sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

13. Trò chơi của những quả cherry

Trò chơi của những quả cherry

The sky is cold. The sun is hot.

Cửa sổ mặt trời

Khi mùa thu có vẻ gần đến, thì tôi để mình rơi tự do. Tôi nhất định rời hết những dự định dang dở trong năm, về nước và xin làm hợp đồng tại một công ty chuyên tổ chức sự kiện trong Sài Gòn. Tôi gọi Phương, đã rất lâu từ khi rời Sài Gòn, tôi không gặp người bạn cũ. Nhạc chờ của Phương là bản nhạc của Ngọc Lễ - Phương Thảo: “Sáng nay cà phê một mình. Sài Gòn chợt mưa chợt mưa...”

- A lô!

- Anh đây. Ít nhất hôm nay thì em không phải cà phê một mình nữa rồi. Anh đã về nước, rảnh chứ?

- Ôi, anh!

Sau câu cảm thán ấy chừng vài chục phút, chúng tôi ngồi trong một quán cà phê design đẹp, có tên là Cửa sổ mặt trời, nghe nhạc Norah Jones và ngồi ngắm nhau một cách thích thú sau thời gian dài không gặp.

- Cuộc sống anh sao rồi?

- Vẫn mỗi ngày ra đường là một ngày vui. Anh về làm một đợt rồi đi thôi.

- Tự dưng muốn dừng hả anh? Dừng cái này thì mới làm cái khác được.

- Yêu cũng thế hả? Anh phải trả lời sao đây. Anh là bad guy mà!

- Thế bad guy cà phê xong làm gì nữa?

- Chưa có plan gì cả, xong với em chắc về nhà ngủ thôi.

- Trời, còn cả giấc ngủ nghìn thu chờ đợi mà sao anh phải ngủ nhiều thế?

Tôi cười. Chúng tôi ngồi chơi trò thắt nút cuống cherry bằng lưỡi và răng. Nắng của trưa Sài Gòn gay gắt chiếu qua những khung cửa mở rộng. Chúng tôi đi chơi chút ít buổi chiều và tạm biệt khi Sài Gòn bắt đầu đông dần người trên phố.

Dải ngân hà trôi xa

Công việc tại công ty khiến tôi có nhiều mối quan hệ hơn trong cái thế giới vốn không khép kín của mình. Trong số những sinh viên thực tập thiết kế có một cô bé tên Linh, giống tên người yêu cũ của tôi. Người ta nói cố quên thì càng nhớ mà cố nhớ thì sẽ quên. Giờ thì giữa mảnh đất xa lạ, tôi bỗng gặp một người giống như nàng.

Tôi thấy Linh trong lúc đang đứng nói chuyện với trưởng phòng về việc làm party PR cho công ty khách hàng, Linh ôm hàng chồng tài liệu với những bản vẽ nhiều màu sắc đi ngang qua. Tôi nhìn lướt qua cô bé, chiếc váy hộp hơi rộng màu ghi kẻ caro ôm lấy dáng người cao, mái tóc xoăn buộc lên gọn gàng. Một thoáng, cô bé quay về phía tôi mỉm cười. Khi ấy, tôi chưa biết gì về Linh, nhưng tất cả những thứ gợi nhắc đến người yêu cũ ấy làm tôi thấy choáng váng. Khi trở lại vị trí của mình, tôi hướng mắt về khung cửa sổ nhiều màu ở phía góc khuất của cô bé. Nói thật, tôi thấy thích Linh ngay từ ánh mắt đầu tiên.

Chiều hôm ấy, sau khi xong việc, tôi ngồi cà phê với Phương ở chỗ cũ, và nhắc về cô bé tên Linh. Phương cười phá lên, nói rằng tôi vẫn chưa thôi mơ mộng về những chuyện đã không thành. Linh chỉ là một đốm sáng vụt lên mà tôi cứ vớ nó về dải ngân hà vốn đã trôi rất xa của mình.

- Gì chứ? - Tôi cười. - Em quả là một người mẫu khó tính có cách nhìn tình yêu một chiều.

- Bad guy thì không có quyền nói về tình yêu. - Phương đốp lại.

Thấy chừng không đối đáp được với một con chích chòe chỉ chực xông vào mổ xẻ cuộc đời, tôi lảng:

- Cuối tháng này công ty anh tổ chức tiệc cho Nina, em không bận thì tới. - Tôi nhấp một ngụm cà phê, thứ thức uống người ta có thể thưởng thức cả tháng cả năm.

- Với tư cách gì? - Phương nháy mắt.

- Phi hành trưởng lực lượng “phòng không”. - Tôi trêu chọc.

- Này, chẳng qua vì em vẫn thích anh.

Những ly cà phê bốc hơi nhè nhẹ. Tôi thấy bâng khuâng, có nhiều lựa chọn trong những bước đi tiếp theo của chính mình, nhưng tôi chẳng biết phải làm gì. Nhiều lúc cuộc sống là như vậy, người ta bế tắc trong những thứ do chính bản thân mình tạo ra.

Cô bé Lọ Lem

Đề xuất cho những sinh viên thực tập tiến hành thiết kế hình ảnh cho party cuối tháng của tôi bất ngờ được sếp duyệt. Tôi có dịp tiếp xúc nhiều hơn với cô gái mang dáng vẻ của người yêu cũ. Linh thuộc tuýp thông minh và biết cách nói chuyện cho đối phương hài lòng.

- Tại sao em chọn tông màu xanh ở đây mà không phải màu gì khác? - Tôi chỉ vào bản dựng phác thảo.

- Vì cảm tính thôi ạ. - Trả lời như không trả lời.

- Em có tin rằng khách hàng sẽ hài lòng với cảm tính của em không?

- Anh có hài lòng không?

- Có. - Tôi thành thật.

- Anh thấy đấy, em được thuê chỉ để làm điều đó. - Cô bé nháy mắt tinh nghịch.

Đột nhiên tôi nảy ra ý định kỳ quặc. Ngày đầu tiên của tuần cuối cùng trong tháng, tôi rủ Linh đi cà phê, khi tôi hỏi cô bé có biết một quán tên là Cửa sổ mặt trời không, thì Linh nheo mắt:

- Em biết. Nhưng em biết một chỗ hay hơn thế. Anh biết Nếp không?

Tôi thể hiện sự đuối kém về kiến thức cà phê ở mảnh đất này khi lắc đầu. Sau giờ làm, chúng tôi đến quán cà phê ấy. Nằm trên tầng hai trong một cái hẻm khá kín, Nếp mang phong cách cổ kính và nghệ thuật. Những vật dụng cũ kỹ được xếp đặt một cách khéo léo, ngay cả một cái đế cắm nến trông cũng đầy hương vị thời gian.

- Tại sao em đi làm?

- Cũng giống như mọi người, để tự khám phá chính mình. - Cách trả lời y hệt người yêu cũ của tôi.

- Vậy tại sao em chọn công việc này?

- Anh điều tra về em à?

- Chỉ đơn thuần là tò mò. - Tôi nháy mắt.

- Vì em cảm thấy tạo cảm hứng cho người khác thì là một thứ hạnh phúc của chính mình.

Tôi ngẫm nghĩ về câu nói. Hồi lâu, tôi hỏi:

- Em có đến party cuối tháng không?

- Có lẽ không, em không hợp với những nơi như thế, em chỉ góp phần tạo ra nó, chứ không thể tham gia vào nó.

- Tại sao?

- Nhìn em xem, có giống cô bé Lọ Lem không?

- Không, Lọ Lem xinh hơn!

- Đúng, nhưng tụi em giống nhau ở sự thảm hại nghèo khó.

- Dù sao, coi như anh đã mời em tới bữa tiệc đó.

- Em không đi. - Linh mỉm cười.

- Em không thể từ chối.

- Tại sao lại không?

Những cô bé luôn bướng bỉnh, nhưng càng bướng bỉnh càng thú vị.

- Được, vậy anh hãy làm cho em một trò vui. Nếu anh làm được thì em sẽ đi với anh.

- Nói em nghe. - Tôi rút quả cherry ở viền ly kem, đưa lên miệng ăn rồi ngắt ra cái cuống. - Anh sẽ cho cái cuống này vào miệng, sau đó dùng răng và lưỡi để thắt một cái nút trên cái cuống cherry này.

- Không thể! - Linh tròn mắt.

- Nếu anh làm được, em sẽ đến bữa tiệc đó?

- Em đang chăm chú đây.

Tôi cho cái cuống vào miệng, dùng lưỡi kéo và dùng răng giữ, thắt. Trò này tôi đã làm hàng nghìn lần. Tôi nhả cái cuống cherry đã được thắt nút ra. Linh reo lên:

- Trời, thật không tin được! Ai đã dạy anh cái này?

- Một cô bạn trở về từ Mỹ. - Tôi cười. - Ai làm được cái này thì được coi là good kisser.

Không như Cửa sổ mặt trời, ở đây, những khung cửa sổ làm cho nắng chiều trở nên êm dịu. Tôi vừa làm một chiêu y hệt điều cách đây ba năm đã làm với người yêu cũ. Mọi cô gái, đa phần vẫn giống nhau.

Những ngày sau tôi đi nhiều với Linh. Cô bé dẫn tôi đến nhiều ngõ ngách của Sài Gòn, ăn những thứ đồ mà tôi thề là chưa từng thử qua bao giờ, phóng xe xuống Vũng Tàu ngắm bình minh, đi xem phim... Mọi thứ tốt đẹp. Quả thật Linh không khác gì người cũ, cách cười, cách nói chuyện, ngay cả cách hờn giận... Tôi không bao giờ hỏi về cuộc sống cá nhân hay về gia đình Linh, cũng không bao giờ đưa Linh về nhà của cô. Tôi không muốn bị ràng buộc bởi thứ gì đó.Mọi thứ chừng nào còn đơn thuần mang lại cho người ta niềm vui thì người ta vẫn muốn làm. Còn tôi đã quá mệt mỏi với thứ tình cảm mang tên trách nhiệm.

Party

Công việc ép dần kín thời gian còn lại khiến tôi không nhiều thời gian rảnh. Tôi đi gặp khách hàng suốt, chút ít thời gian rảnh thì ngồi cà kê với Phương - cô gái nửa bạn nửa người yêu - sống một cách tự do và phóng khoáng, như cách tôi muốn về những cô gái của thời đại. Chỉ ghé qua công ty vào vài cuộc họp quan trọng, tôi không gặp Linh nữa. Thêm vào đó, Phương nói với tôi rằng tôi chú ý đến Linh phải chăng cũng chỉ vì cô bé giống người yêu cũ của tôi?

Khi ấy tôi muốn nói rằng không, nhưng lại giữ im lặng.

Cuối cùng thì giờ G cũng đến. Bữa tiệc được chuẩn bị kỹ lưỡng từ đầu tháng thu hút đông đảo những nhân vật đình đám trong giới nghệ thuật Sài Thành tham dự. Phương lộng lẫy trong chiếc váy màu xanh ngọc đính những hạt cườm lóng lánh. Đi cạnh tôi, trông cô hệt như một vật trang trí tuyệt hảo. Phương biết kiểu suy nghĩ đó của tôi, và dường như cô mặc kệ điều đó.

Khi chúng tôi vào trong được một lúc và bắt đầu nhấc những ly vang có ở khắp nơi lên, cụng với một vài người quan trọng trong bữa tiệc, những kẻ tiếng tăm hoặc sáng bóng, có tài hoặc vô dụng,... miễn là có thể mang lại lợi nhuận trong tương lai. Đột nhiên tôi thấy vài ánh mắt hướng về phía cửa. Một cô gái bước vào. Nhíu mắt lại, tôi biết đó là ai. Cô gái nhìn quanh rồi hướng mắt về phía tôi. Một khoảnh khắc, bất chợt Phương nắm lấy tay tôi đầy vô thức. Cô gái ở phía cửa quay lưng, vụt chạy ra ngoài. Tôi gạt tay Phương ra và chạy theo Linh. Tôi không hiểu mình đang làm gì nữa, nhưng tôi thấy điều gì đó khác thường trong mình, dù nó chỉ mới lóe lên. Tôi đuổi kịp cô ở cuối hành lang.

- Linh!

Linh quay lại. Trong bóng tối, tôi thấy mắt cô bé long lanh đầy nước, nhòe cả mascara. Giờ thì trông Linh hệt như cô bé Lọ Lem, bộ váy đen với những sọc chéo lạ mắt, đôi guốc cùng màu. Mọi thứ trông đều mới.

- Anh xin lỗi!

- Không cần. Từ đầu em đã có thể đoán được anh chỉ định đùa với em, nhưng không hiểu sao em vẫn ngốc thế. Chỉ là em ngốc thôi.

- Anh không...

- Tại sao em đến đây?

- Anh đã mời em đến. - Tôi thở mạnh.

- Nhưng anh không hề nói là đi cùng anh,

phải không?

Tôi thật sự không biết trả lời thế nào.

- Có những thứ anh không biết đâu. Thôi, vào với bạn gái anh đi.

Tôi định nói không, nhưng lưỡi như cứng lại. Sự bình thản và tự tin quen thuộc trôi tuột mất. Tôi đứng lặng ở đó, nhìn cô bé bước vào bóng tối. Phương từ phía sau bước về phía tôi:

- Anh ổn chứ?

- Anh không biết, anh cảm thấy như mình vừa đánh rơi thứ gì đó quan trọng.

- Đó là cô bé tên Linh hả?

Tôi gật đầu.

- Vậy thì hình như anh không biết, nhưng hôm đầu tiên chúng ta ngồi ở Cửa sổ mặt trời khi anh mới về, cô bé này ngồi ở bàn gần chúng ta, sau lưng anh.

Tôi sững lại. Giờ thì tôi bắt đầu tưởng tượng lại mọi thứ. Nụ cười khi lần đầu tôi thấy Linh ở công ty. Trò chơi với cuống cherry. Cửa sổ mặt trời và Nếp. Mọi thứ. Ngay từ đầu Linh đã chú ý đến tôi, cô muốn đến bữa tiệc với tôi, vì thực ra Linh đã biết về trò chơi cherry... Tôi hình dung ra được cô bé đã dành tất cả tháng lương ít ỏi của mình để mua bộ váy xinh đẹp. Phương đặt tay lên vai tôi:

- Em vào trước.

Bước vài bước, rồi đột nhiên Phương quay lại:

- Này, có lẽ anh không hiểu tại sao em vẫn luôn thích anh nhưng không bao giờ muốn làm bạn gái của anh? Không phải vì anh là bad guy. Mà vì em biết anh là Mặt trời. Đứng ngắm nó tỏa sáng thì tốt hơn, còn Mặt trời luôn đốt cháy hết những gì lại gần nó.

Và Phương đi tiếp. Tôi đứng lại ở đó. Yên lặng.

Chance

Những ngày sau, tôi không còn thấy Linh lên công ty. Phòng nhân sự trả lời tôi rằng cô bé đã nộp đơn xin nghỉ việc ngay sau hôm party. Tôi biết mình đã sai, nhưng dường như có nhiều chuyện, người ta chỉ sai một lần và không có cơ hội sửa chữa sai lầm ấy.

Tôi ghi nhớ điều Phương đã nói với tôi và cảm ơn cô vì đã thành thật. Tôi vẫn ngồi với Phương, như những người bạn, chúng tôi clear với nhau điều đó. Tôi đi làm, đi gặp khách hàng, lên Nếp mỗi khi rảnh, đôi khi, tự mình đi ăn những món mà Linh đã từng cho tôi thử. Còn lại, tôi sống trong từng phút mong gặp lại cô gái đã cho tôi biết cảm giác của một người quan trọng. “Linh, chỉ cần một lần gặp lại em, anh sẽ yêu em lại từ đầu. Không có hình ảnh của ai khác, không vì điều gì khác.” Tôi tự nhủ và hy vọng về điều ấy. Ai cũng một lần được tha thứ chứ, phải không?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx