đơn đi đằng nào hết. Tôi chẳng có gì để giúp chú diệt trừ căn nguyên nỗi cô độc đó đi. Chú nên tìm kiếm sự an ủi ở nơi khác. Và chú sẽ thấy ngay rằng, rồi sau này chú chẳng muốn đặt chân đến nhà tôi nữa đâu."

Khi nói những lời này, Tiên Sinh mỉm cười thật buồn bã.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx