sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Nỗi lòng (Kokoro) - Phần 1 - Chương 17

17

Tôi muốn nói tiếp câu chuyện lúc nãy nhưng sợ bị bà coi là thằng ham nghị luận nên lại thôi. Thấy tôi lẳng lặng nhìn đáy chén trà đã uống cạn, bà hỏi: "Chú dùng thêm nước trà nữa nhé!" tôi nhanh nhẩu chìa chén trà cho bà.

"Mấy miếng? Một hay hai?"

Bà cầm một đồ dùng lạ mắt gắp cho tôi một miếng đường cát và nhìn thẳng mắt tôi trong khi hỏi câu này. Thực ra chẳng phải là bà đang cố ý lấy lòng tôi, chẳng qua là với dáng điệu yêu kiều, bà muốn đánh tan tác dụng những lời nói nặng nề lúc nãy.

Tôi im lặng uống trà. Khi uống cạn chén trà rồi, tôi vẫn còn ngậm miệng không nói.

"Sao bỗng dưng chú lại lặng lẽ ghê thế?"

"Dạ, con không muốn bị chê là thằng ham nghị luận lung tung."

"Thôi đi nào", bà lại nói.

Thế là hai người lại bắt đầu nói chuyện. Dĩ nhiên là cả hai cùng thấy hứng thú khi quay về câu chuyện Tiên Sinh.

"Cô cho phép con quay về câu chuyện vừa nãy nhé. Cô có thể thấy là con lại đang lý luận vu vơ nhưng thật ra con rất thực lòng."

"Vâng, xin chú cứ nó

"Có bao giờ cô nghĩ tới chuyện bất chợt vắng cô cuộc đời thầy sẽ ra sao không?"

"Thú thực là tôi không biết nữa, chú ạ. Tại sao chú không hỏi thẳng thầy xem sao. Hỏi thầy thì chú sẽ biết rõ hơn."

"Thưa cô, con thực lòng muốn biết. Cô chẳng nên tránh né như vậy. Con mong muốn cô trả lời thực là thẳng thắn kia!"

"Nhưng tôi nói thực đấy chứ! Thực tình là tôi không biết mà!"

"Vậy thì xin phép cô cho con hỏi một câu mà chính cô chứ không phải thầy sẽ trả lời. Cô yêu thầy lắm có phải không ạ?"

"Cái đó thì chẳng cần phải hỏi. Nhất là với cái vẻ mặt nghiêm trọng như thế kia."

"Cô cho rằng câu trả lời đã quá rõ rồi phải không ạ? Hỏi như thế thực là dớ dẩn phải không ạ?"

"Chẳng nhiều thì ít."

"Vậy nói dại đổ sông đổ biển, nếu khi bất thần mất một người bạn đời trung thành như chính cô, đời thầy sẽ ra sao? Không có cô, thầy sẽ làm ăn ra thế nào? Con không muốn biết thầy sẽ trả lời ra sao. Con muốn biết cô thực bụng nghĩ ra sao kia! Theo cô thì thầy sung sướng hay đau khổ?"

"Quả thực tôi biết trả lời ra sao mặc dù nhà tôi nghĩ là có thể tôi không biết. Nếu không có tôi nhà tôi sẽ khổ sở vô cùng. Có khi ông ấy còn không muốn sống nữa kia. Hình như tôi có vẻ nói quá lời nhưng tôi thực sự tin tưởng là mình có đủ khả năng làm cho nhà tôi sung sướng cho đến hết sức người. Tôi tin tưởng rằng không một ai trên đời này có thể làm cho nhà tôi sung sướng được như tôi, Nếu không có niềm tin đó, tôi làm sao mà có thể vững bụng như thế này."

"Vậy thì con nghĩ là thầy hẳn phải biết niềm tin như thế."

"Cái đó là một vấn đề khác hẳn ạ."

"Cô vẫn cho là thầy ghét cô

"Ồ! Không! Chẳng bao giờ tôi nghĩ là mình bị ghét bỏ cả. Chẳng có lý do nào khiến tôi bị ghét bỏ hết. Nhưng chú thấy đấy, ông nhà tôi hình như chán ghét tất cả thế gian. Quả vậy, phải nói là gần đây, ông nhà tôi ghét cả nhân gian thì mới đúng và vì tôi cũng chỉ là một người sống trong nhân gian nên tôi khó có thể hy vọng là mình lại được ông ấy yêu thích."

Tôi bắt đầu hiểu ý nghĩa chữ "chán ghét" của bà.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx