sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

18. Đoạn đường của tình yêu

Đoạn đường của tình yêu

1. Bản Thank you của Dido là thứ đầu tiên đánh thức tôi. Tôi cảm nhận một cơn đau đầu ghê gớm và toàn thân nhức mỏi, hậu quả của việc uống quá nhiều Vodka vào tối hôm trước. Căn phòng yên ắng một cách lạ thường. Tôi rút tai nghe, vứt Ipod sang một bên, và thấy không biết phải làm gì tiếp theo. Chú cá kiếm bơi quanh quẩn trong chiếc bể nhỏ gợi nhắc cho tôi về chính mình, sự bế tắc của tôi bây giờ có lẽ còn hơn cả thế. Đông còn chưa bắt đầu, nhưng đã thấy đâu đó trong lòng mình những chiếc lá bắt đầu rụng xuống, để lại cái cây khẳng khiu đứng chơ vơ.

Tôi và Khánh mới chia tay nhau được bảy mươi hai tiếng, sau hơn mười nghìn tiếng yêu nhau. Chúng tôi có những mâu thuẫn nhỏ nhưng không giải quyết được. Chúng tôi có những góc nhìn và cảm nhận về cuộc sống khác biệt. Chúng tôi có những quan điểm và giá trị trái ngược. Và quan trọng nhất, chúng tôi thấy mệt mỏi về mối quan hệ của hai người. Chỉ có điều, khi tôi cảm thấy cần thời gian để hàn gắn chuyện giữa hai người, hoặc cần thời gian để làm mới mọi thứ, thì Khánh lại làm điều ngược lại, anh nói chia tay - nhanh hơn cả cách tôi đánh vần nó. Ngày thứ ba sau khi chia tay, tức là tối hôm qua, tôi và Hiếu - bạn thân của tôi đang ngồi uống nước ở một quán bar nhỏ trong thành phố, nơi có góc nhìn xuống hồ Gươm tuyệt đẹp, thì Khánh bước vào cùng một cô gái khác - hoàn toàn khác. Không đến mười phút sau khi cặp đôi mới tìm được chỗ ngồi, tôi tặng cho Khánh một cốc Gin tonic đang uống dở thẳng vào mặt anh, rồi ra về. Không biết vì sao và như thế nào tôi đã làm thế, chỉ nhớ rằng sau đó Hiếu là người đưa tôi về nhà khi tôi đã say mềm.

2. Tháng Bảy. Những đợt nóng có lẽ là nguyên nhân chính của mọi sự đổ vỡ - cậu bạn tôi đùa như vậy. Vài cơn mưa xen kẽ quả thật không làm vơi đi cảm giác khó chịu và dồn nén của Hà Nội. Tôi muốn đi. Nhưng công việc và gia đình như bức tường vô hình ngăn cản điều đó. Tôi đọc sách, đi xem phim, lang thang hàng giờ ở trung tâm mua sắm, cà phê nhiều chiều với Hiếu - người dường như không cần quá nhiều sự chia sẻ và hiểu tôi đủ để im lặng. Tôi làm việc miệt mài, mua những đĩa nhạc mới, ngắm nghía hàng nghìn bức ảnh trên Tumblr mỗi ngày... Mọi thứ đều không làm vơi đi cảm giác tồi tệ, tôi như người đang ngồi trên một con thuyền sắp chìm, nhưng lại không muốn phát ra tín hiệu SOS, có nghĩa là sẽ chỉ có hai lựa chọn - một là tiếp tục ngồi và chờ chết, hai là nhảy xuống và bơi, đến đâu thì hay đến đó. Tôi lại không phải mẫu người thích chọn điều thứ nhất.

- Bạn hỏi điều gì đó đi. - Tôi nói với Hiếu khi chúng tôi ngồi cà phê với nhau.

- Bạn có muốn đi mua một chiếc áo mới không?

- Bản chất đó không giống một câu hỏi. - Tôi cười. - Đó giống như một lời rủ rê.

- Vậy để mình hỏi câu khác, bạn đang đọc quyển gì nhỉ?

- Phía bên kia nửa đêm.

- Của Sydney à?

- Ừ.

- Hay không?

- Cũng được.

- À há.

- Bạn biết điều gì mình thích ở Sydney không? Đó là Sydeney viết rất thật.

- Mình lại không thích ai viết thật quá.

- Vì sao?

- Vì thế thôi. - Hiếu nhún vai. - Không phải ai cũng thích những điều quá thật.

- Biết đâu sẽ tìm thấy điều gì đó.

- Chúng ta luôn tìm thấy điều gì đó, kể cả từ truyện cổ tích.

- Cũng đúng.

Tôi trả lời bâng quơ, gập quyển sách lại và nhìn ra ngoài cửa sổ. Một góc phố nhỏ của Hà Nội đang chậm rãi thở. Tôi nhớ Khánh, nhớ một cách day dứt, một sự nhớ mà tôi không biết là quan tâm hay tò mò. Tôi chỉ muốn biết anh đang làm gì, ở đâu, với ai? Cảm giác của tôi lúc này chắc giống như một con gấu bị cô chủ vứt vào góc phòng sau những ngày dài ấp ôm - có cái gì đó giống như tủi thân.

- Tớ muốn đập cái gì đó quá!

- Chúng ta có thể đi đập ếch ở Vincom. - Hiếu ngoáy ngoáy cốc nâu đá của cậu.

- Cậu nghĩ Khánh đang làm gì?

- Có thể đang đập ếch. Có gì quan trọng chứ?

Tôi phì cười. Ừ, có gì quan trọng chứ? Chắc là đến chín mươi phần trăm số người sau khi chia tay nghĩ như thế. Vấn đề là chắc cũng có đến từng ấy không làm được như suy nghĩ của họ. Buồn thay, như nhiều cô gái khác, tôi thuộc về số đông đó. Nghĩ về chàng trai vừa bước qua cuộc đời mình bằng một nỗi buồn thảm hại, và tiếp tục dày vò chính mình bằng suy nghĩ rằng, trong khi tôi đang nằm bệt ở đây thì anh đang vui thú ở một chốn nào đó. Trong sâu thẳm, tôi không hiểu tại sao anh có thể làm như vậy với tôi? Lẽ nào tình yêu anh dành cho tôi kết thúc nhanh vậy? Càng nghĩ về điều ấy tôi càng đau khổ, và càng cảm thấy tuyệt vọng vì sự cố gắng không thành của mình.

3. Một trăm sáu mươi ba tiếng sau khi Khánh nói điều phũ phàng đó, tôi nhắn tin rủ anh đi ăn trưa. Tôi quyết định làm điều gì đó để thỏa mãn cảm giác đè nén trong lòng. Vài phút sau khi tin nhắn được gửi đi, anh hỏi tôi đang ở đâu để anh qua đón. Cũng không đến nỗi tệ, tôi nhủ thầm. Tôi đứng trước gương, nhìn lại gương mặt hốc hác của mình sau một tuần bê bối, hít một hơi thật sâu và bắt đầu bằng kem dưỡng, kem nền, rồi đến concealer sau đó là các loại phấn… Sau màn mascara, blush và son môi, tôi nhìn lại mình trong gương. Tốt rồi, giờ chắc chỉ có gay mới có thể chống lại sự quyến rũ này - mà Khánh thì chắc chắn không gay rồi.

Anh có vẻ khá ngạc nhiên khi thấy tôi mặc chiếc váy ren ngắn màu đen xẻ sâu ở ngực, vẻ ngạc nhiên này là điều tôi chờ đợi. Thậm chí cả cảm giác bối rối của anh khi cảm nhận được mùi nước hoa Anna Sui cũng được tôi dự đoán trước. Khi chúng tôi đã ngồi xuống một góc khuất trong nhà hàng Thái Express, tôi hơi vươn người về phía trước, mỉm cười:

- Mấy hôm nay anh thế nào?

- Em muốn anh trả lời thế nào? - Khánh bối rối, có lẽ vì không hiểu mục đích của câu hỏi, hoặc của cả buổi gặp mặt này.

- Anh cứ trả lời như anh muốn, nói dối hay nói thật đều được mà. - Tay tôi giở quyển menu nhưng ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào anh.

- Anh bình thường. À mà không bình thường, à thật ra cũng bình thường.

- Cô gái hôm trước đối xử tốt với anh chứ? - Tôi châm chọc thẳng băng.

- Đó chỉ là bạn.

- Một người bạn mới. - Tôi tiếp tục giữ âm vực uốn éo một cách khó chịu.

- Đó là lý do em muốn gặp anh hôm nay?

- Không, em muốn ăn ngon. Hoặc muốn thấy anh ăn ngon. - Tôi vẫy tay gọi người phục vụ. - Anh gọi món cho em đi, anh biết em thích ăn gì.

Nếu có một cuộc thi về quyến rũ đàn ông thì tôi chắc chắn mình sẽ đạt điểm khá cao. Tất cả những động tác, từ cách ăn cho đến cách lau miệng, tất cả những cử chỉ, từ cách tôi mím môi đến cách tôi tình cờ lướt tay qua cổ anh như vờ xem giờ trên đồng hồ, tất cả những tín hiệu vừa bí mật vừa lộ liễu, như cách tôi xoay nhẹ mặt dây chuyền để thu hút ánh nhìn của Khánh về nơi cần thiết hay cách tôi liếm môi... Mọi thứ. Khánh hoảng hốt một cách thật sự, tôi nhìn thấy điều đó trong mắt anh, dường như là một sự chống trả yếu ớt giữa bộ óc và trái tim, mà tình cảm được tôi gợi lên đang thắng thế.

Một tiếng sau, tôi và anh bước vào khách sạn quen thuộc. Cửa phòng vừa được chốt lại là anh lao vào tôi, như thỏa cơn thèm khát không phải chỉ vài tiếng trước đó, mà của cả tuần khao khát. Tôi thầm mỉm cười, để mặc anh muốn làm gì thì làm. Có cái gì đó trong tôi như cảm giác chiến thắng. Đây là điều tôi đang muốn biết, anh vẫn còn yêu tôi nhưng điều này sẽ dẫn tới đâu? Tôi chỉ cần biết như thế là đủ, vậy là không phải anh bỏ tôi vì không còn yêu tôi nữa hay có ai khác. Những tia nắng từ khe rèm cửa sổ hắt vào, tôi ngắm nhìn chúng khi anh gục xuống bên cạnh tôi. Tôi ghét những tia nắng ấy, chúng soi mói, xỉa xói như đang muốn nói với tôi rằng tôi vừa làm một điều gì đó sai. Khi Khánh vuốt tay dọc sống lưng tôi, tôi quay sang anh, nói điều tôi đang cảm thấy:

- Em không còn yêu anh, sau hôm nay mình đừng gặp nhau nữa nhé!

4. Khi tôi nói với Hiếu điều này, cậu nhìn tôi bằng ánh mắt như cá vàng Nemo, to tròn và vô cùng khó hiểu, rồi Hiếu nói, giọng mang điều gì đó nghi hoặc:

- Bạn thấy dễ chịu hơn không?

- Mình không biết nữa, có lẽ có.

- Vì sao?

- Mình chẳng biết nữa.

Không muốn nói ra, nhưng tôi biết cảm giác đó. Nó là cảm giác từ kẻ thua cuộc vụt trở thành người chiến thắng, từ một kẻ bị đá vô cùng thảm hại, bỗng trở thành người bước đi đầy kiêu hãnh, để lại nhiều câu hỏi cho kẻ ở lại.

- Mình biết bạn đang nghĩ gì. - Hiếu nói. Thật sự câu nói này làm tôi giật mình, như bị bóc toang lớp vỏ màu mè và lộ ra sự xấu xí bên trong.

- Mình sai ư?

- Điều đó mình không trả lời được. Nó tùy vào cách bạn nghĩ về vấn đề mà. Khó nói đúng sai, phải trái trong chuyện tình cảm lắm.

- Mình thấy nhẹ nhõm. - Tôi nói thật.

- Mình hiểu.

Sau câu nói đó, tôi ngồi im lặng trong một tiếng, nhìn những người qua đường, nhìn cậu phục vụ chạy ra chạy vào, nhìn một đôi chí chóe phía đối diện, nhìn vào đáy ly rượu đã cạn, nhìn cả vào cái bóng của chính mình dưới chân… Quán rượu bỗng trở nên yên tĩnh. Những tin nhắn của Khánh khiến điện thoại của tôi rung liên tục, tôi không trả lời, mà cũng chẳng đọc. Tôi thấy tội nghiệp anh, nhưng tôi thấy tội nghiệp chính mình hơn. Và lớp kính bọc lấy tôi vỡ vụn hoàn toàn khi Hiếu nói:

- Bạn ạ, làm tổn thương người khác không phải lúc nào cũng là cách tốt nhất để khiến ta cảm thấy dễ chịu hơn, cho dù người đó xứng đáng nhận được điều đó hay không.

5. Đợt nắng nóng cuối cùng đã chấm dứt. Tôi bỏ công ty mình đang làm, không vì một lý do cụ thể. Chuyến tàu lữ hành cuối cùng trong ngày đưa tôi đi Đà Nẵng - nơi tôi nhận một công việc tại một resort, với mức lương thấp hơn công việc cũ. Nhưng với tôi, có lẽ nó có một ý nghĩa gì đó. Hiếu nói đúng, không phải tôi đã sai, nhưng tôi đã làm tổn thương anh, để cuối cùng không tìm được sự bình yên trong chính tâm hồn mình. Tôi không bỏ trốn, mà chỉ muốn tạm lắng lại sự xô bồ của thành phố tôi vẫn sống. Tôi cần thấy lại chính mình trước khi bắt đầu một điều gì mới, hoặc kể cả tìm kiếm những điều cũ. Tôi đổi số di động. Tôi thôi không đọc sách của Sydney nữa, tôi dành nhiều thời gian để đọc của Endou Shuukasu, những tiểu thuyết đóng bụi trên giá. Tôi gặp gỡ nhiều người mới, đa phần xuất phát từ công việc đang làm. Tôi dành một ngày mỗi tuần để xuống Hội An và ăn món cao lầu ưa thích. Tôi tập lái xe và cũng bắt đầu lập kế hoạch tiết kiệm để có thể mua một chiếc xe nhỏ cho riêng mình. Sáu tuần sau khi rời Hà Nội, một ngày khi vừa thức dậy, tôi lắp sim cũ vào và nhắn tin cho Khánh. Tôi đã đủ sức mạnh để nói với anh lời xin lỗi, và nói rằng tôi muốn trở thành bạn của anh...

Cuối tháng Tám, Hiếu vào Đà Nẵng thăm tôi. Chúng tôi ngồi ăn khuya tại một quán vỉa hè.

- Cám ơn cậu!

- Vì điều gì? - Hiếu vừa nói vừa nhấm nháp cốc trà một cách chậm rãi.

- Vì đã ở bên cạnh mình, mà không cần sự đáp lại nào cả. - Tôi nói thật lòng.

- Điều đó diễn ra tự nhiên thôi.

- Có lúc nào cậu nghĩ chúng ta thành cái gì đó khác những người bạn?

- Mình không biết. Có lẽ là không. Mỗi người đều có một nhiệm vụ và vai trò trong cuộc sống của người khác. Cõ lẽ vai trò của mình trong cuộc sống của cậu chỉ thế này thôi.

- Như thế nào?

- Ở cạnh cậu lúc cậu cần một ai đó.

Tôi nghĩ một lúc về điều Hiếu nói, rồi mỉm cười:

- Ừ, chắc Khánh cũng thế, nhiệm vụ của anh ấy trong cuộc sống của mình đã kết thúc.

- Cậu cảm thấy tốt hơn chứ?

- Chắc chắn rồi!

Khi trả lời câu ấy, tôi biết mình đã tìm thấy điều gì đó, không giống như chân lý cuộc sống, nhưng như một giá trị nhất định mà người ta cần rất nhiều thời gian để nhận ra. Không phải người nào rồi cũng sẽ đi với tôi đến cuối đoạn đường, nhưng quan trọng hơn là cách người ta đã để lại dấu ấn trong quãng đường ngắn ngủi chúng tôi cùng chung bước như thế nào. Như chú cá kiếm đã nhún mình nhảy ra khỏi chiếc bể nhỏ để đến với đại dương, dù chẳng biết rồi ngày tháng dài phía trước sẽ gập ghềnh hay êm ả, nhưng tôi không còn cảm thấy bất an nữa, và những ngón tay bất chợt đan vào nhau trong đêm ở thành phố xa lạ.

- Hiếu, hãy đi cùng mình một đoạn đường dài nữa, nhé!


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx